Chương 196: Gió nổi sóng dâng (12)

Điều duy nhất đáng để ăn mừng là, Lam Dị Hành chẳng qua chỉ là quán chủ 1 võ quán nhỏ, danh hiệu của họ Lam chỉ có tác dụng đối với loại người hiểu rõ chi tiết như Nhuế Băng. Quy mô chiêu đãi Lam Dị Hành nhận được không hề cao, thậm chí có thể nói chênh lệch cực lớn với thực lực của hắn, nhưng may mà ông ta vẫn luôn làm người kín đáo, lần này có chuẩn bị mà tới, cũng hy vọng có thể tránh làm cho người khác chú ý, sau này ra sức, 1 cú trúng đích.

Do có nhiều võ thuật gia tham gia, vượt xa dự liệu của Hoa Thiên Giai, bất đắc dĩ, chỉ đành tạm thời lấy 1 sân huấn luyện sát vách đại sảnh làm chỗ tiếp đãi. Mà Lam Dị Hành lại dẫn Diệp Trùng yên lặng ngồi ở 1 góc trong đại sảnh tiếp khách này.

- Thương, đây là hội nghị giao lưu võ thuật gia? Diệp Trùng hỏi, hắn nhớ Thương hình như từng nhắc với mình hành tinh Sí Phong phải mở 1 cái hội nghị giao lưu võ thuật gia gì đó, hắn mang máng có chút ấn tượng.

- Ừ. Thương trả lời.

Nói thực, Diệp Trùng đối với hội nghị giao lưu ở trên vẫn có vài phần hứng thú. Sau khi thấy được bản lĩnh cùa Lam Dị Hành, Diệp Trùng không hề có chút xem thường đối với võ thuật gia của 5 thiên hà lớn, trong đây ngọa hổ tàng long, có vài cao thủ so với cao thủ trong Hắc giác cũng không có chút thua kém nào.

Hơn nữa Diệp Trùng vô cùng tự tin với năng lực học tập của mình, tác dụng thôi thúc mình tiến bộ của hội nghị giao lưu thế này, không cần nghĩ cũng biết.

Vì thể hiện sự tôn kính với các võ thuật gia không mời mà lớn từ các hành tinh khác này, Hoa Thiên Giai còn cho người đánh thông bức tường ngăn cách giữa 2 đại sảnh. Một đại hán mặt đen dáng người cực kỳ vạm vỡ chủ động tình nguyện, chỉ dùng 1 quyền, bức tường đó trong nháy mắt giăng đầy vết nứt như lưới nhện. Tiếp theo liền hóa thành vô số mảnh vỡ, ầm ầm đổ xuống.

Một quyền này làm cho cả căn phòng reo hò.

Thương coi thường nói: "Loại bản lãnh này cũng lấy ra khoe khoang? Diệp tử, so với lần đó trước đây của ngươi còn thua. Mấy người này thật là chưa thấy qua việc đời." Lần Thương nói chính là lần Diệp Trùng tay không đánh mở cánh cửa hợp kim trong tàu vũ trụ. Thực lực hiện nay của Diệp Trùng đương nhiên không có chút hứng thú đối với hành vi có tính chất biểu diễn thế này. Giống Diệp Trùng còn có Lam Dị Hành, vẫn cúi đầu uống trà như không bao giờ uống hết nước ở trong ly.

Nhưng tráng hán mặt đen này rõ ràng đã đẩy không khí của 2 gian đại sảnh đón khách lên 1 cao trào nho nhỏ. Mọi người không khỏi có thêm vài phần mong đợi với lần hội nghị giao lưu này.

Lam Dị Hành và Diệp Trùng yên lặng ngồi trong góc, người xung quanh bọn họ không quen biết một ai, thêm vào 2 người đều có dáng vẻ lạnh như băng, tự nhiên cũng không ai chủ động tìm bọn họ trò chuyện. Là người tổ chức, Hoa Thiên Giai lúc này đã bận tới mức gót chân cũng đạp lên tới sau ót rồi, nào còn nhớ tới nhân vật Lam Dị Hành này.

- Ha ha! Thương cực kỳ hưng phấn la lên vui vẻ: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta!"

- Thế nào? Diệp Trùng kỳ quái hỏi.

- Băng Băng, Băng Băng của ngươi đó! Diệp tử, ở cái bàn ngay chính giữa gian phòng đó. Nhìn thấy chưa? Woa, Băng Băng... Thương đã lâm vào 1 loại trạng thái cực kỳ hưng phấn không bình thường.

Trong lòng Diệp Trùng hơi máy động, thân ảnh cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng đó xẹt qua trong đầu hắn. Đương nhiên, chẳng qua cũng chỉ hơi máy động, Thương đã sớm nói với Diệp Trùng cô gái đó tên là Nhuế Băng. Cô gái này và mình lại có quan hệ gì? Đây là suy nghĩ tự nhiên nhất trong lòng hắn.

Nhưng Diệp Trùng vẫn hơi hân thưởng nàng, trình độ cận chiến của đối phương, tinh thần không chịu thua, còn có loại tư thái vĩnh viễn ngay thẳng, lẫm liệt đó, làm Diệp Trùng có ấn tượng khá sâu sắc.

Nhìn về phía vị trí của Nhuế Băng 1 cái, cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng đó vẫn có dáng vẻ như lúc trước, ngay cả thế ngồi cũng không có chút thay đổi nào. Ngược lại, Nguy Nguyên bên cạnh nàng làm Diệp Trùng hơi kinh ngạc 1 phen.

Tên Nguy Nguyên này cũng làm sư đồ Hoa Thiên Giai cực kỳ đau đầu. Nguy Nguyên sống chết bám rịt ở bên cạnh Nhuế Băng, Nhuế Băng thấy hắn nhỏ tuổi, lại có dáng vẻ đáng thương, liền đồng ý, cũng khá chiếu cố cho Nguy Nguyên. Nguy Nguyên từ nhỏ sống với cha, nào đã được cảm thụ qua sự ấm áp như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, cho nên biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Cảm tình 2 người từ từ sâu sắc, Nguy Nguyên liền đề xuất muốn nhận Nhuế Băng làm chị. Nhuế Băng vui vẻ đồng ý.

Nhưng Nhuế Băng lập tức phát hiện tác dụng của tên đệ đệ này, Nguy Nguyên dường như biết mình ghét mấy tên đó vậy, chỉ cần Hoa Thương Muội, Tả Lăng mấy người này vừa tới, Nguy Nguyên liền xuất hiện quấy rối, làm mấy người này tức muốn chết, nhưng lại không có cách gì với tên tiểu quỷ này. Chỗ ở của Nhuế Băng cũng lập tức thanh tịnh được vài phần.

Thật ra, chẳng qua trong lòng Nguy Nguyên đã cho rằng tỷ tỷ nhất đinh là người gì đó của YC, hơn nữa mấy tên này ai nấy đều có dáng vẻ vờ vĩnh, hắn sợ Băng tỷ tỷ chịu thiệt, liền cố ý đi ra quấy rối. Một nửa là xuất phát từ sự bảo vệ của Băng tỷ tỷ, 1 nửa là sự sùng bái đối với thần tượng YC.

Nguy Nguyên nhờ phúc của Băng tỷ tỷ, cũng ngồi ở cái bàn ngay chính giữa.

- Băng Băng kìa, Diệp tử, Băng Băng của ngươi kìa... Thương lúc này giống như đang rên rỉ.

Trong lòng Diệp Trùng hơi kỳ quái, Thương tại sao lại kích động như vậy, không khỏi nói: "Thương, theo như tất cả tư liệu trước mắt, vô luận từ điểm nào mà xét, nàng ta đều không có quan hệ gì với ta. Tại sao người lại nói nàng ta là của ta?"

Thương cười hì hì: "Diệp tử, cái này ngươi không hiểu rồi. Phụ nữ mà, là 1 môn học vô cùng huyền bí, người ta nói không lấy ai ngoài ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Băng Băng của chúng ta nói láo?"

- Băng Băng của chúng ta? Thương, cách nói này của ngươi tiền hậu bất nhất! Diệp Trùng nhắc nhở nói.

- Hì hì, Diệp tử, của ngươi không phải là của chúng ta sao? Thương hỏi ngược lại.

Diệp Trùng đồng ý nói: "Nếu như là của ta, vậy cách nói đó có thể thành lập." Tiếp theo Diệp Trùng cố gắng nhớ lại: "Nhưng nàng ta hình như không hề nói qua những lời đại loại như ngoài ta không cưới ai, nàng ta chẳng qua chỉ nói là muốn ta cưới nàng ta."

Trong tiếng cười của Thương tràn đầy sự đắc ý: "Ha ha, Diệp tử, ngươi phải đi xem nhiều phim tình cảm nhiều một chút, hắc hắc, đây chính là con đường hữu hiệu của để làm phong phú đời người a, khi ngươi lên tới cảnh giới thế này của ta, hì hì, ngươi sẽ hiểu hàm nghĩa câu nói này của Băng Băng của chúng ta."

- Ừ. Diệp Trùng trước giờ đối với loại vấn đề này vẫn luôn vô cùng đau đầu, hắn lý trí lựa chọn kết thúc đề tài này.

Diệp Trùng do ngồi trong góc nên không làm người khác chú ý, Nhuế Băng cũng không có thói quen ngó ngang ngó dọc, tự nhiên cũng không phát hiện được Diệp Trùng. Ngược lại Nguy Nguyên chốc chốc lại ngó nghiêng, mọi thứ xung quanh đối với hắn mà nói quả thật là quá mới mẻ. Đáng tiếc, hắn chỉ biết quang giáp.

Rất nhanh, hội nghị giao lưu võ thuật chính thức mở màn.

Hội nghị giao lưu lần này chủ yếu phân thành vài bộ phận, bắt đầu trước tiên là phần biểu diễn tập thể của thành viên võ đường Thiên Hoa, sau đó chính là thi đấu võ thuật, tiếp theo là cận chiến quang giáp mới phát triển, cuối cùng kết thúc là sự giảng giải của đại sư.

Mấy màn biểu diễn tập thể này trong mắt chuyên gia chẳng qua chỉ là 1 trò mèo, nhưng đối với khán giả không phải người trong nghề mà nói, lại cực kỳ đẹp mắt, rất dễ làm cho mọi người hứng thú với võ thuật.

Tiết mục đầu tiên không cần phải nghi ngờ, rất thành công, nhìn khán giả trên đài ầm ầm kêu hay, và tiếng vỗ tay liên tục vang lên sôi nổi, làm cho những võ thuật gia đang ngồi trong đại sảnh ai nấy đều ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt rạng rỡ.

Diệp Trùng vô cùng buồn chán, chỉ là rất kỳ quái, ly trà đó của Lam Dị Hành uống tới giờ mà sao vẫn chưa uống hết. Còn Thương lại liên tục cười quái lạ, Diệp Trùng cho rằng cái này chắc chắn là thuộc về loại cười ngu ngơ.

Sân huấn luyện được dùng để tỉ thí đã được sửa chữa như mới, hơn nữa còn gắn rất nhiều thiết bị kỹ thuật cao, để làm cho khán giả và ban giám khảo có thể càng hiểu rõ và trực quan hơn quá trình tỉ thí từ mọi góc độ. Mà trên khán đài, võ đường Thiên Hoa cũng trang bị máy chiếu loại mới nhất từ lớn tới nhỏ, phân bố ở mỗi góc của khán đài. Hơn nữa, mỗi vị khán giả còn có thể thông qua mũ tín hiệu kế bên chỗ ngồi mà lựa chọn trận đấu mình ưa thích.

Hội nghị giao lưu này còn mở kênh phát sóng trực tiếp trên mạng mô phỏng, tuy chẳng qua chỉ có 3 tần số, nhưng đây đã là nỗ lực lớn nhất của Hoa Thiên Giai.

Một đoạn phim cận chiến ngắn làm người ta nhiệt huyết sôi trào đã sớm nhen nhóm không khí của cả võ đường.

Một hồi chuông kéo dài, đầy khí tức cổ đại, cũng nói cho mọi người biết tỉ thí chính thức bắt đầu.

Các tiền bối nổi tiếng của giới võ thuật đang ngồi đều thầm gật đầu, tên Hoa Thiên Giai này quả nhiên lợi hại, rất biết tạo thế.

Ban giám khảo của tỉ thí võ thuật là do nhân sĩ hoặc cao thủ nổi tiếng trong giới võ thuật của các thiên hà đảm nhiệm, Nhuế Băng cũng có tên trong đó, cả ban giám khảo cũng chỉ có mình Nhuế Băng là nữ, sự yếu thế của phụ nữ trong giới võ thuật cứ nghĩ là biết.

Đối với ban giám khảo, Diệp Trùng không chút quan tâm, sự chú ý của hắn đã toàn bộ đặt trên người mấy tuyển thủ đang tỉ thí. Mấy tuyển thủ này kỳ quái đủ loại, gần như có đủ loại lứa tuổi, quần áo cũng rất đặc sắc. Mà điều làm Diệp Trùng chú ý nhất lại là phương thức ra tay trăm kỳ ngàn quái của bọn họ, rất nhiều thứ hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.

Diệp Trùng đội mũ tín hiệu, từ trong đó chọn ra trận đấu mình cảm thấy hứng thú. Không thể không nói, năng lực hỗ trợ của thiết bị chiếu hình loại mới nhất này cực tốt, mỗi 1 chi tiết đều thể hiện rất tốt.

Thí dụ 1 gã xem ra vô cùng gầy gò, phương thức tấn công của hắn làm Diệp Trùng mở mang rất nhiều. Thân thể của hắn giống như 1 cái bông vụ không ngừng xoay chuyển tốc độ cao trên không, điều này làm cho sức mạnh mỗi lần đá ra của hắn cực lớn, giống 1 cái roi, hơn nữa chỉ cần đánh trúng đối thủ, hắn liền mượn lực thay đổi phương hướng xoay chuyển.

Đối thủ của hắn là 1 tráng hán có thể hình vô cùng cao to, lại bị hắn đánh cho liên tiếp lùi lại.

Tấn công thế này làm trước mặt Diệp Trùng sáng lên, trong lòng thầm hô lợi hại, đây kỳ thật là điều động đầy đủ sức lực toàn thân đối kháng với đối thủ, thêm vào kỹ xảo mượn lực cao siêu, không ngừng thay đổi phương hướng xoay chuyển, có thể làm cho công kích của mình càng thêm đa dạng, càng khó bị đối thủ dự đoán.

Đương nhiên, loại tấn công này không cách nào gây uy hiếp cho Diệp Trùng, Diệp Trùng có ít nhất là trên 10 loại phương pháp phá giải. Nhưng điều này vẫn khó ngăn cản Diệp Trùng hân thưởng loại phương thức tấn công này.

Trận đấu quá nhiều, các loại tuyệt kỹ không ngừng xuất hiện, làm Diệp Trùng nhìn hoa cả mắt, hắn chỉ đành để Thương ghi lại toàn bộ quá trình tỷ thí, đợi trở về từ từ nghiên cứu.

Diệp Trùng nhìn tới mức nhập thần, hoàn toàn quên thời gian trôi qua. Đột nhiên, có người vỗ vai hắn.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451