Chương 159: Nan đề

- Do các vị đều là nghề nghiệp đặt thù, rất khó phân chia các vị thành loại nào cụ thể, chúng tôi chỉ có thể mời đại sư liên quan tới chủ trì lần kiểm tra này, phương pháp kiểm tra cụ thể sẽ do đại sư xác định, danh sách nguyên liệu phải dùng giao cho người hướng dẫn của các vị, nhưng xin chú ý, mức độ quý hiếm của nguyên liệu các vị dùng cũng ảnh hưởng tới thành tích của các vị. Ha ha, nhưng các vị cũng không cần quá lo lắng, cho dù các vị không qua được cũng sẽ ở lại Cửu khai thành, tin rằng các vị đối với Cửu khai thành cũng hiểu rõ. Không giống sự hỗn loạn, không có trật tự của Quỹ hình khuyên, nơi này yên bình, êm ả, như là thiên đường.

Diệp Trùng vốn tinh mắt, khóe mắt liếc thấy dáng vẻ có vài phần coi thường của mấy người bên cạnh.

Ông già như không thấy, tiếp tục nói: "Tiếp theo ta sẽ sắp xếp đại sư phụ trách kiểm tra các vị."

Người phụ trách của Diệp Trùng là đại sư Tiêu, đại sư Tiêu mặt to tai lớn, cái mũi nát rượu đỏ hồng cực kỳ nổi bật, cặp mắt chốc chốc híp lại thành 1 đường gạch, cả con người xem ra vui tính, vô cùng thân thiện.

Cẩn thận đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới 1 lượt: "Không ngờ ngươi chính là vị Cốt tượng sư đó, không tồi không tồi. Tuổi trẻ mà đã có thành tựu như vậy, con đường tương lai không thể đo lường được."

- Cám ơn sự khen ngợi của ngài. Diệp Trùng bình tĩnh nói, vẻ mặt không có chút kích động, xấc láo nào.

Trong đôi mắt khẽ híp của đại sư Tiêu lóe lên 1 tia tán thưởng: "Càng khó hơn là trẻ như vậy mà không kiêu ngạo, không nóng nảy, tốt tốt tốt!" Đại sư Tiêu nói liền 3 chữ tốt.

Diệp Trùng vẫn như cũ, không có chút động dung, mà lại hỏi: "Không biết nội dung kiểm tra của ta là gì?" Diệp Trùng càng quan tâm tới đề tài này hơn.

- Người trẻ tuổi không nên vội! Đại sư Tiêu cười ha ha nói: "Vẫn đề này ta cũng nghĩ rất lâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng làm ta nghĩ được 1 đề thi nói ra chắc là không tồi!"

- Ừ! Diệp Trùng chỉ trả lời 1 câu, đợi đại sư Tiêu nói ra đề thi.

- Hừ, linh kiện bằng xương ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, mấy tác phẩm đó của ngươi, ta từng kiểm tra tỉ mỉ qua, không tồi, ừm, phải nói là khá tốt, tính năng các phương diện đều rất xuất sắc! Nhưng, vật liệu xương vẫn có rất nhiều thiếu sót tự nhiên, rất khó bù đắp, thí dụ, trong tình hoàn cảnh nhiệt độ cao, tính năng sẽ kịch liệt giảm xuống. Đại sư Tiêu đĩnh đạc nói.

Diệp Trùng gật đầu, ra dấu đồng ý, đại sư Tiêu nói không sai, vật liệu xương ở điểm này so với kim loại đích xác là bẩm sinh không đủ.

Đại sư Tiêu vẫn cười ha hả như cũ nói: "Nhưng trong 1 cái quang giáp, linh kiện quang trọng nhất ngoại trừ quang não chính là động cơ, quang não đương nhiên không cách nào dùng dùng vật liệu xương chế tạo, nhưng động cơ vẫn có chút khả năng. Nhưng đối với việc có thể hay không ta cũng không biết, cần ngươi tới giải quyết. Ha ha, không cần nhìn ta, ta không biết cũng rất bình thường, dù sao hiểu biết của ta đối với vật liệu xương không hề nhiều bằng ngươi! Ừ, cái này chính là đề thi của ngươi, chính là dùng vật liệu xương chế tạo 1 cái động cơ quang giáp. Ta không quy định loại hình, chỉ cần là động cơ quang giáp là được, đương nhiên cũng có thể sử dụng linh kiện vật liệu khác, nhưng, nên nhớ rằng, tỉ lệ vật liệu xương chiếm trong cả cái động cơ quang giáp càng lớn, khả năng ngươi thông qua kiểm tra cấp 4 càng lớn!"

Diệp Trùng lập tức ngẩn người, dùng vật liệu xương chế tạo động cơ quang giáp, cái này không lầm chứ?

Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Diệp Trùng đưa tới, đại sư Tiêu cười ha ha: "Ngươi nghe không lầm, chính là dùng vật liệu xương chế tạo 1 cái động cơ quang giáp! Được rồi, đề thi ta đã nói với ngươi, ngươi có 3 tháng thời gian để suy nghĩ và chế tạo. Đại sư Phàm vừa rồi cũng đã nói qua, nếu như ngươi cần nguyên liệu gì có thể nói với người hướng dẫn của ngươi. Ừ, đây là số thông hành của ta, nếu có vấn đề gì, hoặc giả đã hoàn thành, có thể thông qua số thông hành này liên hệ với ta. Ha ha, ta rất mong chờ cái động cơ do vật liệu xương chế thành như thế này đó nha, người trẻ tuổi, cố gắng nỗ lực nha!"

Nhìn Diệp Trùng nhập số thông hành của mình vào trong vòng tay thông hành, đại sư Tiêu nói: "Được rồi, ngươi có thể đi rồi. Ha ha, ta cũng phải đi rồi, ta vẫn có rất nhiều việc phải làm a!"

Sau khi tạm biệt đại sư Tiêu, Diệp Trùng đi ra khỏi phòng, trên đường gặp không ít người xin kiểm tra vừa mới gặp qua, nhưng thấy bọn họ ai ai cũng nhíu mày, rõ ràng đề thi của bọn họ cũng khá khó khăn.

Trở về chỗ ở của mình, trên đường đi Diệp Trùng đều suy nghĩ làm thế nào sử dụng vật liệu xương để chế tạo động cơ quang giáp.

Vật liệu xương là xương cốt của động vật, cho dù là biến dị sinh vật, về mặt độ cứng và độ bền đều cường hãn vô bì, nhưng về mặt chịu đựng nhiệt độ cao, vật liệu xương vẫn không bằng kim loại. Đây cũng là tại sao Diệp Trùng căn bản không nghĩ tới dùng vật liệu xương để chế tạo 1 cái động cơ quang giáp, bởi vì hắn cho rằng, đây chính là đặc tính của vật liệu xương, là sự hạn chế bẩm sinh, đây gần như là điều hoàn toàn không thể. Động cơ mà cái gọi là toàn cốt quang giáp Hàm gia của hắn sử dụng chính là động cơ của Ngư đã bị hư hỏng. Mà trong linh kiện bằng xương hắn hiện chế tạo, linh kiện duy nhất về mặt động cơ được ứng dụng khá thành thục chính là miếng đệm.

Nhưng giờ đây nan đề đã đặt trước mặt mình, mình lại căn bản là không có lựa chọn khác, đã không có thời gian suy nghĩ vấn đề này có hay không khả năng giải quyết, mà là phải suy nghĩ phải giải quyết thế nào.

- Mục, ngươi cảm thấy có khả năng không? Diệp Trùng hỏi Mục, nghĩ lâu như vậy, thứ hắn nghĩ ra vẫn là 1 kết quả làm người ta nhụt chí, vật liệu xương không cách nào chế tạo động cơ.

- Đương nhiên có thể, chỉ là vấn đề khả năng lớn nhỏ! Mục vẫn thoải mái nói.

Diệp Trùng lập tức giống như quả bóng da xì hơi: "Lời ngươi nói toàn toàn là dư thừa!"

- Từ mức độ nào đó mà nói thì đúng, nhưng Diệp tử, đây là đáp án duy nhất cho câu hỏi của ngươi, thành thật phải được biểu dương! Mục hào hùng, chính nghĩa nói.

Diệp Trùng lập tức toát mồ hôi, đây còn là Mục sao! Diệp trùng giống như ngửi thấy vài phần mùi vị của Thương.

Xem ra vấn đề này chỉ có tự mình suy nghĩ rồi, Diệp Trùng nghĩ. Gặp khó khăn liền chùn bước không phải là phong cách của hắn. Với lại đại sư Tiêu cũng từng nói, có thể sử dụng vật liệu khác, như vậy không khác gì 1 loại phương pháp trung dung.

Nhưng, vật liệu xương thật sự không cách nào chế tạo động cơ quang giáp sao?

Diệp Trùng mấy ngày này đều suy nghĩ vấn đề này, thường hễ ngồi là cả 1 ngày, cả con nguwofi giống như 1 bức tượng, ở đó không chút động đậy.

Diệp Trùng bóp bóp cái chân có vài phần tê dại, đứng dậy vươn vai. Đây đã là ngày thứ 10 rồi, Diệp Trùng vẫn không nghĩ ra phương pháp làm mình vừa ý. Nhưng phương pháp trung dung Diệp Trùng lại nghĩ tới không ít, thí dụ vẫn như cũ lấy kim loại làm chủ yếu, chỉ là ở 1 số chỗ có quan hệ không lớn dùng vật liệu xương. Nếu như thật sự tới lúc cuối cùng vẫn nghĩ không ra phương pháp nào tốt, vậy chỉ có thể dùng phương pháp này.

Hơi hoạt động một chút tứ chi, Diệp Trùng đi tới trước bàn, nhấc ly nước tự làm sạch trên bàn lên, rồi đưa tới bên miệng mình.

Nhìn thấy trong ly nước phản chiếu mình lông mày nhíu chặt, có chút tiều tụy.

Bỗng, trong đầu Diệp Trùng 1 tia linh tính giống như sao băng xé rách bầu trời đêm lóe qua, nước... nước... nước... Diệp Trùng ẩn ước như nắm bắt được gì đó... Là nước gì nhỉ?... A... là dung dịch điều bồi!

Đúng! Có thể dùng dung dịch điều bồi để thay đổi tính năng của vật liệu xương, lúc trước mình đã dùng mấy dung dịch cường hóa đó không phải chính là thay đổi tính năng của vật liệu xương sao? Nếu như có thể dùng 1 loại dung dịch điều bồi, có thể nâng cao mức độ lớn tính năng kháng nhiệt của vật liệu xương, vậy vấn đề đã được giải quyết phần chủ yếu rồi!

Diệp Trùng lập tức hưng phấn, dốc ly nước trong tay nốc cạn một hơi.

Vấn đề suy nghĩ 10 ngày không có chút đột phá giờ đây cuối cùng đã có chút đầu mối, điều này thế nào không làm Diệp Trùng hưng phấn?

Nhưng rất mau, Diệp Trùng từ trong hưng phấn bình tĩnh lại, tuy rằng có 1 ý tưởng, nhưng muốn thực hiện nó, quá trình trong đó, không nghi ngờ gì, là vô cùng khó khăn. Huống chi Diệp Trùng ngoài trừ ý tưởng này, còn lại đều chẳng có gì, hoàn toàn không chút đầu mố nào.

Hắn tuy rằng theo Quản phong tử học điều bồi, nhưng chẳng qua chỉ vừa nhập môn. Dung dịch cường hóa Quản phong tử cho mình đều là thay đổi độ cứng, đồ bền, không hề có công thức dung dịch cường hóa loại nâng cao tính năng kháng nhiệt. Với 1 điều bồi sư vừa nhập môn như Diệp Trùng muốn trong thời gian ngắn như vậy, phát hiện 1 loại công thức dung dịch cường hóa mới có thể nâng cao tính năng kháng nhiệt của vật liệu xương, đây căn bản là chuyện ngàn lẻ 1 đêm!

Diệp Trùng nhớ lại tất kiến thức điều bồi mình từng học qua, nhưng vẫn không chút tiến triển.

Hết cách, Diệp Trùng chỉ có thể cầu cứu Mục: "Mục, ngươi có cách nào hay không?"

Mục trầm ngâm nói: "Diệp tử, cách nghĩ của ngươi không tồi, nhưng ngươi cũng biết, tư liệu về phương diện công nghệ sinh học của ta không nhiều, nhưng có 1 cách có thể thử!"

- Cách gì? Diệp Trùng khẩn thiết hỏi, hắn giống như 1 người đi trong bóng đêm đột nhiên nhìn thấy ánh bình minh. Theo như kinh nghiệm của hắn trước giờ, phàm là Mục nói có thể thử xem, cũng tức là nói khả năng của cách này khá cao.

- Nhớ cơ chế phân tích tự động của họ Quản lần trước Quản phong tử cho ngươi không? Cái đó có thể thử! Mục nhắc nhở Diệp Trùng.

Trước mắt Diệp Trùng phát sáng: "A, ta thế nào lại quên thứ tốt đó chứ? Ài, Mục, thứ đó không phải đã lưu trữ trong kho tư liệu của ngươi sao?"

- Ừ, ở trong kho tư liệu của ta, nhưng ta tới giờ vẫn chưa phân tích ra hạch tâm của cơ chế phân tích tự động này, cũng tức là quy luật chủ yếu nhất của điều bồi học. Bởi vì tư liệu liên quan đến điều bồi học trong kho tư liệu của ta quá ít, không cách nào thực hiện phân tích hiệu quả! Cũng không cách nào phán đoán nó chính xác! Mục giải thích nói.

- Lợi hại vậy sao? Diệp Trùng kinh ngạc, ngay cả Mục cũng không cách nào phân tích, vậy tức là trình độ chế tạo của cái mà con người Quản phong tử này gọi là cơ chế phân tích tự động họ Quản cực cao! Tới tận lúc này đây, thứ Mục phân tích không ra chỉ có Thủ hộ, không ngờ giờ lại nhiều thêm 1 thứ.

Ài, thiên tài trên đời này thật sự là nhiều a, vô luận là Cố Thiếu Trạch hay là Quản phong tử, xem ra đều không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng đều mở lĩnh vực của chính mình, với lại đều có sáng tạo mới trên cơ sở của người xưa! Chỉ đáng tiếc vận mệnh 2 người đều không tốt, Cố Thiếu Trạch đã chết, Quản phong tử vì tìm em gái của mình mà không biết tông tích, chẳng lẽ ông trời cũng đố kỵ bọn họ sao?

Nghĩ rồi lại nghĩ, Diệp Trùng thong thả xuất thần.

- Diệp tử! Mục phát hiện Diệp Trùng xuất thần, không khỏi lên tiếng.

- Ừ! Hồi thần lại, Diệp Trùng thầm cười mình nghĩ đi đâu vậy chứ, mình chẳng qua là 1 người bình thường, chỉ cần có thể sinh tồn thì đã không tồi rồi! Hiện giờ thứ Diệp Trùng muốn nhất chính là sau khi giải quyết quái bệnh trên người, tìm 1 nơi không có ai quen biết, yên ổn sống qua ngày! Nhưng giờ xem ra, mục tiêu này muốn thực hiện cũng không phải dễ như vậy!

- Muốn thử không? Mục hỏi.

Trấn tĩnh lại, Diệp Trùng thở ra, nói: "Thử đi!"