Chương 593: Lệ thạch và cửa sổ không gian

Diệp Trùng im lặng lấy nhật ký của cái quang giáp này ra, còn có con chip của đoạn ghi hình đã được ghi lại đó, hắn đều lấy chúng xuống. Diệp Trùng lúc này mặt không cảm xúc, không nhìn ra được tí nào là hắn đang nghĩ gì.

Làm xong mọi thứ này, Diệp Trùng mở hệ thống năng lượng của cái quang giáp này.

Quả nhiên giống như mình đoán, cái quang giáp này, cũng chính là Lưu Dạ của Diệp Lạc, thứ mà hệ thống năng lượng của nó sử dụng là thứ mà Diệp Trùng quen thuộc vô cùng: Lệ thạch. Chỉ có Lệ thạch mới có khả năng làm hệ thống quét hình của cái quang giáp này vẫn luôn làm việc hai mươi sáu năm. Với thực lực của nhà họ Diệp, trang bị Lệ thạch trên quang giáp đỉnh cao nhất, đây không hề là việc kỳ quái gì. Ngược lại, Diệp Trùng đối với việc tại sao Thương không sử dụng Lệ thạch làm năng lượng cảm thấy có chút khó hiểu.

Chẳng trách mấy con Xích vĩ thú đó đều cảm thấy hứng thú với cái quang giáp này như vậy.

Thứ chúng cảm thấy hứng thú không hề là kim loại của cái quang giáp này, mà là viên Lệ thạch này. Tuy không hề biết Xích vĩ thú làm sao lợi dụng Lệ thạch, nhưng có một điểm có thể khẳng định, theo đuổi của chúng đối với Lệ thạch vượt xa mấy thứ khác.

Lấy Lệ thạch xuống, tài liệu mà quang giáp Lưu Dạ sử dụng vào lúc đó có thể nói là đỉnh cao, nhưng trong mắt Diệp Trùng hiện giờ, lại không hề cao là đỉnh cao. Hắn đã thu được lượng lớn khoáng vật quý hiếm từ Darkness, thứ không thiếu nhất trên tay hắn hiện nay chính là các loại hợp kim cao cấp.

Chăm chú nhìn hài cốt trên ghế dựa, Diệp Trùng yên lặng không nói, tâm tình lại phức tạp tột độ.

Đây chính là cha của mình ư?

Hắn chưa từng nghĩ mình có một ngày, nhìn thấy cha của mình, lại là quang cảnh thế này.

Nhìn thấy biểu tình yên lặng và ngơ ngác của Diệp Trung, Nhuế Băng đau đớn trong lòng. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Trùng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta mang hài cốt của bác đi chon đi.”

Diệp Trùng gật đầu, không nói gì. Hai người cẩn thận nhặt từng miếng, từng miếng hài cốt của quang giáp, nắm trong tay.

Hai người ra khỏi quang giáp, trong ánh mắt ngạc nhiên của Sa Á, Diệp Trùng lấy ra trủy thủ, đào một lỗ trên đất. Hai người cẩn thận mang tất cả hài cốt của Diệp Lạc, bỏ cả vào trong lỗ, sau đó dùng đất cát phủ lên.

Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên làm việc này, khi cha nuôi qua đời năm đó, cũng là hắn chon. Tình cảnh lúc chôn cha nuôi, hắn nhớ rõ như mới. Hắn nhớ lúc đó mình cực kỳ đau lòng, cực kỳ sợ hãi. Cha nuôi là người thân duy nhất của hắn, từ nhỏ thì đã chăm sóc hắn. Với lại, lúc đó tuổi tác của hắn vẫn còn nhỏ, cha nuôi không chỉ là người thân duy nhất của hắn, còn là cột trụ tinh thần duy nhất của hắn.

Hắn lúc đó dù sao vẫn là một đứa trẻ.

Lần này chôn hài cốt của cha, tâm tình Diệp Trùng lại phức tạp hơn nhiều, ít đi chút bi thương, nhưng lại nhiều thêm chút mùi vị mà chính bản thân hắn cũng nói không rõ.

Nhuế Băng nhẹ giọng nói: “Chúng ta lạy chút đi.”

Diệp Trùng không hề hiểu quỳ lạy là có ý gì, nhưng hắn vẫn gật đầu. Hắn cùng với Nhuế Băng, quỳ lạy ba cái.

Làm xong mọi thứ này, Diệp Trùng liền định rời khỏi. Quay đầu nhìn Lưu Dạ một cái, hắn lắc đầu. Cái quang giáp này đã vứt đi rồi, bên trong chỉ có số ít bộ phận như là hệ thống quét hình về cơ bản vẫn còn giữ được hoàn chỉnh, mà chính mấy bộ phận này, cũng có hư hỏng với mức độ khác nhau.

Cái quang giáp này, cứ để nó ở lại chỗ này đi.

- Chúng ta trở về. Diệp Trùng nói với Sa Á, giọng nói của hắn nghe có chút khàn. Dị dạng của Diệp Trùng, Sa Á tự nhiên đã chú ý thấy. Việc xảy ra trong quang giáp nàng không hề biết, nhưng nàng biết mình những gì nên hỏi, những gì không nên hỏi. Nàng rất thông minh làm như không nhìn thấy.

Ba người cẩn thận trở về tàu Darkness.

Mọi người đều không phải ngày đầu tiên đi theo Diệp Trùng, tự nhiên có thể nhìn ra, tâm tình đại nhân lúc này không tốt. Tuy đại nhân chưa từng phát tiết tâm tình của mình lên người bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận phi thường, điều này là xuất phát từ sự kính sợ và phục tùng sâu sắc trong lòng.

- Đại nhân, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng cửa sổ không gian này. A Lý Ước Đức sấn tới bên cạnh Diệp Trùng.

Diệp Trùng hoàn hồn lại từ trong trầm tư, rất mau liền nắm bắt được ý trong lời A Lý Ước Đức: “Ông có biện pháp gì không?” Xung quanh cửa sổ không gian này có lượng lớn vết nứt không gian, cũng làm cho chỗ này thành vùng đất chết, cửa sổ không gian gần trong gang tấc này cũng không có giá trị sử dụng.

Chính ngay lúc này, Sa Á đột nhiên cắt ngang Diệp Trùng: “Đại nhân, vết nứt không gian xung quanh cửa sổ không gian đang biến mất.”

- Biến mất? Diệp Trùng ngớ ra, loại tình huống này hắn vạn lần không ngờ tới.

- Biến mất? A Lý Ước Đức cũng kinh ngạc vạn phần: “Không thể nào a, xung quanh đây hình như không có sự kích thích của vật chất năng lượng cao a.”

Vật chất năng lượng cao, trong đầu Diệp Trùng lóe qua một tia linh cảm, chẳng lẽ là nguyên nhân Lệ thạch?

Vết nứt không gian phụ cận cái quang giáp này dày đặc hơn chỗ khác rất nhiều. Chính khu vực khác phụ cận cửa sổ không gian, mức độ dày đặc của vết nứt không gian vẫn còn xa mới bằng xung quanh quang giáp.

Trong này nhất định có quan hệ gì đó, chẳng lẽ sự hình thành của vết nứt không gian và Lệ thạch có quan hệ trực tiếp?

Chính vào chỗ này, Sa Á lại một lần nữa kêu lên kinh ngạc: “Đại nhân, xung quanh chiến hạm của chúng ta bắt đầu xuất hiện vết nứt không gian, chúng đang tăng lên.”

Diệp Trùng đứng bật dậy. Quả nhiên là Lệ thạch, thứ tàu Darkness sử dụng chính là Lệ thạch. Nhất định là Lệ thạch, nó có thể kích thích sự sản sinh của cửa sổ không gian.

- Chú ý tránh chúng. Sa Á, cô tới chỉ huy. Diệp Trùng quyết đoán kịp thời. Nói xong, hắn nhìn về phía A Lý Ước Đức: “Chúng ta phải lập tức xuyên qua cửa sổ không gian này, ông cần gì? Lập tức!”

A Lý Ước Đức lắp bắp nói: “Nhưng… Nhưng chúng ta không biết cửa sổ không gian này rốt cuộc thông tới chỗ nào…”

- Ta biết. Diệp Trùng rất dứt khoát cắt ngang A Lý Ước Đức, hắn nhìn chằm chằm vào mắt A Lý Ước Đức: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi chỗ này, lập tức!”

A Lý Ước Đức khẩn trương nuốt nước bọt, lão vội vàng gật đầu: “Ta biết rồi, ta biết rồi!”

- Cần gì?

A Lý Ước Đức chỉ đắn đo vài giây, rồi không chút do dự nói: “Ta cần một viên Lệ thạch. Chỉ cần một viên Lệ thạch.” A Lý Ước Đức lúc này, đột nhiên trở nên vô cùng tự tin, với sự rụt rè vừa rồi như hai người.

Diệp Trùng không chút do dự, thẳng thừng lấy ra một viên Lệ thạch, đưa tới trước mặt A Lý Ước Đức.

Mấy thuyền viên trong phòng điều khiển chính mau chóng bận quýnh quáng lên, mà mấy thuyền viên ở trong phòng đó, lại không ai không khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, bọn họ đều biết, giờ phút quan trọng nhất đã tới, điều này sẽ quyết định vận mạng của bọn họ. So với bọn họ, thuyền viên trong phòng điều khiển chính ngược lại không khẩn trương như thế, bởi vì bọn họ không có thời gian đi khẩn trương.

Điều khiển một chiến hạm to lớn thế này, thực hiện né tránh trong phạm vi nhỏ, chính ở thiên hà Hà Việt, cũng là thao tác có hệ số độ khó cực cao.

Mấy học viên trong phòng điều khiển chính, ai nấy tinh thần khẩn trương cao độ. Một chuỗi chỉ lệnh và khẩu hiệu phức tạp giống như dòng nước truyền đạt giữa bọn họ. Chiến sĩ Diệp Trùng bồi dưỡng ra, phương diện tố chất tâm lý đều cực kỳ xuất sắc. Một điểm này và bản thân Diệp Trùng có quan hệ cực kỳ quan trọng, trên người hắn có đặc chất giống vậy.

Tốc độ hình thành vết nứt không gian xung quanh chiến hạm không hề nhanh, vậy mới làm bọn họ có chỗ né tránh. Nếu như tốc độ hình thành của nó lại nhanh thêm vài phần, khả năng muốn né tránh sẽ cực kỳ nhỏ.

Điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy đáng chúc mừng là, tốc độ vết nứt không gian biến mất rõ ràng nhanh hơn tốc độ hình thành chúng nhiều.

A Lý Ước Đức lúc này đã mang theo Tang Khảm tới gần vết nứt không gian này. Xung quanh bọn họ, là mấy vị xạ thủ cấp tám bảo vệ. Xạ thủ cấp tám tuy không sao giống như xạ thủ cấp chín, cảm nhận chính xác kết cấu của cửa sổ không gian, nhưng về cơ bản có thể cảm nhận được vị trí của chúng.

A Lý Ước Đức và Tang Khảm tập trung toàn bộ tinh thần kết nối máy móc bọn họ mang xuống.

Toàn bộ mấy máy móc này đều là do tự mình A Lý Ước Đức chế tạo, thiết bị tinh vi có trong căn cứ làm lão rất dễ dàng hoàn thành mấy máy móc này. Ngoài ra, tư liệu về phương diện khoa học không gian mà Diệp Trùng đưa cho lão đã cho lão sự giúp đỡ cực lớn. Không thể không nói, tổ nghiên cứu khoa học ở một số phương diện nào đó, xác thực đi ở phía trước.

Bộ máy móc này của lão, đã tham khảo lượng lớn thành quả nghiên cứu khoa học của tổ nghiên cứu khoa học. Nhưng hôm nay lại vẫn là lần đầu tiên sử dụng.

Mười bốn đĩa tròn màu xám bạc có đường kính khoảng nửa mét, mạch quang vô cùng phức tạp trên đĩa tròn làm người ta hoa mắt choáng váng. Chúng được Tang Khảm và A Lý Ước Đức đặt ngay phía dưới cửa sổ không gian trôi nổi trên không.

Có nhiều thuyền viên cảm thấy vô cùng hứng thú với việc A Lý Ước Đức hiện đang làm hơn. Trong mắt bọn họ, A Lý Ước Đức là một người cực có học vấn, nghiên cứu đang làm đều là thứ cực kỳ cao thâm. Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy thực nghiệm của A Lý Ước Đức, bọn họ cảm thấy vô cùng tò mò, không ai không mở to mắt, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết.

A Lý Ước Đức và Tang Khảm trước tiên nối mười bốn cái đĩa tròn kim loại lại, quá trình này cực kỳ phức tạp. Thần tình hai người cũng vô cùng tập trung, hoàn toàn mặc kệ việc bên ngoài.

Tốn khoảng nửa giờ, mười bốn đĩa tròn kim loại này đã nối lại với nhau.

Hai người lại kiểm tra ba lượt, tốn hơn mười phút, cuối cùng xác định không sai sót.

A Lý Ước Đức ra dấu Tang Khảm rời ra xa, Tang Khảm do dự một lát, vẫn nghe lời đi tới chỗ cách A Lý Ước Đức không xa.

A Lý Ước Đức vẻ mặt tập trung, lão cẩn thận bỏ viên Lệ thạch trên tay đó vào một khứa lõm trong một cái đĩa tròn màu bạc ở ngay chính giữa.

Tích, vang nhẹ một tiếng.

Đĩa tròn kim loại màu xám bạc ở giữa đó thoáng cái sáng lên, mạch quang màu lam đậm xuất hiện ở bề mặt của cả cái đĩa tròn kim loại. Cả bề mặt đĩa sáng lên ánh sáng huỳnh quang nhạt, khi xem xét kỹ, lại có thể phân biệt được mạch quang màu lam nhỏ mảnh mà lại phức tạp, chúng tràn đầy thần bí. Kế tiếp nhau, đĩa tròn một cái tiếp một cái sáng lên.

Toàn bộ mười bốn cái đĩa tròn màu xám bạc đều đã sáng lên.

Cảnh tượng kỳ dị thế này làm tất cả thuyền viên nhịn không được mà phát ra tiếng kêu kinh ngạc liên hồi. Nếu như vào ban đêm, đây chắc là một cảnh tượng đẹp đẽ mà thần bí biết bao.

A Lý Ước Đức thở phào một hơi, lập tức liền không chút do dự co giò chạy lên chiến hạm. Tang Khảm càng dứt khoát hơn, trực tiếp vác A Lý Ước Đức trên vai. Mấy người còn lại thấy vậy, không cần gọi, toàn bộ đều ra sức chạy như điên.

Khi đoàn người vừa lên tàu Darkness, cửa sổ không gian liền xảy ra biến hóa.