Chương 136: Quản phong tử

Nhà của Quản phong tử (Quản điên) xem ra vô cùng lộn xộn, đủ loại tạp nham có thể thấy ở khắp nơi, cho dù là Diệp Trùng, khi đi cũng không thể không cẩn thận vô cùng, để tránh một khi không cẩn thận, sẽ làm cho mấy thứ tạp nham chất cao như núi này đổ sụp xuống. Loại cảnh tượng này làm Diệp Trùng nhớ lại núi rác ở trên hành tinh rác.

Thương không khỏi chậc lưỡi cảm thán: "Chậc chậc, xem ra ngươi gặp phải 1 người phụ nữ thú vị rồi, ừ, phỏng chừng rất có khả năng là 1 bà lão tâm lý không bình thường a! Hi hì, Diệp tử, ngươi phải cẩn thận đó nha! Thương cười trên nỗi đau của người khác.

Diệp Trùng căn bản không định để ý tới Thương, hắn hiểu rõ, mặc kệ là mình trả lời thế nào, chỉ e hứng thú của Thương ngược lại sẽ càng lớn. Cho nên hắn rất biết điều lựa chọn ngậm miệng lại.

Thương cười hì hì: "Ài, chút nữa thì quên, trong lòng Diệp tử nhớ nhất định là nữ quyền sư đó rồi!... Ha... Diệp tử, nhịp tim ngươi thay đổi rồi!" Thương nhịn không được đắc ý vô cùng.

Gân xanh trên trán Diệp Trùng nổi lên, trong lòng lại không kiềm chế được thoáng qua bộ y phục luyện công trắng như tuyết đó, mũi phảng phất như lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng kỳ dị đó, đầu lưỡi cũng vẫn như còn lưu lại vài phần mịn màng.

Nhất thời, Diệp Trùng có chút ngơ ngẩn xuất thần.

Tiếng bước chân hơi có chút lảo đảo rõ ràng truyền tới tai của Diệp Trùng, Diệp Trùng lập tức hồi thần lại.

Diệp Trùng rất bình tĩnh nhìn Quản phong tử say rượu vẫn chưa hoàn toản tỉnh táo.

Quản phong tử khoảng 28, 29 tuổi, dung mạo mỹ lệ, từ việc Thương phát ra tiếng la kinh ngạc thì có thể thấy được, còn muốn Diệp Trùng nhận xét, đó quả thật là có chút làm khó hắn. Đầu óc Quản phong tử vẫn chưa tỉnh táo, lúc này đây quần áo không chỉnh tề, áo ngoài trượt qua 1 bên, vai trái trắng nõn lộ ra ngoài không khí, nhưng nàng ta vẫn hồn nhiên không biết gì. Còn phong cảnh trước ngực cũng lúc ẩn lúc hiện, cánh tay ngọc thon dài, mảnh mai lại cầm 1 cái ly.

Diệp Trùng rõ ràng nghe được tiếng Thương hít một hơi khí lạnh. Chẳng qua, đối với bất cử hành vi nào của Thương, Diệp Trùng đều không cảm thấy ngạc nhiên.

Diệp Trùng quả thật không hiểu, dung mạo rốt cuộc phải nhận xét thế nào. Về bản chất mà nói, mọi người đều có 2 con mắt, 2 cái tai, 1 cái mũi, 1 cái miệng, không khác gì nhau. Đương nhiên, Diệp Trùng hiểu trong đó vẫn có khác biệt, thí dụ như bản thân, thính lực và nhãn lực chắc là khá mạnh, còn khứu giác và vị giác lại có hơi tốt hơn. Nhưng Diệp Trùng tuyệt đối không tin, có người có thể trong lần đầu gặp mặt lại có thể nhận xét được sự mạnh yếu của mấy loại năng lực này từ đối phương, cho dù là Mục, Diệp Trùng tin là cũng tuyệt đối làm không được việc này.

Nói như vậy, đây chắc không phải là cái gọi là nhận xét thẩm mỹ mà Thương nói.

Còn nếu như từ cơ thịt phần mặt mà nhận xét, Diệp Trùng tự biết mình thiếu kiến thức về phương diện này, bởi vì hắn thật sự khó mà nghĩ ra cơ thịt phần mặt có chút hỗ trợ nào trong chiến đấu. Đã không thể hỗ trợ, vậy làm sao có thể đánh giá được giá trị của nó? Còn tóc, cũng giống vậy, rất khó có tác dụng trong chiến đấu. Ngược lại, tóc quá dài cực có khả năng sẽ gây ảnh hưởng không tốt trong chiến đấu. Nếu như ở hành tinh rác, vẫn là đầu trọc là thích hợp nhất.

Nhưng Diệp Trùng chưa từng nghe Thương khen một người phụ nữ trọc đầu là người đẹp!

Rốt cuộc phải nhận xét thế nào? Diệp Trùng rốt cuộc hồ đồ rồi! Quả nhiên rất khó!

Giọng nói của Thương giống như là rên rỉ: "Trời! Làm sao có thể? Ở cái địa phương vứt đi này làm sao lại có thể có người đẹp cực phẩm như vậy! Diệp Trùng, xong rồi! Lần này ta xong rồi!"

Diệp Trùng bị dọa nhảy dựng lên: "Xảy ra chuyện gì?"

Thương run giọng nói: "Diệp tử, ta xác định là mình bị trúng tên rồi!"

- Tên? Diệp Trùng cả kinh, mau chóng tìm kiếm xung quanh, nhưng không hề phát hiện cái gì, chẳng qua Diệp Trùng không hề dám sơ suất: "Chẳng lẽ là loại vũ khí mới không thể nhìn thấy? Tên sóng tia?" Diệp Trùng lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chỉ đợi Thương xác định là bị tấn công. Diệp Trùng chuẩn bị gọi ra Thủ hộ, Thủ hộ chiến đấu trong loại địa phương này vô cùng có lợi. Với thời gian ngắn nhất giết chết người phụ nữ trước mặt này, sau đó mình có thể thoải mái tìm kiếm loại vũ khí mới này.

Thương có chút nín thở: "Diệp tử, ngươi chẳng lẽ thật sự không có chút nhân tính nào sao?"

- Nhân tính? Nhưng mà Thương, ta rõ ràng nghe là ngươi bị trúng tên mà, ừ, nghĩ chắc là loại vũ khí nguyên thủy này không thể nào gây tổn thương cho ngươi, chẳng qua nếu như là tên sóng tia được bắn ra bởi vũ khí mới, khả năng là khá lớn! Diệp Trùng rất cẩn thận nói.

Thương triệt để bị đánh bại: "Diệp tử, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua mũi tên của thần tình yêu?"

- Mũi tên của thần tình yêu? Diệp Trùng có chút buồn bực: "Là công ty nào sản xuất? Đặc điểm? Loại hình? Tính năng cụ thể? Ta hình như chưa từng thấy qua loại sản phẩm này!" Diệp Trùng dáng vẻ đăm chiêu.

Thương cũng không nhịn được nữa, chửi đổng lên: "Tên dã thú Diệp Trùng nhà ngươi! Ngươi không thể bình thường chút nào sao? Mũi tên của thần tình yêu cũng chưa từng nghe qua? Trong đầu cả ngày đánh đánh giết giết, còn có mấy cái quang giáp vứt đi đó của ngươi nữa, ngươi lúc nào mới có thể cảm ngộ được chân lý của cuộc đời chứ!" Câu nói cuối cùng, Thương dùng một loại ngữ khí vô cùng trữ tình để nói, làm cho Diệp Trùng nghe thấy lông tóc toàn thân không thể điều khiển đột ngột dựng đứng cả lên.

- Có quan hệ với cái này sao? Diệp Trùng ngỡ ngàng nói, chẳng qua tóm lại biết rằng Thương không bị tấn công, trong lòng Diệp Trùng vẫn thở phào ra.

Thương cụt hứng nói: "Ài, đây đích xác là lỗi của ta, cùng loại người như ngươi nói chuyện chân lý của cuộc đời, quả thật là đàn gảy tai trâu!"

- Nhưng Mục từng nói trâu là một loại động vật rất thông minh! Diệp Trùng phản bác.

- Trời ạ! Hai tên này rốt cuộc là thứ gì vậy nè! Giọng Thương nghẹn ngào, ngẩng mặt khóc than.

- Tiểu Diệp tử, nhìn người ta như vậy, chẳng lẽ là có ý với người ta sao? Hai mắt Quản phong tử mê ly, thân hình lảo đảo, giống như té ngã bất cứ lúc nào, giọng nói dụ hoặc trêu người.

- Quá dễ nghe đi! Quá tuyệt vời đi! Diệp tử, biết cái này gọi là gì không? Đây gọi là Triền Thiệt Nhiễu, theo như một nghiên cứu về phụ nữ, phụ nữ nói chuyện thế này bề ngoài lẳng lơ, nhưng bên trong lòng lại chung thủy vô cùng, là bạn lữ tốt nhất của đàn ông, được ca tụng là phụ nữ trời dành cho đàn ông! Không ngờ! Thật không ngờ! Ở cái chốn vứt đi này lại có thể gặp được phụ nữ cực phẩm thế này! Thương kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.

Lời của Thương, Diệp Trùng 1 câu cũng nghe không hiểu, chỉ hiểu một điều, Thương đang khen Quản phong tử! Diệp Trùng không khỏi coi thường, nghĩ thầm nếu như để cho Hắc tử nghe thấy lời của Thương, không biết sẽ có phản ứng gì, chỉ e Hắc tử đánh chết cũng không thừa nhận điều này.

Diệp Trùng một lần nữa đánh giá cẩn thận Quản phong tử, cũng vẫn không nhìn ra nàng ta có chỗ nào tốt, ngoại trừ đôi tay. Đây là một đôi tay trắng nõn, thon dài, ngón tay đều đặn, Diệp Trùng nhãn lực kinh người thậm chí có thể nhìn thấy cơ thịt 2 tay nàng ta phân bố cực kỳ hợp lý, đây không nghi ngờ gì, là 1 đôi tay cực kỳ linh hoạt. Nhưng Diệp Trùng xem ra, chỗ thiếu sót duy nhất là da tay quá mịn màng, như vậy, ở phương diện khả năng đỡ đòn không thể được như ý.

Nghĩ tới thân phận điều bồi sư của đối phương, Diệp Trùng bừng tỉnh ngộ.

Quản phong tử cũng quen với sự trầm tư của Diệp Trùng, giống như Diệp Trùng quen với trạng thái say sưa của Quản phong tử. Khi mỗi lần Diệp Trùng tới, Quản phong tử dường như đều có dáng vẻ say sưa này, nói chuyện cũng không rõ ràng, thêm vào nổi điên lên cười nói kỳ lạ, làm cho Hắc tử vô cùng không muốn tới chỗ này, đây cũng là nguyên nhân nàng bị gọi là Quản phong tử.

- Chẳng lẽ dung dịch cường hóa dùng hết rồi? Không đúng a, ngươi không lâu trước đây mới chuyển đi không ít, không thể nào dùng nhanh như vậy! Quản phong tử có chút kinh ngạc, lập tức chế giễu nói: "Chẳng lẽ là tiểu Diệp tử nhớ người ta? Hi hi, nếu không thì, người ta tối nay bầu bạn với tiểu Diệp tử thân yêu của chúng ta!"

Thương phát ra giọng nói say mê: "Trời! Quá tuyệt vời rồi!" Lập tức vội không chờ đợi nổi, nói với Diệp Trùng: "Diệp tử, mau đồng ý đi! Ngàn vạn lần cũng phải đồng ý a!"

Diệp Trùng trực tiếp coi như không thấy sự nôn nóng của Thương.

Diệp Trùng mở miệng nói: "Không phải việc dung dịch cường hóa, sư phụ để ta tới học điều bồi với dì Quản!"

Quản phong tử có chút ngẩn người, lập tức cẩn thận đánh giá Diệp Trùng: "Nhìn không ra a, kỳ vọng của sư phụ ngươi với ngươi rất cao đó, lại nghĩ tới để ngươi theo ta học điều bồi! Ta tại sao lại nhìn không ra, chậc chậc, người không thể xét bề ngoài a! Tỷ tỷ ta mà lại nhìn lầm!"

Diệp Trùng hỏi trực tiếp: "Dì Quản cho rằng thế nào?"

Quản phong tử cười giận nói: "Này, tiểu Diệp tử, nói với ngươi bao lần rồi, phải gọi tỷ tỷ, dì Quản, dì Quản, gọi làm ngươi ta già luôn rổi!" Diệp Trùng tinh mắt vẫn nhìn thấy ngón tay tay phải của nàng ta vô thức chuyển động chân ly, chi tiết này làm cho Diệp Trùng có sự hiểu biết nhất định về nàng ta biết rằng nàng ta đang suy nghĩ.

Diệp Trùng cũng không nói gì, đợi đối phương suy nghĩ rõ ràng.

Hai người trầm mặc hồi lâu.

Động tác ngón tay đã dừng lại, Diệp Trùng liền mở miệng: "Sao rồi?" Giọng nói vẫn bình tĩnh như xưa.

Quản phong tử có chút kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Diệp Trùng có thể nắm bắt thời cơ chính xác như vậy.

Vẻ cười cợt trên mặt Quản phong tử biến mất, mà thay vào đó là gương mặt nghiêm túc, loại biểu tình này vẫn là lần đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy trên mặt Quản phong tử. Cặp mắt Quản phong tử nhìn chằm chằm vào Diệp Trùng, từ từ mở miệng: "Đã là sư phụ ngươi nói, ngươi muốn tới chỗ ta học điều bồi, cái đó cũng không phải là không được..." Nói tới chỗ này, nàng ta liền dừng lại không nói.

- Ừ, có điều kiện gì? Diệp Trùng hỏi, vẻ mặt không chút thay đổi.

Trong mắt Quản phong tử lóe lên một tia tán thưởng, nói: "Không thể nói là điều kiện, chẳng qua, nếu như muốn theo ta học điều bồi, vậy có vài điểm nhất định phải tuân thủ, nếu như không thể làm được, vậy ta tuyệt đối sẽ không dạy, cho dù sư phụ ngươi tới cũng không được!" Một câu cuối cùng, Quản phong tử nói như chém đinh chặt sắt.

Diệp Trùng không chút dao động, lạnh nhạt nói: "Ngươi nói!"

- Thứ nhất, ý của sư phụ ngươi chắc chỉ là để ngươi học điều chế mấy loại dung dịch cường hóa, nhưng đã tới chỗ ta học, vậy dạy cái gì do ta quyết định, với lại ta lúc nào cho rằng ngươi xuất sư ngươi mới có thể đi! Trước lúc đó, ngươi không thể tự ý rời khỏi chỗ này. Đương nhiên, chỗ sư phụ ngươi ta sẽ định kỳ cho ngươi qua đó. Quản phong tử thong thả nói.

Diệp Trùng nghĩ một lát mới trả lời: "Không có vấn đề!"

- Thứ 2, ngươi là học sinh của ta, ta để ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, không được mặc cả trả giá, càng không được lười biếng.

- Được!

- Thứ 3, nơi ta quy định không được vào, thứ không thể đụng vào, dứt khoát không được vào, không được đụng. Nếu bị ta phát hiện, vậy hậu qua tự chịu đi! Khi Quản phong tử nói câu này, giọng nói vô cùng dửng dưng, Diệp Trùng lại không biết tại sao ngửi thấy chút mùi vị nguy hiểm.

- Tính tò mò của ta trước giờ không nặng! Diệp Trùng ở điểm này trước giờ khá tự tin.

- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng! Quản phong tử nói.

- Nghĩ xong rồi! Diệp Trùng trả lời: "Ta đồng ý!"

- Xác định?

- Xác định!

- Ừ, tốt, trước tiên dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ ở trong phòng này! Quản phong tử để lại 1 câu, rồi ợ một cái, xoay người lảo đảo bỏ đi.

- Diệp tử, ta thu hồi tất cả những lời vừa nói! Thương nhìn thấy mấy thứ tạp vật chất cao như núi này, không khỏi phát lạnh trong lòng!