Chương 60: Sửa chữa quang giáp

Tôn Tuyết Lâm lôi theo A Tú đẩy cửa đi vào, A Tú vẫn cái dáng vẻ xấu hổ làm người khác thương yêu trốn sau lưng Tôn Tuyết Lâm. Hình dạng Tôn Tuyết Lâm lúc này bất nhã vô cùng, mái tóc ngắn màu nâu bị mồ hôi làm ướt đẫm, có không ít dính bết lên trán, gương mặt vì vận động mạnh mà đỏ ửng lên, cái mũi xinh đẹp, nhỏ nhắn phồng lên xẹp xuống có tiết tấu thở hổn hển, cái cúc áo cao nhất trên cổ của bộ đồ đi học vốn nghiêm chỉnh cũng bị cởi ra, tay áo càng khoa trương hơn, bị xắn lên, lộ ra 2 đoạn cánh tay thon dài trắng muốt, tay trái lôi A Tú, còn tay phải thì đen thui.

Tôn Tuyết Lâm vừa vào liền lớn tiếng kêu: "Ông Tiền, chúng chúng muốn 2 tô mì thịt bò!" Nói xong liền lôi A Tú chạy tới trước máy rửa tay, đưa 2 tay tới trước máy rửa tay, tích, một luồng khí hơi nóng thổi qua, chất bẩn bám trên hai tay của Tôn Tuyết Lâm và A Tú lập tức theo đầu ngón tay 2 người mà rơi xuống hồ nước bẩn tự động mở ra phía dưới.

Ông Tiền khi vừa nhìn thấy 2 người đi vào liền buông đũa đứng dậy hỏi: "Tuyết Lâm, 2 người các cháu thế nào vậy? Làm gì mà xơ xác thế này?"

Diệp Trùng đã đi vào bếp, chuẩn bị mì. Tôn Tuyết Lâm lôi A Tú lại, Tôn Tuyết Lâm tùy tiện ngồi một bên ông Tiền, cười hì hì nói: "Ài, hôm nay thật xui xẻo, cháu dẫn A Tú đang chuẩn bị về nhà, không ngờ quang giáp bay tới giữa đường lại bị hư, ài, xui xẻo nhất là cháu hình như làm hư mất công tắc không gian rồi! Kết quả sửa cả nửa ngày vẫn chưa sửa xong, cho nên dứt khoát vô ăn trước rồi tính!"

Ông Tiền vừa rót nước vừa hỏi: "Quang giáp của các cháu đang ở ngoài ư?"

Tôn Tuyết Lâm mạnh mẽ nốc một hơi: "Ài, đúng vậy, không ngờ gần nhà vậy mà lại xảy ra chuyện, thật là bực mà! Mà cha mẹ cháu lại đều không có!" Nói xong liền thở một hơi thật dài, dáng vẻ rất thoải mái.

Ông Tiền cười nói: "Nha đầu ngươi cũng thật là tùy tiện, giống cha ngươi, thế nào lại không giống mẹ ngươi chút nào thế? Ài, uống chậm thôi, đừng sặc chứ, không ai tranh đau. Nhìn A Tú này, thật nho nhã!'

A Tú đang uống từng ngụm, từng ngụm nước, nghe được lời ông Tiền, mặt liền đỏ lên, xém chút là bị sặc, vội bỏ ly nước xuống, ấp úng nói: "Không có đâu, thật ra, thật ra Tuyết Lâm cũng rất tốt a!" Hai tay khẩn trương vặn ngón tay.

Ông Tiền không khỏi vui vẻ: "Tiểu cô nương thật là thẹn thùng!" Mặt A Tú không khỏi càng đỏ hơn. Tôn Tuyết Lâm cười nói: "Nó từ nhỏ đã như vậy rồi, ha ha!"

Không lâu sau, Diệp Trùng bưng 2 tô mì ra, đặt trước mặt 2 người, không nhìn 2 người lần nào, cắm đầu ăn.

Hôm nay thể lực tiêu hao thật không ít, bụng cũng đói cồn cào rồi, Diệp Trùng với tốc độ kinh người tiêu diệt mì trong tô.

Tôn Tuyết Lâm và A Tú ngây người nhìn Diệp Trùng, trời ơi, tên này không phải là người chứ? Đây, đây đã là tô thứ mấy rồi? Tô thứ 7? Tô thứ 8? Trên đời này còn có người đói như vậy sao? Hơn nữa Diệp Trùng không chỉ ăn nhiều mà tốc độ ăn cũng cực nhanh, mì trong tô với tốc độ siêu nhanh biến mất, giống như nước trong sa mạc, chốc lát đã nhìn thấy đáy. Tôn Tuyết Lâm và A Tú nhìn nhau, hoàn toàn đần mặt ra.

Ngược lại, ông Tiền thấy lạ mà không lạ, cười ha hả vừa ăn mì vừa nhìn Diệp Trùng ăn mì, đứa trẻ này chỉ sợ là hôm nay thật sự có chút mệt rồi, đây đã là tô thứ 11 rồi, so với bình thường nhiều hơn tới 3 tô, xem ra phải khuyên nó chú ý nghĩ ngơi.

Ông Tiền đột nhiên nhớ tới Diệp Trùng có một cái quang giáp hư, không khỏi hỏi: "Diệp tử, cháu biết sửa quang giáp không?" Ông Tiền đối với quang giáp hoàn toàn là tay mơ, cũng không hiểu sư sĩ và thợ máy có gì khác biệt, hơn nữa ông chỉ là hỏi vậy thôi.

Tôn Tuyết Lâm không khỏi ngây người.

Diệp Trùng đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục vùi đầu ăn: "Biết một chút!"

Tôn Tuyết Lâm không khỏi thoáng qua một tia khinh thường trong mắt, có thể sao? Cho dù là học sinh chuyên ngành cơ giới cũng không dám nói biết sửa quang giáp! Trước 25 tuổi có thể sửa quang giáp tuyệt đối là một thiên tài, tên thùng cơm trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống a!

Ông Tiền cao hứng nói: "Vậy Diệp tử cháu giúp bọn chúng đi, Tuyết Lâm a đầu này, ta trông thấy nó lớn lên, cháu nếu có thể thì giúp nó đi!"

Diệp Trùng đầu vẫn không ngẩng lên, chỉ ừ một tiếng, tiếp tục ăn mì.

Phù, cuối cùng ăn xong rồi! Diệp Trùng trước sau tổng cộng ăn 15 tô mì, mà hắn bình thường chẳng qua chỉ ăn khoảng 7, 8 tô, có thể thấy hôm nay quả nhiên là có chút mệt mỏi.

Ăn xong, hắn liền đi ra cửa tiệm, Tôn Tuyết Lâm vội vàng lôi A Tú bỏ tô mì xuống chạy theo ra. Tôn Tuyết Lâm chính là muốn xem tên to mồm không biết thẹn trước mắt này xấu hổ thế nào, xì, ngươi cứ to mồm đi!

Diệp Trùng đi xung quanh Ảnh Phượng - II này, quang giáp loại này lúc trước mình có gặp qua, nhưng lần trước hình như là trong căn cứ huấn luyện ý thức, nếu như không phải đó là đối thủ đầu tiên của mình, Diệp Trùng thật không xác định được mình có thể nhớ được chuyện đó không, cao cấp kỹ xảo duy nhất mình biết, Vô tự ba hình khiêu dược, chính là lần đó học được, nhưng Mục vẫn không dạy cho mình kỹ xảo được gọi là cao cấp khác, Diệp Trùng liền suy nghĩ lan man.

Qua một hồi, Diệp Trùng mới tỉnh lại, không khỏi cẩn thận kiểm tra quang giáp trước mặt.

Diệp Trùng đối với cấu tạo quang giáp vô cùng quen thuộc, Ôn Ni chính là bị hắn tháo ra không biết bao nhiêu lần, thực sự quen đến không thể quen hơn được nữa. Tuy rằng Ôn Ni kiểu dáng cổ lỗ nhưng cấu tạo đại thể của 2 cái không hề khác biệt lớn như Diệp Trùng tưởng tượng. Đối với các bộ phận, tính năng, tham số của Ảnh Phượng - II, đối với Diệp Trùng, đã có thời gian kha khá lăn lộn ở khu Guti Star, có thể nói là đã thuộc nằm lòng, càng huống chi còn có mấy nhân vật cấp bậc yêu quái ở Cực Quang đó dốc lòng truyền thụ chứ!

Tôn Tuyết Lâm thấy Diệp Trùng đứng ngây ra trước quang giáp, không khỏi cười thầm, nàng ghét nhất loại người thùng rỗng kêu to, bây giờ có thể thấy được trò cười của hắn, tự nhiên là cầu còn không được.

A Tú bên cạnh kỳ quái nhìn Diệp tử trong miệng của ông Tiền này, hắn đứng đó làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự không biết sửa sao? Ôi, vậy thì hắn không nên đi ra a! Lần này bị Tuyết Lâm cười ngạo rồi! A Tú lo lắng nhìn Diệp tử. A Tú biết chỉ cần liên quan tới bất cứ cái gì của sư sĩ, Tuyết Liên bình thường nói chuyện vui vẻ liền biến thành vô cùng chấp nhất.

Đến khi thấy Diệp Trùng rành rẽ mở thân giáp chỗ động cơ, điêu luyện kiểm tra, Tôn Tuyết Lâm đã có chút kinh ngạc rồi.

Diệp Trùng cẩn thận kiểm tra động cơ, ở khu Guti Star, Diệp Trùng xem qua không ít, có nói qua Ảnh Phượng - II tuy rằng về mặt tốc độ có biểu hiện xuất sắc nhưng nhược điểm của nó về mặt bảo vệ động cơ cũng bị mọi người chỉ trích.

Cho nên Diệp Trùng mở Ảnh Phượng - II đầu tiên là mở nắp che động cơ.

Nhưng, nhìn thấy Diệp Trùng không nhờ bất cứ công cụ gì mà trèo lên Ảnh Phượng - II, 2 người không khỏi hoảng sợ! Tôn Tuyết Lâm mở to miệng, không khép lại được, ánh mắt khó có thể che dấu được vẻ không thể tin, A Tú càng cố sức bịt lấy miệng, sợ tiếng kêu của mình sẽ làm Diệp Trùng giật mình, lỡ như rơi từ cao như vậy xuống thì nguy hiểm rồi!

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Diệp Trùng, vấn đề thật sự xảy ra do phần động cơ, một mảnh vụn nhỏ bé không biết thế nào lại kẹt ở trong một điểm tập trung nhiều dây dẫn quang trọng của động cơ, làm cho động cơ không cách nào hoạt động bình thường. Sau khi dọn dẹp mảnh vụn, Diệp Trùng chui vào buồng lái, cẩn thận chạy thử một hồi, xác định đã hoàn toàn sửa xong, Diệp Trùng liền từ trong buồng lái chui ra.

Ảnh Phượng - II cao 10 mét, buồng lái cách mặt đất cao ít nhất 7, 8 mét, nhìn thấy Diệp Trùng cứ vậy từ trong nhảy ra mà không dùng thang lên xuống, A Tú không khỏi thất thanh hét lên, kinh khủng bịt cái miệng nhỏ nhắn, Tôn Tuyết Lâm cũng ngây ngốc nhìn thân hình rơi xuống của Diệp Trùng.

Diệp Trùng với một tư thế hoàn mỹ ổn định rơi xuống, khoảnh khắc tiếp đất vì giảm chấn động mà khẽ cong 2 chân, làm hắn nhìn giống như một cái lò xo nén xuống, nội liễm mà đầy sức bật.

Diệp Trùng đứng dậy, lãnh đạm nói: "Tốt rồi!" Nói xong xoay người đi vào tiệm, nhìn cũng không nhìn 2 người một cái, bản thân còn rất nhiều việc phải làm.

Tôn Tuyết Lâm đờ đẫn đứng ngây tại chỗ, chấn động vừa rồi mang tới, nàng tới bây giờ vẫn chưa tiêu hóa được. A Tú kinh ngạc nhìn Tôn Tuyết Lâm ngây ngốc đứng đó, không khỏi bước tới khẽ lay cánh tay của Tôn Tuyết Lâm: "Tuyết Lâm, thế nào rồi? Chị không đi xem sửa xong chưa à?"

Tôn Tuyết Lâm mới giống như tỉnh mộng, vội vàng leo thang chui vào buồng lái, mở quang não để tự động kiểm tra. Qua nửa phút, Tôn Tuyết Lâm từ trong buồng lái thò đầu ra, hưng phấn la: "A Tú, thật sự xong rồi, nè, mau lên đây, chúng ta về nhà!"

A Tú do dự một lát, rồi leo lên quang giáp, vừa leo lên quang giáp, A Tú liền phàn nàn: "Này, Tuyết Lâm, chúng ta vẫn chưa cám ơn người ta đó!"

Tôn Tuyết Lâm vùi đầu điều khiển, không thèm ngẩng đầu: "Hừ, tên đó cả ngày dáng vẻ như muốn chết, giống như ai thiếu tiền hắn vậy, ta không đi, muốn đi, em một mình đi!"

A Tú cắn chặt môi: "Như vậy không tốt a, người ta là giúp chúng ta đó! Chúng ta... chúng ta hay là đi..."

Tôn Tuyết Lâm phớt tỉnh nói: "Ài, lần sau chúng ta tới chỗ ông Tiền rồi hãy cám ơn, nhưng không ngờ hắn thật sự biết sửa quang giáp!" Tôn Tuyết Lâm sờ cái cằm trơn láng, ra dáng suy nghĩ.

A Tú thở dài nói: "Ài, xem ra chỉ có thể như vậy thôi!"

- Ừ, chúng ta về nhà...

- Oái, không hay rồi, Tuyết Lâm, chúng ta quên trả tiền mì rồi, a, vậy làm thế nào làm đây!

- Hà! Không sao đâu, A Tú, lần sau mang theo là được rồi, ông Tiền sẽ không so đo đâu!

-----------------------

Diệp Trùng vừa về phòng liền gọi Mục ra, sau đo chui vào buồng lái, đội mũ lên, nói với Mục: "Mục, lấy hình của quang giáp màu trắng hôm nay ra xem một tí nào!"

- Được! Mục trả lời nói.

Hình ảnh quang giáp màu trắng xuất hiện rõ ràng trước mắt Diệp Trùng, Diệp Trùng cố gắng cẩn thận quan sát, nghiên cứu nhiều về kẻ địch dù sao cũng không sai, tuy rằng không biết tại sao lại thành kẻ địch.

Mục không khỏi chế giễu nói: "Diệp tử, biểu hiện hôm nay của ngươi thật là tệ vô cùng tận, thật là mất mặt... ta... xì...xì"

Đột nhiên, giọng nói của Mục giống như bị kéo dài lại giống như bị gì đó làm nhiễu, hình ảnh trước mắt Diệp Trùng giật giật kịch liệt, tiếp theo trước mắt một màn hình đầy hạt trắng, còn có tạp âm xì xì. Giọng nói của Mục hoàn toàn biến mất! Trước mắt Diệp Trùng cũng hoàn toàn đen thui.

Diệp Trùng cả kinh, vội gỡ nón xuống, cuống cuồng nói: "Mục, Mục... ngươi sao rồi? ... Mục... Ngươi nói đi..."