Chương 391: Yên Lưu hệ

- Này, anh to con, đừng khóc thảm như thế! Nói nghe này, đàn ông giống cô nương nhà người ta. Diệp La nhìn thấy Quảng Vệ khóc thương tâm như vậy, còn Diệp Trùng lại có dáng vẻ lòng dạ sắt đá, lập tức có lòng tốt nhắc nhở.

Quảng Vệ thu tiếng khóc lại, ngẩng gương mặt dính đầy bùn đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phi tuyến ngân liên trước ngực Diệp Trùng.

Cảm nhận được ánh mắt của Quảng Vệ, Diệp Trùng không khỏi sờ Phi tuyến ngân liên trên cổ, trong lòng lập tức hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

- Nhẫn Hắc Yên! Khi nhìn thấy cái nhẫn Hắc ngọc hồn trên tay Diệp Trùng, Quảng Vệ không khỏi thất thanh kêu lên. Trái tim vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa dao động kịch liệt, hắn đã tin tưởng người trước mặt thật sự là tiền bối phái mình không còn gì nghi ngờ! Nếu như nói Phi tuyến ngân liên đại biểu cho truyền thừa của Yên lưu phái, vậy nhẫn Hắc Yên chính là đại biểu cho địa vị tôn quý nhất của Lưu Yên hệ.

Người trước mặt này là người chấp chưởng môn phái mình!

Trời ạ! Mình cuối cùng đã tìm thấy tổ chức rồi! Quảng Vệ cảm thấy mình giống như bị hạnh phúc vô tận nhấn chìm. Không phải mình đang nằm mơ chứ, biểu tình trên gương mặt dính đầy bùn đất cổ quái, hắn bỗng nhiên cắn mạnh tay mình một cái.

A! Một tiếng kêu thảm! Hắn cắn cái này cực kỳ cố sức, đau đớn kịch liệt, nhịn không được kêu thảm, nhưng trong lòng lại vui mừng nói không ra lời!

Mình không phải đang nằm mộng!

Ánh mắt Diệp La nhìn Quảng Vệ đầy sự đồng tình.

Diệp Trùng lấy Phi tuyến ngân liên từ trên cổ xuống, treo trên tay, hỏi Quảng Vệ: “Ngươi biết thứ này?”

Quảng Vệ vội vàng liều mạng gật đầu. nhưng hắn rất mau liền phản ứng lại, binh binh binh, dập đầu ba cái, thần tình vô cùng cung kính: “Đệ tử Yên Lưu hệ Quảng Vệ bái kiến người chấp chưởng!” Ba cái dập đầu này cũng dùng sức vô cùng.

Diệp Trùng lắc đầu: “Ta không phải người chấp chưởng của Lưu Yên hệ.” Hắn thế nào cũng không ngờ cái Phi tuyến ngân liên và nhẫn Hắc Yên này lại là chứng minh thân phận của người chấp chưởng Lưu Yên hệ.

Quảng Vệ lạy trên đất, giọng nói lại vô cùng kiên quyết: “Ngài là người chấp chưởng! Đệ tử tuy ngu ngốc nhưng sẽ không ngay cả Phi tuyến ngân liên và nhẫn Hắc Yên của phái mình cũng nhận không ra.” Càng nói, giọng của hắn liền trở nên nghẹn ngào.

Diệp La kéo ống tay áo của Diệp Trùng, ra dấu đám người vây xem xung quanh.

- Đi theo ta! Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Trùng đối với Quảng Vệ giống như tiếng sáo trời.

Mấy ngày này tuy Diệp La không dẫn Diệp Trùng tìm thấy vị cao thủ thần bí trong truyền thuyết đó, nhưng cũng đi chơi gần như cả Vu Uyên thành, tự nhiên rất dễ dàng tìm thấy một chỗ yên tĩnh.

- Cho ngươi. Diệp Trùng đưa Phi tuyến ngân liên tới tay Quảng Vệ.

Quảng Vệ ngơ ngác nhìn Diệp Trùng, không hiểu. Diệp La cũng không ngờ Diệp Trùng lại dễ dàng giao thứ quý trọng thế này cho một người vẫn không quen biết.

Phi tuyến ngân liên chỉ riêng chất liệu đã rất hiếm có, giá trị liên thành. Càng huống chi là tín vật của một môn phái, giá trị của bản thân nó càng khó mà ước tính.

- Người là đệ tử của Yên Lưu hệ mà. Giọng nói của Diệp Trùng bình đạm như nước, dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, thân hình gầy ốm, thon dài lại thong dong như vậy.

Tinh thần Quảng Vệ chấn động, câu nói này hắn nghe rất rõ ràng, mau chóng gật đầu.

- Ta không phải Lưu Yên hệ các người, cái Phi tuyến ngân liên và Hắc Yên châu này cũng là vô tình có được. Cái Phi tuyến ngân liên này tặng trả lại ngươi, nhưng cái Hắc Yên châu này đối với ta lại cực kỳ có ích, không thể cho ngươi.

Trầm ngâm một lúc, Diệp Trùng tiếp tục nói: “Tuy vấn đề quyền sở hữu của hai món này khá phức tạp, nhưng ta dùng năm công thức điều bồi để đền bù cho nó.” Câu nói này của Diệp Trùng lại nói khá kiên quyết. Hắc Yên châu đối với hắn cực kỳ có ích, hắn tự nhiên sẽ không buông tay.

Ánh mắt Quảng Vệ lại mù mờ, hắn vốn dĩ chỉ là một nhân vật nhỏ, mấy năm nay cụp đuôi làm người quá lâu, vừa gặp được việc lớn thế này liền lập tức tay chân luống cuống.

Liếc nhìn Quảng Vệ, mắt Diệp Trùng sâu như trời đêm, không nói lời nào. Hắn nhặt một cây gậy trên đất, rồi viết lên mặt đất.

Công thức điều bồi trong con chip của Quản phong tử cực nhiều, với hắn mà nói, đây là một việc cực kỳ dễ dàng.

Diệp Trùng đối với mấy công thức này không cái nào không thuộc nằm lòng, viết ra tự nhiên cũng cực nhanh. Hắn tùy ý chọn ra năm loại công thức điều bồi, nhưng toàn bộ đều không phải công thức bản thân Yên Lưu hệ có. Mấy công thức này so với Thoát thủy xích sa nổi tiếng nhất của Yên Lưu hệ cũng không thua kém chút nào.

Diệp Trùng đứng thẳng eo, quăng cây gậy trên tay, nói với Quảng Vệ: “Năm loại công thức này cho ngươi.” Nói xong hắn nhìn Diệp La, muốn xoay người bỏ đi. Diệp La vội vàng đi theo.

- Ngươi, ngươi… Bên trong Phi tuyến ngân liên có tất cả công thức của Yên Lưu hệ! Quảng Vệ đột nhiên quỷ thần sai khiến gào lên nói ra một câu thế này, nhưng lời vừa thốt ra, sắc mặt hắn liền không khỏi thay đổi, trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, trái tim lập tức lên tới cổ họng.

Diệp Trùng nhìn Quảng Vệ một cách sâu sắc.

Sắc mặt Quảng Vệ trắng bệch, hắn lúc này mới nghĩ tới đối phương chính là điều bồi sư hung danh vang dội, giết mình còn không giống như giết một con vịt sao? Hơn nữa bên ngoài rao ầm lên là mấy điều bồi sư này giết người không hề nháy mắt.

Hết rồi! Hết rồi! Mình tại sao lại phạm vào hồ đồ như vậy chứ? Quảng Vệ nhắm mắt, trái tim đập binh binh không ngừng.

Nhưng đợi cả nửa ngày, sự đau đớn dữ dội trong tưởng tượng lại không thấy tới, nhưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó: “Đây là Thoát thủy xích sa của lưu phái các người, hai thứ còn lại là thuốc mê huyễn, tặng ngươi!”

Đợi khi Quảng Vệ mở mắt, trước mắt đã sớm không còn một ai, trên đất đặt chỉnh tề ba lọ điều bồi.

- Nhìn không ra, ngươi vẫn thật sự là không tệ! Chậc chậc, khá là lương thiện a! Diệp La chế giễu nói, nhưng trong mắt vẫn nhịn không được thoáng qua một tia tán thưởng, không phải ai cũng đều có thể mang mấy thứ quý giá như vậy tặng trả cho người khác.

Diệp Trùng không để ý tới hắn. Ai cũng không ngờ, cử động này của hắn, trực tiếp thay đổi bố cục giới điều bồi của hành tinh Thoát Mộc. Mười năm sau, Yên Lưu hệ đã trở thành lưu phái điều bồi mạnh mẽ nhất của hành tinh Thoát Mộc, mà trong lòng Quảng Vệ vẫn luôn cảm kích vạn phần đối với vị điều bồi sư thần bí này, trong lòng hận Phỉ Lý Độ ngày đó đánh lén Diệp Trùng, Dạ Hương Lưu sau này vẫn luôn bị Yên Lưu cực kỳ đè nén. Đây là chuyện về sau, tự nhiên không đề cập tới.

Diệp Nhân một mình đứng trước cửa sổ mạn tàu của tàu vũ trụ, nhìn vô số vì sao bên ngoài cửa sổ, trên gương mặt lạnh lùng giống như tượng băng. Nói thật, Diệp Nhân đẹp trai hơn Diệp Trùng nhiều. Chiều cao của hắn cao hơn Diệp Trùng một chút, còn thể hình cũng tráng kiện hơn Diệp Trùng, cho nên xem ra càng thêm cân xứng mà lại tràn đầy sức mạnh. Nhưng khí chất của hắn càng lạnh hơn Diệp Trùng, đứng ở đó, cả người liền giống như một khối băng lạnh ngàn năm, làm người ta không dám tới gần.

Tóc dài ngang vai, mày kiếm thon dài, sống mũi cao dài, vô luận nhìn từ góc độ nào đều là một người đẹp trai. Nhưng cặp mắt hẹp dài, nửa khép bức người giống như lưỡi đao, một làn hơi lạnh không tự chủ được lộ ra từ khóe miệng của hắn.

Khi người xung quanh lướt qua bên người hắn, không ai không cẩn thận vô cùng, chỉ sợ kinh động tới hắn.

Diệp Nhân lần này dẫn đội đón tiếp Diệp Trùng về nhà. Đối với nhiệm vụ lần này, trong lòng hắn hiểu rất rõ, nói là đón tiếp, thật ra không khác biệt gì hộ tống. Trong tộc chỉ yêu cầu kết quả là Diệp Trùng về nhà, đối với hắn làm sao về nhà, vậy thì bọn họ không có chút hứng thú nào.

- Đang nghĩ gì đó? Một giọng nữ ngọt ngào vang lên bên tai Diệp Nhân. Diệp Trân Ni có lẽ là người duy nhất không sợ Diệp Nhân trong đám người này. Hai người Diệp Nhân và Diệp Trân Ni từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình cực tốt. Cả Diệp gia đều biết, ở trong tộc, người có thể ảnh hưởng Diệp Nhân chỉ có ba người, gia chủ, Diệp Cư Hành và Diệp Trân Ni.

Xoay mặt qua, ánh mắt rơi trên gương mặt quen thuộc đó, ánh mắt Diệp Nhân không khỏi nhu hòa vài phần.

Diệp Trân Ni không hề coi như là vô cùng xinh đẹp, trong vòng mỹ nữ xuất hiện với tần suất cực cao này của ba đại thế gia, nàng chỉ có thể coi như thượng trung đẳng trở xuống. Nhưng ở Diệp gia, nàng lại được hoan nghênh vô cùng. Tình tình nàng dịu dàng hòa nhã, hơn nữa tâm địa lương thiện, mọi người đều cực kỳ yêu thích nàng.

Đáng tiếc, Diệp Trân Ni và Diệp Nhân không thể nào kết hợp. Diệp gia đối với việc kết hợp giữa nam nữ dòng chính cực kỳ nghiêm khắc, cho dù Diệp Nhân đội lên vòng sáng cao thủ đệ nhất Diệp gia cũng vẫn không sao giãy thoát khỏi điều tộc quy gần như là nghiêm khắc nhất Diệp gia này.

Nhưng dưới sự uy hiếp của Diệp Nhân, ngược lại thật sự vẫn không có ai dám có chủ ý với Diệp Trân Ni. Diệp Trân Ni vì có thể đủ để xuất hiện bên cạnh Diệp Nhân, liều mạng nâng cao thực lực bản thân. Nàng cũng là một sư sĩ cực kỳ ưu tú, tuy thiếu rèn giũa thực chiến, nhưng may mà vô luận là gia chủ hay là Diệp Cư Hành, đối với Diệp Nhân đều vô cùng yêu quý, thường có ý, vô tình an bài hai người cùng làm nhiệm vụ.

- Đây là lần thứ năm chúng ta cùng ra ngoài làm nhiệm vụ. Diệp Nhân nhẹ giọng nói. Nếu như lúc này có người ở bên cạnh, nhất định con ngươi sẽ rơi đầy đất. Diệp Nhân máu lạnh giống như máy móc lại cũng sẽ dùng giọng nói nhẹ nhàng thế này để nói với người khác.

- Đúng vậy. Diệp Trân Ni cười ngọt ngào, dung nhan không hề xem như là xinh đẹp lại làm cho Diệp Nhân vẫn luôn bình tĩnh hơi thất thần.

Hai người lập tức đều bảo trì trầm mặc, kề vai đứng trước cửa sổ mạn tàu, yên tĩnh nhìn tinh không sâu thẳm ngoài cửa sổ.

- Đội trưởng, đã tới tinh khu tự do. Sư sĩ tới thông báo trong lòng thở dài, hình như mình tới thật không đúng lúc rồi a.

- Ừ. Diệp Nhân lạnh nhạt ừ một tiếng, giọng nói lại khôi phục sự lạnh lùng ngày thường. Không xoay người lại, chỉ lạnh lùng buông xuống một câu: “Ra lệnh mọi người chuẩn bị, kiểm tra tất cả trang bị!”

- Vâng!

Diệp Trân Ni ngây ngốc nhìn chằm chằm đường nét rắn rỏi một bên mặt Diệp Nhân, vẫn cứ xuất thần.

Công tắc không gian của Nguyệt Phục Vương trên cổ tay đột nhiên dao động, phát ra tiếng ông ông.

Biến cố đột nhiên này làm Diệp Trùng dừng bước.

- Sao thế? Diệp La thấy Diệp Trùng đột nhiên đứng lại, không khỏi kỳ quái hỏi.

Diệp Trùng nhấc tay phải, vòng tay màu đen sáng bóng thường có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đây chính là công tắc không gian của Nguyệt Phục Vương, thủ công tinh xảo, bề mặt điêu khắc từng chiếc lá cây, mấy lá cây này ngay cả gân lá cũng thấy được rõ ràng, vô cùng chân thật. Mấy lá cây quấn lấy lẫn nhau, tràn đầy mỹ cảm. Nhưng Diệp La ghét đàn ông đeo vòng tay quả thật quá khó xem, nên thường đem nó đeo trước ngực. Diệp Trùng vẫn cảm thấy đeo trên cổ tay thì tiện lợi hơn, hắn không quan tâm dễ nhìn hay không.

- Nó đang rung động! Diệp Trùng nói dứt khoát, ngắn gọn.

- Ý, vậy là trong tộc có tin tức truyền tới. Xem xem, lúc này lại có tin tức gì? Chẳng lẽ là bởi vì việc của bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng giả? Diệp La vô cùng tò mò, bên trong báo cáo của hắn nói tới hai việc, với cái nhìn của hắn, việc của Diệp Trùng đã kết thúc rồi, còn lại đều là vài vấn đề nhỏ. Ngược lại, quan hệ ám muội giữa bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng giả mới càng có giá trị nghiên cứu sâu.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451