Chương 1: Con nợ

Lại một mùa bóng đá nữa đến và đi, để lại phía sau không biết bao nhiêu mảnh đời cơ nhỡ và cũng không biết bao nhiêu kẻ đã phất lên.

Dưới ánh đèn vàng của đường phố về đêm, có một bóng người cầm trong tay chai rượu giả, vỏ vodka nhưng thật ra là rượu gạo.

Đó là một thanh niên khoác lên mình một bộ quần áo đen, đầu tóc bù xù dài tới vai, gương mặt buồn bã thiếu sức sống. Hắn vừa đi vừa uống rượu để cố quên đi mọi thứ.

“Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao Đức lại thua? Lại còn cả trận đặt vào Bồ Đào Nha nữa, con mẹ nó ,hết thật rồi.”

Hắn lắc lư ,lết đi từng bước trong sự ảo não .

Nhà đã bán, người yêu bỏ, giờ muốn đi làm để kiếm tiền cũng không thể, ở cổng công ty của hắn giờ có vài tên giang hồ luôn ẩn núp chờ hắn ló mặt.

Vì cá độ mà hắn đã vay thêm hai trăm triệu, giờ lãi mẹ đẻ lãi con, muốn trả cũng không nổi.

Giờ phải đi đâu hắn cũng không biết, hắn đã chạy trốn cả tháng nay rồi.

“Hoàng Ngôn, mày đây rồi!”

Chợt một tiếng gọi từ phía sau khiến hắn giật mình, gương mặt ủ rũ trở nên thất thần trong tích tắc, hắn nuốt nước bọt rồi từ từ quay lại phía sau.

Một nhóm người mặc áo ba lỗ xăm trổ đầy tay đang ở phía sau chờ đợi hắn, trên tay họ ai cũng có một cây giáo phóng lợn, những cây giáo này rất mới, lưỡi còn những vết mài sáng bóng.

“Dạ, em chào anh Đường ạ.”

Hoàng Ngôn khúm núm quay người lại chào hỏi lễ phép với tên đầu trọc đứng đầu đám cho vay nặng lãi, kẻ vẫn hay được đàn em gọi là “anh Đường”.

“Anh Đường với bố Đường cái gì? Ai anh em với mày! Tiền đâu thằng kia!”

Nhìn tên đại ca kia trợn trừng mắt nhìn mình, Hoàng Ngôn mồ hôi đổ ra ướt đầm đìa.

“Dạ, chẳng phải là em bán căn nhà để trả nợ lẫn lãi rồi sao?”

“Có tí tiền đấy mà mày đã coi như trả xong nợ à? Mày còn nợ bọn tao hai tỉ nữa con ạ.” Tên đại ca bĩu môi khinh bỉ.

“Giờ một là mày ngoan ngoãn lên xe cùng với bọn tao, hai là bọn tao chặt bớt một cái chân của mày rồi khiêng mày lên xe. Có mất một bên thận thôi mà, cứ yên tâm là mày vẫn sống được.”

Hoàng Ngôn nghe tới đây thì kinh hãi, hắn không nghe thêm bất cứ lời nào nữa, cứ như vậy hắn cắm đầu bỏ chạy.

Bán thận á? Không thể nào!

Với cái lãi suất vô lý này thì bán một bên rồi sớm muộn đám giang hồ này cũng đến để xin nốt bên còn lại.

Hoàng Ngôn dốc hết sức bình sinh để chạy, trên tay hắn vẫn nắm chắc chai rượu vodka giả mà chạy về phía cây cầu gần đó.

“Chạy à? Để xem mày chạy được không?”

Đám côn đồ cũng bám sát, từng nhát đâm từ giáo phóng lợn khiến cho lưng Hoàng ngôn chi chít những vết thương, máu vương vãi khắp đoạn đường từ chân cầu lên đỉnh cầu.

“Mấy thằng ngu! Đâm vào chân nó ấy!”

Lập tức một giáo phóng lợn được một tên đàn em ném bay thẳng về phía bắp đùi phải của Hoàng Ngôn.

Vết thương khiến cho Hoàng Ngôn phải tập tễnh mà chạy.

“Cứ thế này thì sẽ bị chúng nó bắt mất.”

Hắn hiện giờ đang ở trên đỉnh cây cầu, ánh mắt hướng nhìn về phía mặt nước.

“Trước sau gì cũng chết, ta liều vậy.”

Hoàng Ngôn không chần chừ nữa, hắn bật qua lan can rồi rơi tự do từ độ cao hơn bốn mươi mét xuống mặt nước.

Ý thức lúc rơi xuống của hắn giờ trở nên mơ màng vì rượu, vì mất máu và vì cú rơi tự do kia.

Nhưng trước khi hoàn toàn mất ý thức, hắn nhìn thấy trước mắt mình mở ra một cánh cổng không gian giống như trong những bộ phim, truyện viễn tưởng.

Những nguồn năng lượng màu tím cuộn tròn, nuốt mọi thứ xung quanh như một cái hố đen, nó mang Hoàng Ngôn đi khỏi Trái Đất.

Vài ngày sau đó có một số thợ lặn tới khu vực dưới chân cầu để mò xác nhưng tất cả đều thất bại, đơn giản Hoàng Ngôn vẫn sống nhưng hắn không còn trên thế giới này nữa…

Thiên Huyền giới, một thế giới tu tiên không chỉ tồn tại con người mà còn vô số các chủng tộc khác, một thế giới cực kì rộng lớn gấp hàng triệu tỉ tỉ lần Trái Đất.

Trong một khu rừng hoang vắng với những thân cây phủ rêu kèm theo đó là các loại xây leo cuốn quanh lại xuất hiện một khu vực lạ.

Một khu vực hình tròn bán kính khoảng ba trăm mét giống như có thiên thạch rơi xuống từ tối hôm qua.

Những thân cây lớn đổ nghiêng cháy đen nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất, nhìn vết tích có thể thấy được chúng bị một lực rất mạnh thổi bay .

Ở giữa khu vực trống trải ấy, có một người thanh niên đang nằm ngửa trên những phiến đất đá vỡ vụn.

“Nắng lên rồi sao?”

Nằm giữa một khu vực trống trải, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt Hoàng Ngôn.

Hắn thức dậy với chai rượu vodka giả vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay.

Hoàng Ngôn mơ hồ nhớ về cảnh tượng hôm qua, hắn bị người ta truy đuổi phải nhảy cầu sau đó một cánh cổng không gian đã mở ra và hút hắn.

Cánh cổng không gian mở ra, bên trong có vô số những tia sét màu tím cuồng bạo đánh trúng cơ thể hắn và chai rượu trên tay, cảnh cuối cùng mà hắn nhớ được có lẽ là rơi tự do từ trên cao xuống.

“Đêm qua uống nhiều quá nên mới gây ra nhiều ảo giác tới vậy, mà ta bị nước cuốn lạc tới tận đâu đây?”

Hoàng Ngôn vẫn chưa ý thức được hiện tại mình đang ở nơi nào.

“Kì quái, hôm qua ta nhảy xuống sông trong thành phố nhưng tại sao lại thức dậy trong rừng? Chẳng lẽ đám giang hồ đó bắt được ta mổ nội tạng rồi sau đó quẳng ra ngoài rừng mặc kệ sống chết?”

Người thanh niên hoảng hốt, vội vạch áo ra và may mắn, không có vết dao mổ, thậm chí cả những vết đâm sau lưng từ tối qua giờ cũng đã liền sẹo.

“Nhưng giờ ta phải làm sao đây?”

Một thanh niên đôi mươi đứng trước thiên nhiên hùng vĩ, hắn không biết nên đi đâu về đâu giữa chốn núi rừng này.

Một tuần lễ trôi qua.

Hoàng Ngôn lúc trước giống như một kẻ vô gia cư bỏ nhà đi bụi thì nay đã có hình dáng của một người rừng, đầu tóc hắn ngày càng bù xù, râu ria cũng mọc dài ra, chân tay lấm lem bẩn thỉu.

Trên người hắn lúc này là một mùi cực kỳ hôi hám trộn lẫn với mùi rượu nồng nặc, đã hơn một tuần kể từ khi hắn tắm lần cuối cùng.

Không phải do hắn không thể tìm được một khe suối nhỏ nào trong suốt quá trình vượt núi băng rừng, mà trong lúc hắn đi tìm nguồn nước mới nhận ra rằng mình đã không còn ở Trái Đất nữa.

Nguồn nước trong khu rừng này không dễ gì tiếp cận được, vô số những quái vật bản địa được gọi là hung thú tụ tập lại ở đó để uống nước, mỗi con đều dữ tợn và cực kỳ to lớn.

Con nhỏ nhất trong đám là một con cóc kì dị to bằng một chiếc xe tải, đó là còn chưa kể những loại hung thú to lớn khác đi lại ngang dọc khắp khu rừng này.

Vậy không có thức ăn nước uống thì làm sao Hoàng Ngôn có thể sống sót?

Trên tay hắn còn có chai rượu xuyên không cùng hắn từ Trái Đất qua đây.

Đói? Hắn uống rượu.

Khát? Hắn uống rượu.

Điều kỳ lạ là chai rượu này như chứa bên trong cả một đại dương rượu vô cùng vô tận, uống mãi không hết. Thứ rượu sau khi xuyên không cùng với hắn không những không gây cồn ruột hay đau bụng khi uống quá nhiều mà còn giúp hắn no bụng và giải khát.

Nếu có một thứ như vậy trên người thì hắn còn phải mạo hiểm kiếm thức ăn làm gì chứ?

Nhưng hệ quả của rượu vẫn là thứ không thể tránh khỏi, cả tuần nay hắn gần như không hề tỉnh táo, đến bây giờ dáng đi của hắn vẫn xiên vẹo.

Đói khát vẫn không phải là khó khăn duy nhất, ngoài kia vẫn còn vô số hung thú, làm sao một người “bình thường” như Hoàng Ngôn có thể vượt qua?

Đó là bằng “một cách thần kỳ nào đó” những nơi mà hắn đi qua, hung thú giống như vừa bị ai đó nện thành thịt vụn.

Cứ như vậy tới ba tháng sau.

Tại một nơi nào đó bên trong khu rừng rậm.

Một tòa thành nhỏ với cánh cổng đã bị phá tan bởi thứ gì đó giống như móng vuốt của đám hung thú, những mái đình đổ sập và tường thành chỉ còn là một đống gạch vụn nhuốm màu năm tháng.

Bên trong thành còn tồi tệ hơn, một tòa thành đổ nát hoang tàn.

Có những ngôi nhà bị đổ sập hoàn toàn, trên mặt đường chi chít những vết cào lớn đủ để một người nằm gọn. Cũng có vài ngôi nhà vững chắc nhưng do có thứ gì đó sắc bén chém qua để lại trên những bức tường vô số vết tích chiến đấu.

Đâu đó vài góc khuất tránh được mưa nắng thì còn đó những vệt máu khô tồn tại từ năm này qua năm khác.

Những vết tích cuối cùng chứng minh cho việc nhân loại từng sống tại đây dần dần bị tự nhiên xóa bỏ, tàn tích này đang dần trở lại là một khu rừng nguyên sinh.

Về phần Hoàng Ngôn.

Hắn hiện tại nhìn rất khác so với mấy tháng trước đây.

Tóc hắn giờ đã dài tới ngang lưng, râu do lâu ngày không cạo cùng với ở lâu trong môi trường nóng ẩm phát triển rất tốt nên lúc này nhìn Hoàng Ngôn, ai dám nghĩ hắn chỉ là một thanh niên tuổi mới đôi mươi.

Bộ đồ đen rách nát kia giờ đã được thay thế bằng một bộ y phục nâu sần cũ kĩ mà hắn tìm được ,nó giống như trang phục của nông dân Trung Quốc thời cổ đại.

Mùi cơ thể cực kỳ hôi hám kia cũng đã biến mất nhờ việc hắn tìm được một giếng nước trong thành, kết thúc chuỗi ngày dài không biết tắm là gì.

“Thì ra đây là một cái thế giới tu tiên sao?”

Hoàng Ngôn ngồi trên hiên của một ngôi nhà cũ nát đến mức mà nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, trên tay hắn là một cuốn sách với tiêu đề được ghi bằng những chữ cái tượng hình kỳ lạ, nó không giống bất cứ thứ ngôn ngữ nào trên Trái Đất.

Tuy vậy, Hoàng Ngôn vẫn có thể đọc được và hiểu nội dung cuốn sách, đại khái tiêu đề của cuốn sách cũ nát đó là “Lịch sử tu tiên giới.”