Chương 242: Trúng tuyển (Trung)

- Thợ cải tạo trung cấp? Rõ ràng xưng hiệu của người ứng thí này trong tin tức đưa tới làm nàng hơi ngạc nhiên, búi tóc vén cao của nàng giống như kiểu Rinka (trái lê) khẽ rung, cái cằm thanh tú mà hơi nhọn hơi nhướng lên, lộ ra cái cổ trắng nõn như tuyết.

- Lại có thợ cải tạo trung cấp dám tới? Có ý nghĩa! Ngữ điệu không nhanh không chậm mang theo vị ngọt đậm đà, tiếng nuốt nước miếng ừng ực điên cuồng của những người khác trong phòng giám sát có thể nghe thấy rõ ràng.

Trên ghế mềm màu đỏ sẫm ngồi dựa một giai nhân tuyệt thế, mà người nói chính là giai nhân này, sau lưng nàng, một gã trung niên mặc bộ đồ tây đen đứng thẳng, đường nét gương mặt cứng cáp có lực, cơ thịt toàn thân làm bộ đồ tây trên người phồng lên, nét mặt hờ hững, 2 tay bắt chéo sau lưng, từ đầu tới cuối, vẻ mặt của hắn không có bất cứ biến hóa nào.

Hơi ngồi thẳng, người con gái này thò ngón tay ngọc, ưu nhã ấn lên quang não trên bàn, hình ảnh trên màn hình của quang não lập tức thay đổi, hiển nhiên chính là căn phòng 303 mà nàng mới yêu cầu.

Người xuất hiện trên màn hình là một thiếu niên, một thiếu niên đang suy nghĩ.

Cặp mắt đen láy, dưới hàng mi thon dài là sống mũi thẳng trơn bóng, cặp môi xinh đẹp nổi lên một đường cong kinh tâm động phách, nét cười không thể xác định nơi khóe miệng càng làm cho nàng tỏa ra sự dụ hoặc trí mạng, đây là sự dụ hoặc thành thục thật sự, như hoa tươi nở rộ.

Trong phòng giám sát lập tức vang lên một loạt tiếng hít thở. Chỉ có người mặc đồ tây đen sau lưng cô gái không có bất cứ thay đổi nào, vẫn dáng vẻ hững hờ.

Diệp Trùng lúc này đang lợi dụng thời gian kiểm tra dư dả này để suy nghĩ, từ lúc nhìn thấy sở nghiên cứu tới giờ, đầu hắn nhận quá nhiều tin tức, hắn hiện giờ đang lợi dụng khoảng thời gian này để sắp xếp tất cả lại.

Nhìn thiếu niên đang suy nghĩ này, không, đích xác mà nói, gã đàn ông này đã không thể gọi là thiếu niên được rồi, rất rõ ràng, đối phương đã quá 20 tuồi. Đây là người ứng thí trẻ tuổi nhất mà Thu Mạn nhìn thấy cho tới tận lúc này, sự tích lũy tri thức cần có thời gian, 20 tuổi tuy rằng đã thành niên, nhưng vô luận là ở lĩnh vực nào, tuổi tác này đều là từ đại diện cho non nớt.

Bất quá, một người trẻ tuổi có tiềm lực cũng là một lựa chọn không tồi, Thu Mạn thích thú nhìn gã đàn ông này, nhìn kỹ mới phát hiện vẻ lạnh nhạt trên mặt đối phương và tuổi tác của hắn có khoảng cách quá lớn, vẻ non nớt hắn vừa lộ ra vừa rồi đó hình như chẳng qua chỉ là mình hoa mắt mà thôi, thứ nhìn thấy trong mắt nàng hiện giờ là một gã đàn ông trầm ổn, có chút lãnh khốc.

Sự thay đổi khí chất đột nhiên này làm lóe lên một tia dị sắc trong mắt của Thu Mạn.

Trên màn hình, gã đàn ông này mặt mày bình tĩnh viết đáp án của mình lên quang não, hoàn toàn không có sự vui mừng như điên khi người ứng thí bình thường tìm thấy đáp án, mà biểu hiện ra sự lão luyện hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn.

Quả nhiên là một người thú vị a. Thu Mạn nhíu mắt, ngón tay thon dài nhỏ nhắn trên tay phải nhè nhẹ gõ trên tay cầm cái ghế mềm màu đỏ, còn gã đàn ông trung niên sau lưng nàng vẫn đứng như khúc gỗ.

Tiếp theo đó, biểu hiện của người đàn ông nhỏ này hơi ra ngoài ý liệu của nàng, ngay cả lão già Donald phụ trách đánh giá hắn cũng đánh giá hắn cực cao, cho rằng hắn là một thợ cải tạo quang giáp cực kỳ có tiềm lực, lão già Donald đó là một người thành thực. Tính khí cố chấp mà quật cường của lão không hề được người ta hoan nghênh, nhưng thực lực và ánh mắt của lão cũng không có ai nghi ngờ.

Vậy tên này nhất định là một nhân tài.

Bất quá đối phương biểu hiện quả thật là quá bình tĩnh, ngay cả bản thân Thu Mạn cũng cảm thấy có chút không đúng.

Khi thật sự đối mặt thiếu niên này, trong lòng Thu Mạn đã nhấp nhỏm không yên. Trong cặp mắt bình tĩnh bị Thu Mạn mẫn cảm bắt được một tia lạnh lùng, hờ hững với mọi thứ xung quanh ẩn tàng trong đó, điều này làm nàng nghĩ tới mấy người đó. Mấy tên được gọi là tinh anh đó. Ánh mắt của bọn chúng gần như giống y chang với gã đàn ông nhỏ trước mắt này, vừa nghĩ tới đám không có tính người đó, Thu Mạn liền cảm giác không thoải mái trong bao tử.

Roạt, gã đàn ông trung niên vẫn luôn đứng đờ sau lưng Thu Mạn như khúc gỗ đột nhiên sải bước, cản Thu Mạn ở sau lưng, cặp mắt trống rỗng đột nhiên biến thành nóng bỏng vô cùng, nhìn thẳng Diệp Trùng.

Biến cố đột nhiên này dọa mọi người nhảy dựng lên. Ngay cả Diệp Trùng trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, địch ý và sự cảnh giác trong mắt đối phương làm hắn có chút không hiểu. Chẳng lẽ bây giờ bị người ta phát hiện rồi?

Thu Mạn cũng cả kinh, từ vẻ kinh ngạc trên mặt nàng liền có thể nhìn ra, nhưng cho dù là biểu tình này, nàng vẫn diễm lệ rung động lòng người. Đây là động tác đầu tiên Thu Quảng tự phát làm ra mà không có mệnh lệnh của nàng, trước giờ, nàng đều cho rằng Thu Quảng là một con rối, không có sinh mạng. Chỉ bởi vì Thu Quảng cực kỳ ít nói, nên mới thường mang hắn theo bên cạnh, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm nàng có chút mê muội.

Diệp Trùng lại nhìn ra sự xảo diệu trong 1 bước sải chân cảu gã đàn ông trung niên này.

Võ thuật gia! Một võ thuật gia khá cao minh! Từ tốc độ, chính xác và thời gian mà bước sải này của đối phương thể hiện ra thì có thể nhìn ra một chút manh mối.

Trong khoảnh khắc, cơ thịt toàn thân Diệp Trùng liền hơi căng lên, chân tuy không rời khỏi mặt đất, nhưng sức mạnh đã dồn lên đó, ở trong một loại trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Trong vòng mười mét của một vị võ thuật gia cao minh thả lỏng tinh thần, vậy tuyệt đối là hành vi tìm chết. Không có ai hiểu rõ hơn Diệp Trùng lực bạo phát và lực sát thương của một vị võ thuật gia có trong khoảng cách này.

Cũng may, bản thân Diệp Trùng chính là một vị võ thuật gia rất không tồi.

Những biến hóa nhỏ nhoi này của thân thể Diệp Trùng cũng dẫn đến biến hóa của thân thể gã đàn ông trung niên trước mặt này, thân vùng khủy tay hơi ưỡn lên, thân thể hơi nghiêng, đôi chân không biết lúc nào đã mở ra, rơi vào trong mắt người bình thường, đây chẳng qua chỉ là động tác vô cùng bình thường, nhưng Diệp Trùng lại ngửi thấy sự nguy hiểm trong đó, điều này cũng làm hắn càng xác định thêm một bước, thực lực vị võ thuật gia trước mắt này nhất định vô cùng mạnh mẽ.

Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra mục đích của mình?

Quang mang nóng bỏng lập lòe trong mắt gã đàn ông trung niên, đó là một loại thiết tha không gì sánh được.

Đáng tiếc, Thu Mạn bị hắn che sau lưng lại không thấy được một màn này, mà lại vô cùng kỳ quái hỏi: "A Quảng, sao thế?"

Trong khoảnh khắc, câu nói này giống như một chậu nước đá dội xuống đầu gã đàn ông trung niên này, sự thiết tha trong mắt gã đàn ông trung niên tên A Quảng này lập tức biến mất tăm mất dạng. Cặp mắt hắn lại khôi phục sự trống rỗng bình thường, không chút sự sống.

A Quảng lại trở về sau lưng Thu Mạn một lần nữa, không nói một lời, giống như khúc gỗ.

Thu Mạn kinh ngạc liếc nhìn A Quảng một cái, không nhìn ra có gì không giống bình thường, nàng quyết định đặt sự chú ý lên người người đàn ông nhỏ trước mặt này, chính là sự xuất hiện của hắn, làm cho A Quảng vẫn luôn không có cử động gì xuất hiện tình trạng dị thường như vậy, hơn nữa, gã đàn ông tên gọi là Cao Dã này, bản thân cũng đủ kỳ quái rồi.

Chẳng lẽ là gián điệp?

Gần như mọi người đều biết hậu đài của tập đoàn Prime là ai, nếu như thế lực khác không phái vài gián điệp tới, đó mới là sự không bình thường thật sự.

Nhưng nếu như nói người đàn ông này là gián điệp, Thu Mạn lại cảm thấy không giống, huấn luyện gián điệp và huấn luyện nhân viên chiến đấu hoàn toàn không giống nhau, sự khác biệt về khí chất của 2 người cũng vô cùng rõ ràng.

Đột nhiên, Thu Mạn cảm thấy có chút nan giải.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451