Chương 110: Lần đầu tới Harrison

Ba người Diệp Trùng vừa lên tàu, lập tức ánh mắt của mọi người trên tàu đều tập trung lên người 3 người.

Mấy tên này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì, không phải vẻ mặt hung tợn thì dáng vẻ âm trầm, nhưng không có ngoại lệ nào, ánh mắt ai nấy đều sắc bén làm người ta hoảng sợ.

Mấy người Diệp Trùng bình tĩnh như không. May mà mấy người Diệp Trùng tướng mạo cũng không tầm thường, Diệp Trùng sắc mặt thờ ơ, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu đều ở trong trạng thái cảnh giác làm hắn xem ra tràn đầy khí tức nguy hiểm. Lão Bàng tuy rằng tướng mạo không làm người ta hoảng sợ, nhưng vẻ lão luyện trên khuôn mặt không hề bị che lấp. Kashan với dáng người như một tòa tháp bằng sắt, làm người ta nhìn mà phát hoảng, thỉnh thoảng lại nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Ba người tùy tiện kiếm một góc nào đó, yên lặng ngồi ở đó.

- Không ngờ lại có nhiều người như vậy, chúng ta dọc đường phải cẩn thận! Lão Bàng hạ thấp giọng nói với 2 người.

Kashan gật đầu lia lịa, Diệp Trùng nhìn lướt qua đám người này, giống như đang suy nghĩ gì đó.

May mà mấy người này cũng biết là mọi người đều không dễ trêu chọc, vẫn luôn cố gắng kiềm chế mình. Bầu không khí trong cả con tàu vũ trụ bị đè nén nặng nề, không khí giống như bị đông đặc lại.

Lão Bàng thỉnh thoảng lại cảnh giác đánh giá xung quanh, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Trùng trước sau vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, không khỏi vô cùng khâm phục. Kashan lại giống như một đứa trẻ ngồi trên mặt đất, buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, sau đó cứ thế nghiêng đầu mà ngủ luôn, nước dãi chảy ra từ khóe miệng đang mở lớn, tí tách rơi trên sàn của tàu vũ trụ.

Dọc đường không có việc gì, trong suốt quá trình bay, vậy mà không nghe thấy một ai lớn tiếng nói câu nào.

Cuối cùng cũng tới rồi, đây chỉ e là ý nghĩ trong lòng của mọi người.

Mọi người đều như có hẹn trước vậy, tuần tự xuống tàu, vẫn như cũ, không ai nói chuyện. Diệp Trùng không nhanh không chậm đi về phía cửa tàu, Lão Bàng vội vàng lôi Kashan theo sau Diệp Trùng, đáng thương cho Kashan vẫn chưa ngủ đẫy giấc lại bị Lão Bàng lôi theo sau.

Vừa ra khỏi của tàu, lập tức cảm thấy tinh thần thoải mái. Không khí giống như tươi mát hơn nhiều. Chẳng qua khu vực bay với phong cách toàn kim loại ít nhiều làm người ta có chút cảm giác mệt mỏi.

Ra khỏi khu vực bay, một màu xanh biếc đập vào mắt gần như làm cho mọi người đều sững sờ. Cây cối rợp bóng hai bên đường tỏa ra mùi thơm đặc biệt của cây cỏ. Hiện giờ, gần như tất cả hành tinh mà con người sinh sống đều không tìm thấy được cảnh sắc đẹp đẽ như vậy nữa rồi. Phong cách kim loại đã sớm tràn ngập trong cuộc sống của con người, không đâu là không có!

Đón tiếp bọn họ là một cập tuần địa phương, hoàn toàn không giống với vị cập tuần trên hành tinh Hồng hoàng đó, trên gương mặt cười híp mắt trần đầy sự thân thiện. Nhưng Diệp Trùng vẫn cảm thấy trong đôi mắt híp lại của hắn thỉnh thoảng lại thoáng qua một tia sắc lạnh!

- Các vị! Hoan nghênh tới hành tinh Harrison! Đây là khu Hoth của hành tinh Harrison, các vị sẽ là dân cư mới của khu này! Nghĩ chắc là các vị cũng nghe sơ qua tình huống của nơi này, vậy ta cũng không nói lại nữa! Điều ta muốn nhấn mạnh ở đây là, đối với Thuật thừa sư, vì sự an toàn của bản thân mọi người, xin hãy bớt phóng túng một chút! Nơi ở của các vị, chúng tôi đã sắp xếp xong, đương nhiên, nếu như không vừa ý với nơi chúng tôi sắp xếp, các vị có thể rời khỏi bất cứ lúc nào. Chẳng qua, từ hôm nay trở đi, trong vòng 3 tháng không thể rời khỏi hành tinh Harrison. Sau 3 tháng, các vị có thể tới tông sở của Thuật thừa sư yêu cầu chuyển chỗ. Tất cả công lao cống hiến của các vị toàn bộ đều được ghi lại trên thẻ thân phận của các vị. Nhớ kỹ, thẻ thân phận trên tay các vị nếu như mất đi, sẽ không được cấp lại. Vô luận là ở chố nào, đều nhận thể không nhận người! Xin bảo quản cẩn thận! Câu nói cuối cùng của Cập tuần có chút ý nghĩa sâu sắc.

Chú thích: NV: 霍特: (Hermann) Hoth, là một sĩ quan cao cấp của quân đội Đức quốc xã trong thế chiến thứ 2. Thông tin chi tiết có thể tìm đọc ở đây (http://vi.wikipedia.org/wiki/Hermann_Hoth).

Sắc mặt không chút thay đổi, Diệp Trùng và Lão Bàng dùng ánh mắt trao đổi với nhau, trong lòng nghiêm túc hẳn ra, đây cũng tức là nói, nếu như thực lực đủ mạnh, hoàn toàn có thể cướp thẻ thân phận của người khác làm của mình. Quả nhiên, lời Cập tuần vừa dứt, đám người đó liền xôn xao một trận, không ít kẻ trên mặt lộ ra dáng vẻ muốn thử.

Loại tình huống này, không muốn hỗn loạn cũng khó!

Cập tuần cũng không nhiều lời, dẫn mọi người tới nơi ở. Một hàng người hùng dũng tiến lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Hai bên đường không ngừng có người tùy ý nhìn tới nhìn lui đám người này. Con đường ngắn ngủi dài không tới 100 mét, Diệp Trùng cảm giác được đã có vài ánh mắt dừng khá lâu trên người mình.

Cuối cùng cũng tới nơi, gần như mọi người đều thở phào, tiếng thở phào đồng loạt làm mọi người đều ngẩn ra, rồi lập tức không kiềm được cùng cười nhẹ. Nhất thời, khoảng cách giữa mọi người giống như kéo gần lại không ít! Bầu không khí vẫn luôn nặng nề cũng thoải mái hơn nhiều.

- Chỗ này là nơi ở tạm thời của mọi người, được cung cấp miễn phí, các vị có thể rời khỏi bất cứ lúc nào. Tin rằng hôm nay trong số các người sẽ có rất nhiều người rời khỏi chỗ này! Tiền tệ ở chỗ này và bên ngoài không hề được dùng thay cho nhau, cho nên nếu không muốn mỗi ngày chỉ ăn thức ăn lạnh hữu cơ, các vị phải có lối thoát nào đó! Cập tuần cười híp mắt chậm rãi nói.

Cập tuần nói xong liền bỏ đi.

Diệp Trùng lúc này mới bắt đầu đánh giá nơi ở này, kết cấu bằng gạch đá rất có phong cách giả cổ, làm Diệp Trùng vốn quen với phong cách kim loại cảm giác có chút mới mẻ. Điều làm người ta cảm thấy thoải mái nhất là bất cứ ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy cây cối, màu xanh tự nhiên phản chiếu vào mắt làm người ta cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái!

Ba người Diệp Trùng chọn một căn phòng, trong hoàn cảnh này, vẫn là mấy người ở chung sẽ an toàn hơn. Tuy rằng Diệp Trùng không hề cho rằng mình ở một mình sẽ xảy ra vấn đề gì, nhưng 3 người thật sự càng an toàn hơn, ngay cả Mục cũng vô cùng tán đồng đề nghị này.

- Diệp tử, đã tới lúc rồi, Thương mạnh mẽ yêu cầu bước ra, ừ, theo quy luật công bằng, thời gian hắn ở ngoài lần này sẽ khá dài! Ngươi phải bảo trọng! Mục dí dỏm một cách khó khăn.

- Thương sắp ra ư? Diệp Trùng lập tức có chút đau đầu, ai biết tên này sẽ làm ra chuyện gì?

Vẫn chưa nghe Mục trả lời, Thương đã xuất hiện rồi, giọng nói giống như phải chịu biết bao là uất ức: "Diệp tử, chẳng lẽ ngươi chán ghét ta đến vậy? Phải biết rằng, ta chính là người làm ngươi lần đầu tiên cảm nhận được sự kích thích của đàn ông đó nha, hắc hắc, tình cảnh đó ngươi chắc chắn là cả đời khó quên a! Cú đá đó cũng thật là mạnh mẽ nha, Diệp tử, chỗ đó của ngươi không vấn đề gì chứ? Nói đi nói lại, 2 người các ngươi quả đúng là tuyệt phối..."

Diệp Trùng 2 mắt trợn trừng, trong lòng dâng lên xung động muốn hôn mê ngay lập tức. Ngược lại, Lão Bàng ở bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đầy nhân tính thế này của Diệp Trùng, vô cùng kinh ngạc!

Phong cách bên trong phòng cũng là phong cách giả cổ, ghế ngồi bằng gỗ làm cho Kashan cũng không dám ngồi xuống, nên biết rằng, nếu như ở bên ngoài, một cái ghế toàn bằng gỗ thế này có giá trên trời. Suy đi nghĩ lại, Kashan vẫn ngồi bệt xuống đất! Cái ghế này, ngồi hư thì đáng tiếc lắm! Kashan thật thà chật phác nghĩ như vậy.

Chính giữa căn phòng là một máy chế tạo thức ăn hữu cơ lỏng, thức ăn hữu cơ lỏng tuy rằng mùi vị không ra gì, nhưng về mặt cung cấp năng lượng tuyệt không có vấn đề gì. Như vậy cũng làm cho bất kỳ ai, bảo đảm cuộc sống tối thiểu sẽ không có vấn đề gì!

Trước mắt mọi người đều không có xu nào lận lưng, chỉ có thể dùng thức ăn hữu cơ lỏng để nhét đầy bụng. Khi 3 người đang vất vả nhét thức ăn hữu cơ lỏng vào miệng, lại có người tới gõ cửa.

Ba người lập tức cảnh giác đứng lên. Ba người nhìn nhau, Diệp Trùng ẩn mình vào trong một góc tối tăm của căn phòng, Kashan lại giống một ngọn núi đứng sau lưng Lão Bàng, Lão Bàng sắp xếp một chút, rồi đi ra cửa.

Trong 3 người, Lão Bàng lão luyện nhất, Diệp Trùng cũng cho rằng đương nhiên, mang việc giao lưu với người khác giao cho Lão Bàng.

Lão Bàng mở cửa ra, mấy giây sau liền đóng cửa xoay người trở vô, vẻ mặt kinh ngạc, trên tay cầm một đống gì đó.

Diệp Trùng cũng từ góc tối đi ra.

Lão Bàng bỏ một đống lớn truyền đơn bằng giấy trên tay xuống bàn. Truyền đơn bằng giấy vẫn là lần đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy, chẳng qua là có hơi tò mò, đánh giá một hồi, chẳng trách lại bị chip điện tử thay thế, lượng thông tin thế này cũng thật là quá ít đi!

- Ngươi muốn từ giã thức ăn hữu cơ lỏng? Ngươi muốn dọn ra khỏi căn phòng miễn phí thô sơ? Ngươi muốn có một phần thu nhập ổn định? Ai có nhu cầu, xin liên hệ...

- Mạng sống là vô giá! Hiệp hội chúng tôi trịnh trọng hứa, phàm là thành viên của hiệp hội chúng tôi, sự an toàn của mạng sống tuyệt đối được bảo đảm...

- Phong vân tái khởi, thành tựu bá nghiệp! Một cuộc sống mới bắt đầu từ hôm nay! Hãy đốt cháy lên, nhiệt huyết!...

............................

Ba người nhìn nhau, đây là thứ gì vậy chứ. Chỉ có Thương trong lòng Diệp Trùng điên cuồng kêu gào: "Ha ha, ta thích cái này! Diệp tử, hay là chúng ta tìm đại 1 cái thử xem, có ý nghĩa, có ý nghĩa nha! Cuộc sống nhàm chán rốt cuộc cũng có trò vui rồi! Ta thích chỗ này!"

Diệp Trùng mặc kệ cái quang giáp nào đó đang lên cơn điên, cẩn thận thảo luận với Lão Bàng.

- Ngươi thấy thế nào? Diệp Trùng hỏi.

Trên gương mặt của Lão Bàng có vài phần khóc cười không xong: "Mấy thứ này không cần để ý tới, phỏng chừng chỉ là một đám tôm tép, những ông chủ thật sự chắc chắn còn ở đằng sau." Lão Bàng hiểu rõ sự đời, mấy trò vặt anfy làm sao qua được pháp nhãn của hắn, quả nhiên bị hắn đoán trúng 80, 90%!

Chẳng bao lâu, quả nhiên lại có người tìm tới tận cửa.

Lần này tới không hề giống lần trước, đầy khí thế, người dẫn đầu vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường, nói chuyện cũng có trước có sau, cứng mềm đều có cả!

Diệp Trùng cũng không mở miệng, hoàn toàn do Lão Bàng đáp lời.

Lão Bàng cũng là người dày dạn kinh nghiệm, ậm à ậm ừ, không hề nói tới điểm chính yếu, luôn giành đường lui cho mình. Càng quan trọng hơn là, hắn vẫn luôn không thấy Diệp Trùng gật đầu, hắn cũng không dám đồng ý, chỉ đành trả lời cho có.

Đối với người trẻ tuổi lạnh lùng này, Lão Bàng thế nào cũng nhìn không thấu, kinh nghiệm nhiều năm làm hắn ngửi thấy mùi vị nguy hiểm tỏa ra từ người trẻ tuổi này, vô cùng nguy hiểm! Cho nên hắn vẫn không có cuồng vọng tới mức thay hắn ra quyết định, đừng nói chi vừa tới chỗ này, tất cả mọi thứ đều không quen thuộc, lúc này mà quyết định toàn toàn là đánh bạc, hắn vẫn không điên khùng tới mức này!

Chờ đợi, không nghi ngờ gì, là lập trường đúng đắn nhất vào lúc này!

Ba người đi trên đường, đối với hoàn cảnh xa lạ, làm quen và hiểu rõ nó là quyết định chính xác nhất! Ba người đều không có ý kiến gì với điều này!

Diệp Trùng đi đầu, Lão Bàng ở bên trái hắn, bên phải là Kashan với thân hình đồ sộ đầy cảm giác áp bức!

Phía trước đi tới một đám đại hán mặc đồ màu xanh giống nhau, hi hi ha ha đi về phía 3 người.