Chương 34: Chương thứ ba mươi bốn

Kinh Mạc nhấp một ngụm Điềm Thảo, Phí Địch: "Mấy người này ngươi thấy thế nào?"

Phí Địch là đoàn trưởng sư sĩ đoàn Kinh Mạc thuê, dáng người rất cao, gương mặt nghiêm nghị giống như đá điêu khắc, mái tóc ngắn như sợi thép dựng đứng lên, một vết thẹo dài 2, 3 cm cắt ngang lông mày, nhưng không hề làm người khác cảm thấy bộ mặt dữ tợn, ngược lại càng thể hiện rõ sự anh tuấn bất phàm. Thêm vào đó thân thể hắn vạm vỡ, làm cho người khác cảm thấy vô cùng an toàn, ở thiên hà Thiên La, có rất nhiều thiếu phụ động lòng vì hắn.

Nhưng đây đều không phải là nguyên nhân Kinh Mac xem trọng hắn, Phí Địch có khả năng quan sát kinh người, tính cách thận trọng, trầm ổn, về mặt chỉ huy, điều phối cũng có tài, hơn nữa làm người ngay thẳng, Kinh Mạc vô cùng tin cậy hắn. Nếu như không phải Phí Địch không đồng ý, Kinh Mạc vô cùng muốn hắn có thể trở thành thủ hạ làm việc cho mình. Đây là một nhân tài có thể làm việc đơn độc. Chính là nhờ sự thận trọng và điều binh của hắn, dọc đường mới có thể gặp hiểm không nguy.

Tư thế ngồi của Phí Địch cực giống quân nhân, eo lưng thẳng đuột, mắt không ngó nghiêng, một khi đã ngồi vững liền có thể mấy giờ liền không hề cử động, điều này làm Kinh Mạc vô cùng khâm phục.

Phí Địch trầm tư một hồi, mới trả lời một cách rõ ràng, chắc chắn: "Vị thiếu niên dó chắc là công tử trong một thế gia quyền thế nào đó, 3 người đều không có sơ hở nào lớn, ừm, hộ vệ của hắn hình như thực lực không tầm thường, nhưng ta cũng không dám khẳng định. Theo như bọn họ nói, tàu vũ trụ của bọn họ bởi vì bị vẫn thạch tông trúng mới làm cho thân tàu bị hư hỏng nghiêm trọng, nhưng ta đã kiểm tra qua cho bị tông trúng của tàu vũ trụ đó, thân tàu của bọn họ rõ ràng đã được làm dày lên, nếu như là vẫn thạch tông trúng, xung quanh ta không có phát hiện bất cứ đá vụn nào, đây rõ ràng là không thể."

Mí mắt Kinh Mạc nhấp nháy: "Chẳng lẽ bọn họ có vấn đề? Có phải là nội ứng của bọn hải tặc cố ý phái tới không?"

Phí Địch tiếp tục nói: "Nội ứng của hải tặc? Ta nghĩ không có khả năng! Tên tàu vũ trụ phát hiện rất nhiều xác chết, mấy người này vốn đều có trang bị quang giáp!" Nói tới đây, vẻ mặt Phí Địch có chút quái dị: "Hơn nữa quang giáp của bọn họ rất đặc biệt!"

- Đặc biệt?" Kinh Mạc tò mò hỏi, quang giáp mà ngay cả đoàn trưởng sư sĩ đoàn cũng cảm thấy đặc biệt, thế nào lại không làm người ta tò mò?

Phí Địch ngừng một chút, rồi mới nói: "Đúng vậy, vô cùng đặc biệt! Quang giáp của bọn họ không nghi ngờ gì đều là quang giáp cao cấp, ngài có thể tưởng tượng, nếu hơn 50 người đều trang bị quang giáp cao cấp, thực lực phải mạnh đến cỡ nào! Hơn nữa từ xác chết mà xét, sự phân bố da thịt trên những người chết này cho biết bọn họ lúc còn sống có trình độ tương đương cao cấp, chắc đều là sư sĩ cao cấp."

- Hơn 50 quang giáp cao cấp? Còn có hơn 50 sư sĩ cao cấp? Kinh Mạc không khỏi thất thanh la lên. Danh hiệu sư sĩ cao cấp cũng có nghĩa là thực lực cao cường, bất cứ ở đâu, sư sĩ cao cấp đều là đối tượng lôi kéo, tranh giành của các thế lực. Mà sư sĩ đoàn khá nổi tiếng giống như sư sĩ đoàn "Tượng thụ diệp" (lá cây sồi) dưới trướng Phí Địch, cũng chỉ có hơn 10 sư sĩ cao cấp, bản thân Phí Địch cũng là sư sĩ cao cấp. Cho nên, chỉ nghĩ cũng biết khi Kinh Mạc biết trong tàu vũ trụ có hơn 50 sư sĩ cao cấp được trang bị quang giáp cao cấp, sự kinh ngạc trong lòng hắn lớn đến cỡ nào.

Phí Địch nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, không chút nghi ngờ, là do chính ta kiểm tra! Mọi người đều biết, sau khi người sở hữu quang giáp chết đi, quang giáp sẽ tự động thực hiện cài đặt lại, biến thành quang giáp trắng. Mà chỗ đặc biệt của mấy quang giáp này là toàn bộ người sở hữu chúng đều đã gặp nạn, nhưng chúng không hề thực hiện cài đặt lại, ngược lại tự động chuyển sang trạng thái tự bảo vệ. Bất kỳ ai cũng không cách nào sử dụng, cũng không cách nào lấy được chút tin tức nào từ quang giáp!"

- Quang giáp biết tự bảo vệ? Kinh Mạc không khỏi trợn mắt.

- Theo như ta biết, loại kỹ thuật này chỉ có một ít đại thế gia hoặc quân đội đang sử dụng!" Phí Địch thành thật nói ra tất cả những điều mình biết.

Thế gia cũng tốt, nói không chừng bản thân cũng có thể được chút lợi ích, nếu như là quân đội, Kinh Mạc không khỏi tê cả da đầu, vậy... vậy thì phiền phức rồi, Kinh Mạc chết cũng không muốn cùng với mấy tên máu lạnh đó có chút quan hệ nào.

- Với lại... Phí Địch nhìn sắc mặt Kinh Mạc khó coi đến cùng cực, mở miệng muốn nói.

Kinh Mạc tin chắc là mình sắp điên rồi! Trời ạ! Vẫn cho rằng bản thân nhặt được một mẻ lớn, không ngờ thật ra là một phiền phức lớn! Kinh Mạc hổn hển thở gấp, hắn không thể khẳng định trái tim bị khiếp sợ của mình có thể kiên trì tới khi Phí Địch (1) nói hết không

((1)Nguyên văn là Kinh Mạc, nhưng thấy không hợp lý nên sửa lại là Phí Địch cho phù hợp).

Hít thở sâu vài cái, Kinh Mạc bình tĩnh một chút, một lúc sau, sắc mặt mới tốt lên một chút, liền ra dấu Phí Địch tiếp tục nói.

Phí Địch liếc Kinh Mạc, tiếp tục nói: "Với lại, trên quang giáp của họ tìm không thấy bất cứ ký hiệu gì, không có ngày xuất xưởng, không có nơi sản xuất, cũng không phải là bất cứ loại ta đã biết nào, ngoài ra, tàu vũ trụ này cũng giống như vậy, không có ký hiệu nào, không có nơi sản xuất, ngày xuất xưởng, nhưng mà, không nghi ngờ chút nào, nó rất tiên tiến, nói chính xác, nó so với tất cả tàu vũ trụ dân dụng có thể mua trên thị trường hiện nay đều tiên tiến hơn."

- Tiên tiến hơn tất cả tàu vũ trụ dân dùng? Là ý gì? Kinh Mạc nghi hoặc hỏi, qua cả nửa phút, đột nhiên sắc mặt trắng bệch: "Chẳng lẽ đây là tàu chiến quân đội? Không phải chứ! Tàu vũ trụ quân đội không phải đã sớm bị cấm sản xuất rồi sao? Ngay cả quân đội cũng không thể sản xuất a! Trong 5 thiên hà lớn không phải đều cấm sản xuất và nghiên cứu tàu vũ trụ rồi sao? Đám này điên rồi a? Tất cả không sợ chết sao?" Ba trăm năm trước, chính phủ 5 thiên hà lớn đột nhiên đồng loạt ra thông cáo chung, tất cả tổ chức và cá nhân, gồm cả quân đội, nghiêm cấm sở hữu và phát triển bất cứ loại tàu chiến nào, kẻ vi phạm sẽ chịu chế tài nghiêm khắc nhất. Cũng từ đó trở đi, sư sĩ bắt đầu phát triển như là công cụ chiến tranh chủ yếu.

Phí Địch trầm mặc một lúc, mới từ từ nói: " Cách nói của ngài ở mức độ nào đó là đúng, nhưng..." Ánh mắt Phí Địch thoáng qua một tia đau khổ và đấu tranh, nhưng Kinh Mạc đang kích động hoàn toàn không chú ý.

Nhìn Kinh Mạc gần như đã tiếp cận bờ suy sụp, Phí Địch cảm thấy cần phải có chút an ủi: "Yên tâm, tuy rằng nó rất tiên tiến, nhưng không hề trang bị bất cứ thiết bị hỏa lực nào, cho nên không tính là tàu chiến!"

Kinh Mạc thở phào một hơi: "Phù, ngươi cố ý hù dọa ta, sau này ngàn vạn lần đừng đùa kiểu này, ta không chắc trái tim yếu đuối của ta có bị vỡ ra không!"

Phí Địch trong lòng cười khổ, tàu vũ trụ này tuy không có trang bị vũ khí, nhưng đã sớm vượt xa giới hạn chính phủ quy định.

Sắc mặt Phí Địch ngưng trọng, trầm giọng nói: "Còn có một điểm quan trọng nhất!"

Kinh Mạc sắp mềm nhũn ra trên ghế, đau khổ nói: "Trời ạ, ngươi còn muốn người ta sống không chứ?"

Phí Địch mặc kệ hắn, nói thẳng suy nghĩ của mình ra: "Từ nơi con tàu bị hư hại mà xét, bọn họ đích xác là bị tông trúng. Có thể làm cho hơn 50 sư sĩ cao cấp gần như đồng thời chết đi, năng lượng cú va chạm này không cần nghĩ cũng biết, còn 3 người bọn họ vì sao trong tình huống va chạm như vậy mà vẫn còn sống, ta không rãnh tìm hiểu. Nhưng, ở chỗ va chạm ta không phát hiện được dù chỉ một thứ gì ngoài những mảnh vỡ của chính tàu vũ trụ đó, điều ta muốn biết là bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Do người làm? Hay là một việc không thể tưởng tượng được xảy ra tự nhiên? Nếu là do con người làm, vậy khi hung thủ biết được có 3 người may mắn sống sót, có hay không tiếp tục phát động một trận giết chóc, nếu vậy, ta hoàn toàn không tin rằng bọn họ sẽ có chút thương hại nào, sẽ thương đến những con cá trong ao như chúng ta đây, hơn nữa ta cũng không tin thân tàu của chúng ta có thể chịu được dù chỉ một nửa công kích của bọn họ. Nếu như là hiện tượng tự nhiên, vậy sẽ tiếp tục xảy ra không? Đây là vấn đề ta cảm thấy hứng thú!"

Kinh Mạc đã hoàn toàn nói không ra lời, mặc xám xịt.

Nếu như mình không cứu 3 người này thì tốt rồi, trong lòng Kinh Mạc cảm thấy vô cùng hối hận.

Đội tàu yên lặng, bình ổn đi về phía trước, chỉ là đằng sau bóng đêm vô tận đó, thứ chờ đợi bọn họ cuối cùng là cái gì? Kinh Mạc và Phí Địch đã không dám suy nghĩ vấn đề này nữa!