Chương 375: Khiếp sợ

Đôi tay Diệp Trùng nhanh tới mức kinh người, tốc độ tay cao thế này, hắn vẫn là lần đầu tiên dùng trên điều bồi. Một bình điều bồi không hề lớn ở trước mặt hắn, bên trong đã được bỏ vào rất nhiều nguyên liệu. Hơn nữa Diệp Trùng đang dùng tốc độ kinh người bỏ các loại thuốc thử vào trong, số lượng thuốc thử mỗi lần hắn bỏ vào không hề nhiều, nhưng tốc độ cực nhanh.

Tàn ảnh đôi tay trong không khí hư hư thực thực.

Hắn đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, thứ hắn làm hiện giờ chính là phải nghiệm chứng hiệu quả thực tế của suy nghĩ của mình rốt cuộc là thế nào.

Dung dịch trong bình điều bồi dao động kịch liệt, giống như nước sôi đang sùng sục. Nhưng Diệp Trùng vẫn không dừng lại, các loại thuốc thử với lượng nhỏ không ngừng được bỏ vào trong bình điều bồi.

Sắc mặt Diệp Trùng cũng không khỏi có chút ngưng trọng, ngậm chặt miệng. Trong miệng hắn ngậm nhẫn Yên châu, làm vậy là để phòng vạn nhất. Hai cái rương bị hắn vùi vào trong đất, sự do dự của năm kẻ đánh lén và không biết ra tay từ hướng nào cho hắn đủ thời gian để hoàn thành một thứ này.

Khi loại thuốc thử cuối cùng bỏ vào trong bình điều bồi, biến hóa kinh người đã xảy ra.

Bùm!

Một tiếng vang lên! Lều của hắn bị khí lưu mạnh mẽ xé tan nát.

Lấy hắn làm trung tâm, khí lưu hình tròn dữ dội dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lan rộng ra xung quanh, đám sương khói giống như thực chất đó cũng bị thổi đi sạch sẽ. Biến cố đột nhiên này làm mọi người đều trở tay không kịp, khí lưu mạnh mẽ này giống như một trận gió thổi qua bên cạnh mọi người, thổi khắp mỗi một ngóc ngách của doanh trại.

Nhưng chỗ mà khí lưu thổi qua, đám người vốn dĩ đang chiến đấu kịch liệt đó liền giống như lúa bị gặt, yên hơi lặng tiếng, không nói tiếng nào ngã ra trên đất.

Người duy nhất vẫn còn đứng của cả doanh trại chính là Diệp Trùng, chỉ là dáng vẻ của hắn hiện giờ quả thật làm người ta bật cười, khắp mặt đầy đất. Đông một miếng đen, tây một miếng vàng, không còn rõ mặt mũi. Còn bộ đồ đó trên người hắn càng gần như là hoàn toàn rách nát, điều đáng mừng là quần của hắn đủ kiên cố. Điều này làm hắn không phải là trần trụi hoàn toàn.

Nhìn người ngã rạp toàn doanh trại, Diệp Trùng đối với kết quả vô nghi là vừa ý tột cùng. Ý tưởng không hề thiết thực trong lúc đột nhiên của hắn lại đạt tới hiệu quả tuyệt vời thế này, đây là điều hắn không ngờ tới. Trong dự tính ban đầu của hắn, có thể giải quyết năm người này thì đã đủ rồi. Ai mà biết, hiệu quả vượt xa phỏng đoán của hắn.

Kỳ thật nói toạc ra cũng cực kỳ đơn giản. Diệp Trùng vừa rồi chẳng qua chỉ là chế tạo một vụ nổ. Đương nhiên, đây chỉ là một loại nổ ôn hòa. Trong khoảng thời gian cực ngắn sinh ra lượng lớn chất khí, đối với điều bồi sư mà nói, đây là một việc cực kỳ đơn giản. Làn sóng khí do vụ nổ cỡ nhỏ hình thành lan tràn ra xung quanh, bức xạ tới từng ngóc ngách của doanh trại.

Mấy luồng khí này không có bất cứ sức sát thương nào, cho dù đối với người bình thường chẳng qua cũng chỉ là một trận gió lớn một chút mà thôi. Nhưng trong công tác dự bị trước đó của Diệp Trùng, trong không khí xung quanh của căn lều, hắn đã thả xuống ba mươi loại thuốc mê, thuốc ảo giác. Có thể nói, trong không gian nhỏ hẹp này, nồng độ của thuốc mê, thuốc ảo giác đã đạt tới mức độ làm người ta dựng đứng cả tóc.

Mà khí lưu hình thành do thứ không thể xem là vụ nổ này thổi không khí hỗn hợp nhiều loại thuốc mê, thuốc ảo giác có nồng độ cao tới mọi ngóc ngách của cả doanh trại.

Do trước đây không lâu phải chịu công kích của bầy sói, thành viên giảm dữ dội, Hàn Việt cố sức thu hẹp khi bố trí doanh trại, cho nên phạm vi của cả doanh trại không hề lớn. Khu vực bức xạ của khí lưu có thể bao trùm cả doanh trại.

Thuốc mê, thuốc ảo giác mà Diệp Trùng phối chế, không cái nào không nổi tiếng nhờ dược tính mãnh liệt. Không có chuẩn bị, mọi người đều bị mắc lừa. Vô luận là người của Hàn gia hay là kẻ đánh lén đều không ngoại lệ, ngã rạp xuống.

Diệp Trùng lúc này mới phát hiện, điều bồi sư thật ra càng thích hợp đánh lén hơn. Nhưng hắn rất mau liền quẳng ý nghĩ này qua một bên. Mấy thứ thuốc mê, thuốc ảo giác này hao tốn tài liệu quý giá khá kinh người, nếu như không phải thu hoạch của mình trong Hắc sâm lâm khá nhiều, muốn đánh một trận thế này căn bản là không thể nào. Hơn nữa, khống chế cường độ vụ nổ nhỏ vừa rồi đó cực kỳ phiền phức, thêm vào khả năng chống xung kích của thân thể mình đủ cao thì mới có thể an toàn vô sự. Nếu như là điều bồi sư thông thường, thân ở trung tâm nhất của vụ nổ, cho dù không toi đời thì cũng tuyệt không dễ chịu.

Phương án này tốn hao tài liệu quá lớn, hơn nữa có nguy hiểm nhất định.

Nếu như ở năm thiên hà lớn, vậy thì càng đừng nói tới. Năm thiên hà lớn, vũ trụ mới là chiến trường chính, chiến đấu giữa quang giáp mới là phương thức chiến đấu chủ yếu nhất. Mấy thứ thuốc mê, thuốc ảo giác này căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

Trải qua nhiều việc như vậy, Diệp Trùng càng cảm thụ sâu sắc ưu thế và sự mạnh mẽ của quang giáp. Vô luận là năm thiên hà lớn hay là thiên hà Hà Việt, thật ra chiếm chủ yếu vẫn là sư sĩ. Thiên hà Hà Việt tuy thấy võ thuật gia cũng phổ biến, nhưng nó thật ra tương đương với cơ sở của sư sĩ, vì sư sĩ mà tôi luyện thân thể, một mục này mới là gốc sâu nhất của nó.

Bây giờ nghĩ mấy thứ này làm gì? Diệp Trùng tự cười chế nhạo. Mỗi một loại lực lượng đều không có tuyệt đối, trong tình huống thích hợp lựa chọn lực lượng thích hợp mới là lựa chọn chính xác nhất.

Chiến trường vừa rồi vẫn còn sát khí xung thiên bây giờ lại yên ắng, Diệp Trùng rất mau liền tìm thấy Hàn Việt. Hàn Việt ngã trên đất, vẻ mặt yên bình nói không ra lời. Nghe nói, thuốc mê, thuốc ảo giác lúc đầu là dùng để cho người ta ngủ được, chẳng qua sau này bị điều bồi sư mở rộng ra dùng làm một loại thủ đoạn phòng thân.

Xem ra mình phải phối chế không ít thuốc giải rồi, nhìn người nằm đầy đất, Diệp Trùng lại một lần nữa cười khổ trong lòng.

Người đầu tiên được gọi tỉnh dậy là Hàn Việt, Diệp Trùng cảm thấy loại việc này vẫn là giao cho hắn xử lý là tốt nhất.

Hàn Việt mở mắt, trải qua mấy giây mơ màng, rất mau liền khôi phục bình tĩnh. Trong lòng Diệp Trùng thầm khen, xem ra tố chất tâm lý của người này cực kỳ không tồi.

Nhưng khi Hàn Việt nhìn thấy khắp mặt đất đều là người đang nằm, không khỏi lập tức trố mắt, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Vấn đề này lại làm Diệp Trùng hỏi ngược lại. Hắn không biết nên miêu tả làm sao, hắn dứt khoát trầm mặc.

- Đây, đây đều là do ngài làm ư? Hàn Việt mở to mắt, không thể tin tưởng nhìn Diệp Trùng, trong bất tri bất giác, hắn dùng tới kính ngữ.

- Đúng. Diệp Trùng gật đầu, không phủ nhận, nhưng hắn rõ ràng không muốn nói sâu thêm vấn đề này. Nói cho người khác biết thủ đoạn công kích của mình, hắn sẽ không phàm sai lầm cấp thấp như vậy. Hắn đổi chủ đề: “Mấy người này giải quyết thế nào?” Diệp Trùng chỉ người nằm đầy đất hỏi.

Nếu như là hắn, hắn nhất định sẽ chọn phương thức đơn giản nhất. Mỗi người bổ thêm một thương là xong. Kịch độc bôi trên mâu gỗ làm hắn hoàn toàn không cần nhát thứ hai.

Nhưng hắn biết rõ hoàn cảnh của mình, hắn không muốn biểu hiện đặc biệt như thế. Dù sao thân phận người từ bên ngoài tới của hắn vẫn làm hắn hơi kiêng kỵ. Đã như thế, chi bằng giao cho Hàn Việt giải quyết.

- Ngài, ngài có thể gọi tỉnh cả bạn bè của tôi không? Hàn Việt nói lắp ba lắp bắp, trúc trắc khó khăn. Không biết tại sao, lúc trước hắn đối mặt quái nhân này, hắn sẽ cực kỳ cẩn thận, chặt chẽ, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn không giống như vậy. Mỗi khi hắn nhìn thấy gương mặt vĩnh viễn không đổi sắc của điều bồi sư cao thâm khó dò này, trong lòng hắn đều sinh ra khí lạnh. Hắn rất may mắn, bản thân và vị điều bồi sư này không hề có quan hệ đối địch, nếu không, mình bây giờ đã là một xác chết rồi.

Vừa nghĩ tới tính mạng của mình vừa rồi bị quái nhân trước mặt này nhẹ nhàng nặn trên tay, trong lòng hắn không khỏi không lạnh mà run.

Diệp Trùng không biết Hàn Việt đang nghĩ cái gì, với hắn, mình chẳng qua chỉ hoàn thành một phương án khá có sáng tạo mà thôi. Nhưng trong mắt Hàn Việt, vị điều bồi sư thần bí này đã thành sự tồn tại khủng bố trong truyền thuyết. Trong im hơi lặng tiếng, khống chế mấy trăm cao thủ, chiến tích thế này tuy không nói được là trước giờ không có, nhưng tuyệt đối có thể nói là huy hoàng. Điều bồi sư trước giờ, đều là một loại nghề nghiệp có tính hỗ trợ, trước giờ không có ai nghĩ qua điều bồi sư lợi hại lại khủng bố thế này.

Hàn Việt tới giờ vẫn không biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra cái gì, điều này càng làm tăng cảm giác thần bí của Diệp Trùng, cũng làm cho hàn ý trong lòng Hàn Việt càng mạnh hơn.

Đối với sự vật chưa biết, con người thường càng dễ dàng sợ hãi hơn.

Diệp Trùng giao cho Hàn Việt thuốc giải, rồi không lo nữa. Việc chuyên nghiệp vẫn giao cho người chuyên nghệp đi làm đi. Mình vẫn là thấp giọng chút thì tốt hơn, Diệp Trùng nghĩ như thế. Nhưng hắn có lẽ không sao ngờ được, mọi thứ hắn làm, vô luận thế nào cũng không liên tưởng được tới thấp giọng.

Rất mau, đồng bọn của Hàn Việt liền được kêu tỉnh. Còn mấy kẻ đánh lén đó thì không có may mắn như thế, hầu hết bọn họ đều bị kết thúc cuộc đời trong lúc hôn mê, chỉ giữ lại vài người trông như là người đứng đầu, Hàn Việt sẽ mang bọn họ về tra khảo.

Nhìn từng sinh mạng một biến mất trước mặt mình, dáng vẻ Diệp Trùng không có chút biến đổi nào. Sống chết hắn từng thấy đã quá nhiều, bản thân hắn cũng từng vật lộn giữa sống và chết rất nhiều lần, mấy thứ này hắn đã sớm thấy quen coi như không thấy.

Hàn Việt vẫn luôn thầm chú ý Diệp Trùng, khi hắn nhìn thấy gương mặt đầy bụi đất như tên hề này hiện ra vẻ lãnh khốc như núi băng, trong lòng hắn không khỏi khẩn trương, lập tức không tự chủ, lại nâng hệ số nguy hiểm của Diệp Trùng lên cao thêm một bậc.

- Tra ra cái gì chưa? Hàn Việt nhìn báo cáo của thủ hạ. Bọn họ trong lần tập kích này bị tổn thất nặng nề, hiện giờ người còn sống chỉ có bảy mươi người, trong đó gần như có một nửa số người đều mang theo thương tích. Nhưng Hàn Việt vẫn biểu hiện ra sự bình tĩnh mà một người lãnh đạo cần phải có.

- Không có. Trợ thủ của hắn trong trận đánh lén này may mắn còn sống sót.

- Bọn họ là Lược đồng giả. Giọng nói của lão phu nhân lạnh nhạt truyền tới, dưới sự nâng đỡ của thị nữ mặc đồ trắng, từ từ đi qua bên này.

- Lược đồng giả! Hàn Việt nghiền ngẫm trong lòng, tiêu hóa tin tức này. Hắn biết rõ thân phận của lão phu nhân, tự nhiên biết lão phu nhân sẽ không tùy tiện nói bậy. Bà ta nói chắc chắn như thế, vậy thì bà ta nhất định có nguồn tin tức của bà ta. Lão phu nhân dứt khoát không lừa hắn việc này, chỉ là, tại sao lại là Lược đồng giả chứ?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu hắn, nhưng rất mau, hắn đè nén sự tò mò, không hỏi han, loại vấn đề này không tới lượt mình lắm chuyện. “Phu nhân bị hoảng sợ rồi!” Hắn trước tiên hành lễ tỏ ý với lão phu nhân, tiếp đó quay mặt, nói cảm ơn với một người bên cạnh: “Vừa rồi tình huống khẩn cấp, không kịp cảm ơn La huynh ra tay giúp đỡ, vẫn mong La huynh đừng trách!” Mặt hắn đầy nụ cười, rõ ràng quan hệ với người này khá tốt.

- Này, con người ngươi cũng đừng có lôi thôi. Vị La huynh này cố làm ra vẻ giận. Vị La huynh này con người không khác Diệp Trùng bao nhiêu, thể hình cũng không coi là cường tráng, làm người ta rất khó mà liên hệ với cao thủ ra tay như điện vừa rồi. Tướng mạo hắn khá là nhã nhặn, tuy không cao nhưng thể hình rắn rỏi, tự có khí chất bất phàm.

Thần sắc trên mặt không đổi. Cảm giác của Diệp Trùng nhạy cảm dị thường, vị La huynh này cho hắn một chút cảm giác quen thuộc. Nhưng hắn dám khẳng định, hắn trước giờ chưa từng gặp mặt người này.

Nếu như người bình thường, khẳng định sẽ cho rằng mình chẳng qua chỉ là cảm giác sai. Nhưng Diệp Trùng thì không, tỉ mỉ quan sát người này, nhưng tìm không ra chút manh mối nào, nhưng chút cảm giác quen thuộc này vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, điều này càng làm cho Diệp Trùng thầm chú ý tới hắn.

Chỉ là, người này rốt cuộc là ai?

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451