Chương 23: Chương thứ hai mươi ba

- Ngày 8 tháng 2, cũng chính là thứ năm tuần sau, sẽ có một lần "Tinh Diệu" bạo phát trong phạm vi lớn ở khu vực các hành tinh rác, những hành tinh chịu tác động chủ yếu là hành tinh rác số 6, số 9, số 13. Do khu vực này không có đường bay, cho nên đối với phần lớn việc đi lại của người dân sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng vì tránh những tổn thất không cần thiết, bộ môi trường sẽ đình chỉ việc đổ rác tới 3 hành tinh rác nói trên, chính phủ kêu gọi đông đảo quần chúng giảm lượng rác thải thải ra để phối hợp với công việc của bộ môi trường.

- Tinh Diệu? Diệp Trùng nhất thời như bị gậy đập trúng, lảo đảo đứng không vững!

Không khỏi cười thảm, mình đã ở cái nơi chim không thèm ỉa này khổ cực tranh đấu bao nhiêu năm nay, không ngờ là cuối cùng vẫn không chạy thoát bàn tay của vận mệnh.

Tinh Diệu đối với những vật thể có sự sống có lực sát thương mang tính hủy diệt. Nó giống như một cái lược, trong phạm vi tác động của nó, chải từng nhát từng nhát một, tất cả các sinh mệnh có sự sống đều bị loại bỏ.

Diệp Trùng thất lạc hồn phách chui ra khỏi buồng lái của Mục.

Diệp Trùng vừa chui ra, tiếng la hốt hoảng của Mục vang lên: "Không hay, xung tín hiệu bị cắt đứt rồi!"

Diệp Trùng nhún nhún vai, chẳng buồn để ý.

Liên hệ của Diệp Trùng và Mục với thế giới bên ngoài hoàn toàn bị cắt đứt. Diệp Trùng lười biếng nằm trên ghế, không biết tại sao, tâm tình lại rất mau chóng bình tĩnh trở lại. Nhớ lại bao nhiêu năm nay có thể sống ở cái hành tinh rác này, một ngày như thế này tới, trong lòng Diệp Trùng lại không hề sợ hãi, vô số năm nay quanh quẩn giữa sống và chết, hắn đã rất coi nhẹ cái chết. Hắn chỉ cảm thấy không cam lòng, bản thân rất nỗ lực muốn sống, hơn nữa vẫn luôn cho rằng bản thân đã có thể quyết định vận mệnh của mình, nhưng khi vận mệnh thật sự đùa giỡn trước mặt hắn, hắn mới phát hiện mình nhỏ bé thế nào, vô dụng thế nào, điều này làm hắn cảm thấy có vài phần bi thương.

Mục cũng không nói gì, nhưng ánh sáng lập lòe trong mắt chứng tỏ quang não của hắn đang điên cuồng vận chuyển.

Hai người yên lặng, ai cũng không nói, trong bóng tối chỉ có mắt điện tử của Mục không ngừng lóe lên, có vài phần ngụy dị!

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục gọi Diệp Trùng tỉnh dậy.

Diệp Trùng vừa tỉnh lại liền vô ý thức bắt đầu rèn luyện thân thể, đột nhiên nghĩ tới vài ngày nữa thì cái mạng nhỏ bé của mình cũng đi đứt, thân thể luyện tốt cỡ nào cũng không chống được Tinh Diệu, nhất thời mất đi hứng thú tập luyện.

Mục gọi Diệp Trùng tới: "Diệp tử, cho ngươi biết 1 việc!"

- Chuyện gì? Nhìn vẻ mặt dường như rất quan trọng của Mục Thương, Diệp Trùng cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng tốt, Mục cũng không phải chết chung với mình, Tinh Diệu đối với vật thể không có sự sống không hề có ảnh hưởng gì. Trong lòng Diệp Trùng có chút yên tâm, nhưng, hắn về sau phải thưởng thức sự tịch mịch mà mình đã từng phải chịu ở đây. Đột nhiên, hắn có chút tò mò, không biết Mục khi tịch mịch sẽ có hình dạng gì!

Mục mở miệng, giọng nói nghiêm túc khó tả: "Diệp tử, ta đã tính toán qua, chúng ta vẫn còn một cơ hội sống sót!"

Diệp Trùng không tin: "Cơ hội? Cơ hội gì? Ngươi có cách gì?"

Mục nói: "Rời khỏi hành tinh này!"

Diệp Trùng liền sờ lên trán Mục Thương xem hắn có bị phát sốt không: "Mục, ngươi không phải quá kích động mà quang não bị đoản mạch chứ! Rời khỏi hành tinh này? Chúng ta làm sao rời, chúng ta không có thuyền vũ trụ, nếu có thể rời khỏi ta đã sớm không nán lại ở nơi khỉ ho cò gáy này."

Mục ung dung nói: "Ta từng tính qua, tuy rằng ta chưa từng du hành trong vũ trụ, nhưng trên lý luận mà nói, vẫn có một khả năng nhất định!"

Diệp Trùng: "Trên lý luận? Là ý gì?"

Mục giải thích nói: "Ta chỉ là tính toán theo mô phỏng, có khả năng rời khỏi thành công!"

Diệp Trùng bất động, nhìn chằm chằm Mục: "Tỉ lệ bao nhiêu?"

Mục bình tĩnh nói: "Dao động từ 20 đến 47%!"

Diệp Trùng sờ cằm suy nghĩ: "Ừ, tỉ lệ thật sự có chút nhỏ!"

Mục hỏi: "Ngươi quyết định thế nào?"

Diệp Trùng mạnh mẽ vung cánh tay, không chút do dự nói: "Tới luôn! Đương nhiên phải làm, còn hơn là chờ chết!"

Mục Thương lãnh đạm nói: "Tốt!"

Diệp Trùng nhìn Mục: "Thật ra ngươi không cần phải mạo hiểm, Tinh Diệu sẽ không gây hại cho ngươi! Ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ ta!"

Mục Thương lạnh lẽo nói: "Căn cứ lý luận về giá trị, đây là hướng có giá trị lớn nhất!"

Diệp Trùng cười, nhún nhún vai: "Mặc ngươi nói thế nào, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Mục Thương nói: "Sửa chữa buồng lái, bổ sung năng lượng, ta cần rất nhiều năng lượng!"

Hai người với tốc độ lớn nhất thu thập tất cả pin năng lượng, gắn lên tấm tập trung năng lượng mặt trời.

Diệp Trùng ngồi trong buồng lái, trên bức tường bên trái buồng lái có một lỗ thủng to bằng bàn tay, xung quanh lỗ thủng rõ ràng là dấu vết của vũ khí laser bắn lên kim loại lưu lại. Diệp Trùng chán nản nói: "Chỗ này khó sửa nha, chủ yếu là không có nguyên liệu và công cụ!"

Mục nói: "Nếu như không sửa tốt, ngươi ngồi ở trong, xác suất sống sót là 0!"

Diệp Trùng ngẩn người, liền đau khổ nhíu mày, cố sức nghĩ cách. Nguyên liệu, nguyên liệu... Trong miệng Diệp Trùng không ngừng lẩm bẩm, những kim loại trong núi rác còn lâu mới đạt được đòi hỏi của du hành trong vũ trụ, vậy thì phải làm sao đây?

Tài liệu cần phải có cường độ cao, dẻo dai, năng lực chống xung kích mạnh, tốt nhất là thành miếng, bởi vì trên tay mình không có công cụ gia công.

Đột nhiên, trong đầu Diệp Trùng lóe sáng, hắn biết ở đâu có thứ này!

Mục với tốc độ cực nhanh di chuyển qua từng ngọn, từng ngọn núi, Diệp Trùng ngồi trong buồng lái cảm thụ khoái cảm phi hành tốc độ cao mang lại, chỉ là lỗ thủng đó phát ra tiếng gió thổi giống như ống bể, thoáng chốc làm cho khoái cảm của Diệp Trùng tan thành mây khói.

Mục Thương hỏi: "Thứ ngươi nói dùng được không?" Giọng nói đầy vẻ nghi ngờ.

Diệp Trùng có chút ngập ngừng nói: "Chắc là dùng được, ta nhớ thứ đó ngay cả cốt đao của Ôn Ni cũng đâm không thủng."

Thứ Diệp Trùng nói là vảy trên thân Thiết mãng tích (Mãng là rắn, tích là rắn mối). Thiết mãng tích là điểm cao nhất trong chuỗi thức ăn trên hành tinh rác này, bản tính hung tàn, sức mạnh vô cùng, điều làm người khác khó ứng phó nhất là vảy bao phủ toàn thân nó, mấy cái vảy này cực kỳ cứng chắc, dẻo dai, có thể nói là đao thương bất nhập.

Diệp Trùng một lần vô tình phát hiện một ổ Thiết mãng tích nhưng vẫn không dám ra tay, Ôn Ni tuyệt đối không chịu được cái đuôi to như thùng nước của nó. Diệp Trùng từng chính mắt nhìn thấy còn Thiết mãng tích này chỉ dùng không tới 3 phút thì đã tiêu diệt một bầy Hồng nguyên (kỳ nhông đỏ). Lúc đó chỉ thấy nó xoay ngang, lủi thẳng, khắp nơi tán loạn, bá khí vô địch của nó khắc sâu trong tâm tưởng của Diệp Trùng. Móng vuốt của Hồng nguyên đủ để xé toạc kim loại vậy mà không hề lưu lại trên thân Thiết mãng tích bất cứ dấu vết nào. Điều này làm Diệp Trùng lúc đó đang đứng xem có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho nên hắn vừa nghĩ tới tài liệu có cường độ cao liền lập tức nghĩ tới vảy trên thân Thiết mãng tích.

Sắp tới ổ Thiết mãng tích, Diệp Trùng ra hiệu Mục Thương đi chậm lại.

Đầu cây gậy titanium dài 7 mét được mài cực kỳ bén nhọn, lóe lên hàn quang yếu ớt.

Thiết mãng tích quả nhiên đang ở trong ổ, nhàn nhã cắn xé một con Hồng nguyên. Thịt Hồng nguyên vô cùng tươi ngon, là thức ăn Thiết mãng tích thích ăn nhất. Thịt Hồng nguyên thật ngon a, Diệp Trùng không phải không biết, chỉ là rất khó tìm thấy chúng, hơn nữa chúng cũng không phải thứ dễ chọc, cũng chỉ có Thiết mãng tích mới có thể không coi lực sát thương của Hồng nguyên vào đâu mà đem chúng làm thức ăn.

Mục Thương bình tĩnh, thoải mái bay về phía Thiết mãng tích, Diệp Trùng không khỏi vô cùng hưng phấn, đây là cuộc đụng độ nảy lửa của 2 cường giả mạnh nhất hành tinh rác số 6 (*), như thế nào lại không làm cho Diệp Trùng không kích động chứ?

PS:(*) Ở chương 1 có nói hành tinh này là hành tinh rác số 12, nhưng cuối chương này thì lại nói là số 6, chắc là tác giả viết sai. Đã kiểm tra 2 trang web đều ghi là số 6 nên khi dịch cứ giữ nguyên là số 6, chúng ta cứ coi như là hành tinh của Diệp Trùng ở đi, dù sao chắc từ nay về sau sẽ không đề cập tới con số này nữa đâu.