Chương 142: Ý nghĩ đột nhiên

Một mình Diệp Trùng trên đường trở về nhà, trong đầu hắn vẫn đang nhớ lại thông tin vừa lấy được từ miệng tiểu nha đầu. Hắn từng nghĩ thực lực của Tông sở phi phàm, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới thực lực Tông sở lại có thể tới mức độ này, chẳng trách có thể duy trì trạng thái đối đầu cùng với Hắc giác, Hiệp hội sư sĩ! Thực lực to lớn của Tông sở là nhờ sức chiến đấu mạnh mẽ của thuật thừa sư và thuật thừa sĩ, điều này cũng làm cho Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ vô cùng kiêng dè.

Hắc giác, Hiệp hội sư sĩ và Tông sở, 3 phương thế lực không ngừng lởn vởn trong đầu Diệp Trùng, đan xen lẫn nhau nhưng lại độc lập với nhau. Ba phương thế lực có rất nhiều điểm chung. Thí dụ, trình độ quang giáp vượt xa 5 thiên hà lớn, thí dụ, thần bí làm người ta khó mà nắm bắt, bọn họ giống như 1 thế giới khác, một thế giới khác mạnh mẽ mà thần bí.

Đối với tiểu nha đầu tên gọi Trúc Linh đó, Diệp Trùng vẫn thả nàng ta đi! Tuy rằng giết nàng ta chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, Diệp Trùng lại không hề muốn giết nàng ta lắm. Hắn không hề là kẻ thích giết người, giết người cũng chẳng qua là vì sinh tồn, nếu có thể không giết người, hắn há lại dễ dàng giết người? Càng huống chi, hắn vẫn khá tán thưởng tiểu nha đầu này, bình tĩnh, lý trí, kiên nhẫn, Diệp Trùng từ trên người nàng ta nhìn thấy vài phần bóng dáng của mình!

Vẻ mặt tiểu nha đầu lúc rời đi vô cùng bình tĩnh, giống như kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của nàng. Tiểu nha đầu vừa mới hơi hồi phục thể hiện ra thể lực hơn người, động tác vẫn mạnh mẽ như cũ, chẳng bao lâu sau liền biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Trùng. Nhìn bãi đá vụn không 1 bóng người, không biết tại sao, Diệp Trùng không kiềm được khẽ thở dài một tiếng, sinh tồn, cũng không phải là 1 việc dễ dàng như thế a! Còn viên Tửu Phiêu Hồng quý giá đó lại yên tĩnh nằm trong túi của Diệp Trùng.

Trở về chỗ ở của Quản phong tử, Diệp Trùng mới nhớ là minh ra ngoài 1 ngày, trở về vẫn là 2 bàn tay trắng, trong lòng cũng chỉ có thể cười khổ không thôi.

Vừa vào nhà, Quản phong tử hiếm khi gặp không phải là dáng vẻ say túy lúy mà lại đang ở đó mau lẹ thu gom đồ đạc. Quản phong tử thấy Diệp Trùng liền lớn giọng gào lên: “Tiểu diệp tử, có thấy cái áo màu vàng nhạt đó của ta không?”

- Màu vàng nhạt? Diệp Trùng nghiêng đầu nghĩ một lát mới nói: “Chắc là quăng đi rồi!” Mình hôm đó quét dọn, thứ mình quăng đi nhiều không kể hết, Diệp Trùng thật sự không nhớ được có hay không cái áo màu vàng nhạt. Nhưng đã không tìm thấy, vậy xác suất bị quăng đi rất lớn!

- Cái gì? Quăng rồi? Vẻ mặt Quản phong tử lập tức ngớ ra, sau đó liền hầm hầm tức giận: “Ngươi lại quăng nó đi? Ngươi không biết ta vẫn phải mặc nó sao? Ngươi không biết…”

- Không biết! Diệp Trùng rất bình tĩnh nhưng cũng rất dõng dạc trả lời.

Lời của Quản phong tử lập tức tắt nghẹn. Nàng lúc này mới nhớ khi mình để hắn thu dọn phòng ốc, căn bản không có nói rõ cụ thể chi tiết. Vẻ mặt Quản hòa hoãn, hừ lạnh một tiếng: “Lần này bỏ qua, lần sau muốn quăng cái gì phải hỏi qua ta trước, không được quăng đồ lung tung!”

- Ừ! Diệp Trùng lãnh đạm trả lời.

- Hai ngày này ta phải ra ngoài 1 chuyến, ngươi một mình ở trong nhà, ừ, trong quang não của phòng số 7, ta đã sắp xếp nội dung ngươi cần phải học, có yêu cầu cụ thể, khi về ta sẽ kiểm tra, nếu như ngươi không thể qua được, hừ hừ… Quản phong tử rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng việc Diệp Trùng quăng quần áo của nàng, ngữ khí làm người ta cảm thấy không ổn.

Diệp Trùng như 1 tảng đá, hình như căn bản là không cảm nhận được ngữ khí trong lời nói của Quản phong tử, vẫn cứ lạnh nhạt trả lời: “Ừ!”

- Hừ! Quản phong tử lại hừ lạnh một tiếng, không nhìn Diệp Trùng, tiếp tục thu thập đồ của mình.

Theo như Diệp Trùng biết, Quản phong tử cứ qua 1 khoảng thời gian lại phải đi xa một chuyến. Nhớ lúc ở nhà Niếp Niếp, mỗi khi tới lúc, Diệp Trùng phải tới trước để lấy dung dịch cường hóa về. Cho nên tuy rằng không biết nàng ta đi làm gì, nhưng Diệp Trùng lại không cảm thấy kinh ngạc.

Quản phong tử dáng vẻ hấp tấp bỏ đi. Trong nhà chỉ có mình Diệp Trùng. Diệp Trùng cũng vui vẻ, thoải mái, nội dung học tập Quản phong tử để lại chẳng có bao nhiêu, Diệp Trùng tốn công sức vài ngày liền học được kha khá, lại tốn 2 ngày để đi thu thập mẫu thực vật về. Hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Trùng liền trở nên rãnh rỗi.

Diệp Trùng nhớ tới ngày đó buồn bực vì không có quang giáp thay cho di bộ, trong lòng máy động, mình có lẽ có thể thử chế tạo 1 cái toàn cốt quang giáp. Ý nghĩ này vừa bật ra trong đầu Diệp Trùng liền không thể đè nén, quanh quẩn trong đầu hắn.

Ý nghĩ này quả thật là quá hấp dẫn!

Thứ nhất hắn hiện giờ không hề có 1 cái quang giáp thích hợp để quang minh chính đạo lấy ra sử dụng, một khi xuất hiện không làm bạo lộ thân phận của mình. Khi tính mạng lại bị uy hiếp, vậy mình nguy hiểm rồi! Cho nên hắn bức thiết phải có 1 cái quang giáp, mà quang giáp thông thường bán ở trong tiệm sớm đã không lọt được vào mắt hắn.

Càng huống chi, đây cũng là một lần kiểm nghiệm và khảo nghiệm toàn diện đối với hệ thống kiến thức mà hắn có!

Diệp Trùng là 1 người quyết đoán, một khi quyết định liền lập tức chạy tới chỗ ông lão. Dù sao, nguyên liệu vẫn phải lấy từ chỗ ông lão.

Sau khi ông lão híp mắt nghe nghe hết mô tả nhạt nhẽo của Diệp Trùng, trầm từ hồi lâu rồi mới nói: “Ngươi theo ta!”

Ông lão dẫn Diệp Trùng tới gian phòng bình thường nghỉ ngơi trong phòng làm việc dưới đất. Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng đi vào phòng nghỉ ngơi của ông lão, gian phòng không lớn, chỉ có 1 cái giường và 1 cái bàn, ở 1 góc tường là một số vật dụng sinh hoạt thường dùng, ở một góc tường khác lại chất một số công cụ.

Ông lão đi thẳng tới góc tường, cũng không biết chạm vào cơ quan nào ở đâu, bức tường trước mặt Diệp Trùng yên lặng trượt qua 1 bên. Trong lòng Diệp Trùng khe khẽ có chút kinh ngạc, không ngờ trong này lại còn có phòng ngầm, chẳng qua vẻ mặt vẫn là dáng vẻ đá tảng ngàn năm không đổi.

Thấy vẻ mặt trấn định của Diệp Trùng, trong mắt ông lão khẽ lộ ra vài phần vui mừng thanh thản.

Hai người đi vào trong phòng ngầm. Vật liệu xương, trong phòng ngầm toàn bộ đều là vật liệu xương! Chẳng qua so với vật liệu xương chất cao như núi ở bên ngoài mà nói, vật liệu xương trong phòng ngầm quả thật là ít đến đáng thương, có thể đếm được không nhiều lắm, chỉ có mấy mươi cái. Nhưng Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra vật liệu xương trong này so với thứ bên ngoài không biết tốn hơn bao nhiêu, với lại có rất nhiều thứ là vật liệu xương mà theo hắn biết là vô cùng quý hiếm. Mấy vật liệu xương này đối với 1 cốt tượng sư mà nói, không khác gì bảo vật tuyệt thế!

Không có 1 cốt tượng sư nào nhìn thấy nhiều vật liệu xương xuất sắc thế này mà không cảm thấy hưng phấn, ít nhất Diệp Trùng sẽ không, dáng vẻ của Diệp Trùng khi nhìn thấy mấy vật liệu xương này, lần đầu tiên xảy ra biến hóa!

Trời! Mấy vật liệu xương này quá tuyệt vời! Hai mắt Diệp Trùng phát sáng, không ngừng quét qua quét lại mấy vật liệu xương này!

Ông lão khá vừa ý với dáng vẻ này của Diệp Trùng, có chút đắc ý nói: “Mỗi năm Tông sở đều đưa tới một ít vật liệu xương hiếm có để làm lễ vật cho ta, mấy vật liệu xương này ta vẫn luôn giữ gìn, chính là muốn sau này có thể làm ra 1 cái quang giáp toàn cốt thật sự. Ài, ta già rồi, không so được với người trẻ tuổi các ngươi! Mấy năm nay cũng không có chút tiến bộ nào, đời này phỏng chừng cũng không có hy vọng gì. Hy vọng này phải gửi gắm trên người ngươi rồi!” Trong lời nói của ông lão không giấu được thổn thức, sự già nua hiện rõ.

Diệp Trùng từ trong vui mừng tỉnh lại, không kiềm được trầm mặc.

Lời nói ông lão chuyển thành nghiêm túc: “Vốn ta muốn đợi kỹ nghệ của ngươi thật sự thành thục mới đem mấy thứ này giao cho ngươi, nhưng ngươi hiện giờ đã có ý nghĩ này, sớm hơn dự liệu của ta. Ta làm sư phụ mà không dạy được ngươi cái gì, thành tựu cả đời của ngươi đều phải nhờ ngươi tự mình gặt hái, thậm chí ta còn học được không ít từ trên người ngươi. Mấy thứ này ngươi cứ lấy mà dùng, ngươi tính tình thận trọng, tỉ mỉ, mấy vật liệu này tới tay ngươi cũng sẽ không uổng phí!”

Lời nói ông lão chân thành, trong lòng Diệp Trùng rất cảm động, cố gắng ổn định tinh thần, hắn cố gắng dùng giọng điệu vô cùng bình thường nói: “Cám ơn sư phụ!”

Có được sự giúp đỡ của ông lão, về mặt vật liệu, Diệp Trùng không có chút lo lắng nào. Vốn Diệp Trùng chẳng qua chỉ muốn tùy tiện làm 1 cái không tồi là được rồi, không ngờ ông lão lại lấy ra kho tàng nhiều năm của mình, đối diện mấy thứ vật liệu xương cực phẩm đã trải qua lựa chọn gắt gao này, ý nghĩ ban đầu đã sớm bị hắn quăng lên mây rồi. Ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn hiện giờ chính là, không chỉ làm ra 1 cái toàn cốt quang giáp, mà còn phải làm ra 1 cái toàn cốt quang giáp siêu cấp. Diệp Trùng thậm chí ngay cả tên của nó cũng nghĩ xong rồi: Hàm Gia. Đương nhiên, cái tên này không hề có ý nghĩa đặc biệt gì, hoàn toàn là sản phẩm do Mục dùng phương pháp ngẫu nhiên chọn ra. Phương diện này, Diệp Trùng trước giờ lười động não, cái tên này cứ như thế mà được đặt ra.

Điều đầu tiên phải làm chính là thiết kế chủ thể của 1 cái quang giáp. Cái quang giáp này dự định làm cho mình dùng, cho nên không cần nghi ngờ gì, đương nhiên là quang giáp cận chiến. Luận về quang giáp loại hình cận chiến, trong tất cả quang giáp Diệp Trùng thấy qua, mạnh nhất là quang giáp của Hắc giác. Quang giáp của Hắc giác không hổ là vua cận chiến hiện nay.

Nhưng hoàn toàn dựa theo Hắc giác lại hoàn toàn không hiện thực, Diệp Trùng tuy rằng sống ở Hắc giác một khoảng thời gian, nhưng ngoại trừ F-58, Diệp Trùng cũng chưa từng tháo lắp qua quang giáp khác của Hắc giác. F-58 chẳng qua chỉ là quang giáp huấn luyện Hắc giác dùng để huấn luyện, so với quang giáp chiến đấu của Hắc giác quả thật là kém quá xa. Càng huống chi đây là ở Quỹ hình khuyên, khắp nơi là người của Tông sở, bọn họ đối với phong cách quang giáp của Hắc giác tự nhiên là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, chỉ e mình điều khiển quang giáp vừa mới ra cửa thì sẽ bị bắt tới Tông sở rồi.

Xem ra vẫn phải tự mình động não rồi! Vấn đề động cơ, Diệp Trùng dự định tháo động cơ trên người Ngư xuống. Động cơ của Ngư tuy rằng kém của Mục xa, nhưng trong chiến đấu với quang giáp của Hiệp hội sư sĩ lại không hề thua kém, điều này đã làm Diệp Trùng vô cùng vừa ý! Động cơ do đặc tính của nó, không thể hoàn toàn do vật liệu xương chế tạo, chỉ có thể ở một số vị trí quan trọng, thí dụ như miếng lót, sử dụng linh kiện bằng xương sẽ làm cho tính năng của nó được nâng cao nhất định. Với lại, thiết kế động cơ so với thiết kế quang giáp còn tinh tế và phức tạp hơn nhiều, Diệp Trùng cũng không xác định động cơ do chính mình thiết kế sẽ có biểu hiện xuất sắc hơn tác phẩm của đại sư Fred.

Vậy hay là dùng đồ có sẵn đi, tối đa thì thêm 1 chút linh kiện bằng xương, hơi cải tiến một chút, Diệp Trung đắn đo trong lòng.