Chương 14: Tôn Giả Hóa Thần

Editor: Vi Vi

“Thẩm… Thẩm Huỳnh?” Ai! Ai vậy? Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. Quan tọng là, người này cuốt cuộc đừng chỗ này từ lúc nào? Hắn đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh, cái có thể không nhận ra được chút nào. Hề Thu có chút nghi ngờ cuộc sống nhìn sư huynh đệ bốn phía, chỉ thấy họ cũng giống vậy, vẻ mặt kinh ngạc.

Đáy lòng nháy mắt trầm xuống, mang theo phòng bị quét qua đối phương, còn thả ra thần thức mơ hồ, lại phát hiện người kia không có nửa điểm linh khí. Thì ra là một người phàm.

Hề Thu thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa nãy quá kinh ngạc chuyện Nhuế Mi đền tội mới không chú ý người này. Nhưng mà… Nghệ Thanh là một kiếm tu Kim Đan, sao có thể lạy một nữ tử người phàm làm sao phụ, việc này chắc chắn có bí ẩn gì. Kiếm tu mặc dù tu hành khó khăn, nhưng chỉ cần kết đan, tương lai tươi sáng không đo hết. Hắn vì sao lạy một sư phụ như vậy.

“Thẩm… Cô nương.” Hề Thu cười lên tiếng chào, nhìn thế nào cũng chỉ thấy đối phương là người phàm. Lén lút suy nghĩ một chút, có lẽ người này là lúc trước Nghệ Thanh bắt đầu tu hành đã bái làm sư phụ. Hắn tuy đã bước vào Tiên Đạo cũng không quên ân sư, có thể thấy là người phẩm chất tốt đẹp. Hề Thu càng thêm mong muốn người nào gia nhập trong phái.

“Nghệ đạo hữu nếu đã có sư môn, chúng ta dĩ nhiên sẽ không miễn cưỡng ngài chọn thầy hiền khác.” Hắn cười một tiếng, khuyên tiếp, “Chỉ là, phái ta xưa nay có chức khách Khanh trưởng lão, đạo hữu đã là đạo quân Kim Đan, không bằng ở lại phái ta làm khách khanh thế nào?”

Nghệ Thanh do dự cau lông mày lại.

Hề Thu lập tức nói thêm, “Khánh Khanh trưởng lão mặc dù trên danh nghĩa là người trong phái ta, nhưng từ trước đến giờ phái ta đối với khách khanh không nhiều ràng buộc, đão hữu vẫn có thể du lịch như bình thường. Chỉ là sau này bên ngoài sẽ phối hợp lẫn nhau, như gặp phải việc siêu độ Phệ Hồn Phiên lần này cũng không cần phiền phức như vậy. Trực tiếp giao cho đệ tử mang về là được.

Quả thực có môn phái sẽ càng thêm thuận lợi, không nói cái khác, liền chuyện Nhuế Mi lần này. Nếu sau lưng hắn có tông môn, không cần chờ Phệ Hồn Phiên sinh ra Quỷ Vương liền giải quyết được.

“Vả lại, phái ta đối với khách khanh nhiều ưu đãi.” Hề Thu khuyên tiếp, “Không chỉ có thể tùy chọn công pháp tu hành trong lầu công pháp, còn có động phủ riêng, mỗi tháng sẽ cung cấp linh thạch cùng đan dược tương ứng. Đạo hữu nếu yêu cầu thêm gì, cứ việc nói.”

“Nuôi cơm sao?” Nghệ Thanh vừa muốn từ chối, Thẩm Huỳnh lại đột nhiên mở miệng.

“Cái gì?” Hề Thu sững sờ, không kịp phản ứng, đây là yêu cầu gì?

Nghệ Thanh vừa rồi không hề bị lay động, bỗng dưng giống như nhớ ra gì đó, vẻ mặt hối tiếc. Hắn lại có thể quên mất sư phụ còn chưa ăn điểm tâm, làm đệ tử như hắn quá không xứng chức.

“Hề chưởng môn, đệ tử trong môn mỗi ngày có thể được cung cấp các loại thức ăn linh quả không?” Hắn nghiêm trang hỏi.

“Đến lúc đó sẽ có…” Đây là điều kiện rất trọng sao? Đây chẳng phải là yêu cầu của đệ tử ngoại môn không ích cốc sao? “Nếu như ưa thích, có thể đến Ngoại Sự Đường nhận.”

“Được, ta gia nhập!”

“A! À?” Đồng ý ngay rồi, không cần suy nghĩ thêm chút nữa sao?

! ! ! ∑(゚Д゚ no) no

“Làm phiền chưởng môn giúp ta sắp xếp chỗ ở có phòng bếp.” Nghệ Thanh chắp tay trực tiếp nói.

“Được…” Hề Thu đang trong trạng thái sững sờ gọi một vị đệ tử qua dẫn đường.

Nghệ Thanh mang theo người vô cùng lo lắng đi xa điện, thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh nói chuyện của hai người.

“Thật là đói a!”

“Làm phiền vị đạo hữu này dẫn đường mau mau, sư phụ ta đói.”

“Còn bao lâu nữa?”

“Sư phụ yên tâm, lập tức đến rồi.”

“Ồ, hôm nay làm một món canh đi, đói quá lâu, muốn đồ ăn ấm dạ dày.”

“Được rồi sư phụ, không thành vấn đề sư phụ!”

Hề Thu: “…”

Hề Thần: “…”

Chúng đường chủ: “…”

Đây rốt cuộc, là cặp thầy trò quỷ gì?

Trong điện sạch sẽ, trận pháp trải rộng màu vàng, một mặt cờ màu đen đang không gió mà bay. Quỷ Khí ở trên dao động, chính giữa là trận pháp đã bị tàn phá, phía trên lại không có tia Quỷ khí lộ ra.

Bốn vị trưởng lão Nguyên Anh ngồi vây quanh bốn phía, mặt khiếp sợ nhìn phía trên cờ.

“Chuyện gì sảy ra? Tại sao đối với pháp thuật chúng ta lại không có tác dụng?” Hề Thần chau mày, nhìn về phía quỷ kỳ ở giữa, “Nếu không thả ác quỷ bên trong ra thì không thể lọc sạch Quỷ khí. Nhưng phong ấn phía trên rõ ràng đã phá, vì sao mãi không thấy Quỷ khí tràn ra?”

“Cờ này do Nhuế Mi tạo, Ma tu xưa nay xảo trá, chắn hẳn trong cờ này còn bí ẩn gì chúng ta chưa nhìn thấu.” Hề Thu nặng nề trả lời.

“Vậy nên làm sao cho phải? Tiếp tục như vậy, bên trong này Quỷ khí sẽ ngày càng nồng.”

Hề Thu xiết chặc tay bên người, lúc này mới nhìn về phía Hề Thần nói, “Hay là mời sư thúc tới một chuyến đi, hắn đối với trận pháp trước giờ nghiên cứu nhiều nhất.”

Hề Thần lập tức móc ra một pháp phù, bóp quyết, pháp phù hóa thành một dòng ánh sáng bay ra ngoài. Không lâu sau, trong điện liền vang lên một giọng nam, “Có chuyện gì gọi ta gấp như vậy?”

Trong điện nhiều thêm một bóng dáng, hắn nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, mặc trường sam màu trắng, tay cầm cây sáo ngọc, áo khoác mỏng ngắn tay, mặt như ngọc, cả người tản ra linh khí rõ ràng, tựa như tiên nhân không nhiễm bụi trần, sau một khắc sẽ mọc cánh bay đi.

“Xin chào Cô Nguyệt sư thúc!” Bốn người cùng lúc đứng dậy hành lễ.

“Ừm.” Người tới gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt cao cao không thể với tới. Thờ ơ nhìn một vòng xung quanh, mới đem tầm mắt hướng về mặt cờ, “Phệ Hồn Phiên! Tại sao lại ở chỗ này, bọn ngươi đã giải quyết Ma tu đó rồi hả”

“Bẩm sư thúc, Nhuế Mi quả thật đã chết, cũng không phải chúng ta làm.” Hề Thu cung kính khom người giải thích,”Hắn là bị một tán tu giết chết, cờ này là hắn mang tới lọc sạch quỷ khí.”

“Ừm.” Cô Nguyệt nhàn nhạt trả lời một tiếng, thuận tay bóp pháp quyết đánh về Phệ Hồn Phiên, cái cờ kia lại không có phản ứng, lung lay cũng chưa từng lung lay một chút.

“Ồ?” Cô Nguyệt sững sờ, cái Phệ Hồn Phiên này lại có thể chịu được thuật pháp của Hóa Thần.

“Sư thúc, vừa rồi bốn người chúng ta đã thử qua, dù lấy thuật pháp gì, cờ quỷ này đều không phản ứng, không biết là lý do gì?” Hề Thu giải thích.

“Có lẽ là do trận pháp phong ấn trên đó.” Cô Nguyệt nhíu mày, ngẩng đầu dò xét mặt cờ cẩn thận, hồi lâu mới nói, “Không biết người nào bày trận này, nhìn như không lành lặn lại có uy lực như vậy.”

Hề Thu nghĩ tới điều gì, lập tức nói, “Trận này, có thể do kiếm tu kia bày ra.”

“Kiếm tu?” Cô Nguyệt quay đầu lại.

“Là một vị đạo quân Kim Đan, trong giới tán tu rất có danh vọng.” Hề Thu vừa cười vừa nói, “Hắn đã lấy danh Khánh khanh gia nhập phái ta, tên là Nghệ Thanh.”

“Cái gì!” Cô Nguyệt giật mình, cả vẻ mặt lạnh nhạt kia cũng sắp không duy trì được, “Ngươi nói hắn tên gì?”

Hề Thu ngẩn ra, không hiểu vì sao sư thúc lại giật mình kinh ngạc như thế, nhưng vẫn đáp lại lần nữa, “Kiếm tu Nghệ Thanh.”

“Nghệ Thanh, thật sự là Nghệ Thanh, người đâu, hắn bây giờ đang ở chỗ nào?” Cô Nguyệt càng thêm kích động, kéo người lại gấp giọng hỏi.

Hề Thu sững sờ chỉ chỉ phương hướng, “Nghênh Duyên phong…”

Lời hắn chưa hết, người trước mắt tựa như gió mà bay vút ra ngoài, biến mất rồi.

Còn sót lại bốn người trố mắt nhìn nhau, hồi lâu mới nhớ đến việc chính.

“Sư thúc, Phệ Hồn Phiên…” Phải làm sao