Chương 8: Hai lão già thối

Chương 8: Hai lão già thối

Thiếu niên anh tuấn tên Thẩm Tinh Hải chân thành nói lời cảm tạ: “Ôn sư muội, ít nhiều cũng phải đa tạ muội đã ra tay hành hiệp trượng nghĩa trên khảo nghiệm nội môn ngày trước.”

Ôn Vân thực sự không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì.

Thẩm Tinh Hải vẫn kiên trì muốn đưa nàng tới Thập Phong. Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Ôn Vân cũng không từ chối.

Thẳng tới khi đi tới chỗ vắng người, bước chân Thẩm Hải Tinh mới chậm lại.

“Ôn sư muội, muội đã chuẩn bị tốt cho tranh tài nội môn sắp tới chưa?”

Ôn Vân chớp chớp mắt tò mò hỏi: “Tranh tài nội môn?”

Thẩm Hải Tinh hơi khựng lại rồi kinh ngạc nói: “Hai tháng nay tông môn vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc tranh tài này, muội không biết sao?”

Hai tháng nay Ôn Vân vẫn luôn chú tâm vào chuyện chế tạo ma trượng, nàng đúng là không hay biết chuyện gì.

“Cách một trăm năm Thanh Lưu Kiếm Tông sẽ tổ chức tranh tài một lần. Tất cả đệ tử dưới một trăm tuổi đều phải tham dự. Thứ hạng hay tài nguyên được phân chia của các phong đều sẽ dựa vào cuộc tranh tài này.”

Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Ôn Vân, Thẩm Tinh Hải bèn cẩn thận giải thích: “Chín đệ tử đứng đầu sẽ được tham gia đại hội luận kiến, nghe nói phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Có điều từ trước đến nay đó đều là cơ hội của đệ tử thân truyền trong chín phong.”

Ôn Vân nghe ra điểm không thích hợp: “Vì sao lại là chín đệ tử mà không phải là mười đệ tử?”

Không phải có tất cả mười phong sao?

“…….” Thẩm Tinh Hải nhìn nàng, không biết nên giải thích thế nào.

Tất nhiên Ôn Vân hiểu được, phỏng chừng trước đây chuyện này không có cửa cho Thập Phong.

Thẩm Tinh Hải vòng qua đề tài này, nhắc nhở nói: “Tuy chỉ là kiểm tra đệ tử nhưng khó tránh được sẽ có tiểu nhân nhân cơ hội này làm chuyện xấu. Sư muội không có tu vi thì càng phải chuẩn bị kỹ hơn.”

Ôn Vân tất nhiên nghe hiểu, đối phương chỉ thiếu nước nói thẳng với nàng rằng: Có kẻ xấu muốn hại muội, muội nhất định phải để ý!

Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một kiện nhuyễn giáp rồi đưa tới trước mặt nàng.

“Nhuyễn giáp này có thể chống đỡ được một chưởng của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh kỳ.”

Kích thước của nhuyễn giáp này rõ ràng là dành cho nữ tu sử dụng, chất liệu cũng nhẹ nhàng, mềm mại, cầm trong tay phảng phất như không cầm gì.

Pháp bảo phòng thân có giá trị xa xỉ như vậy, hiển nhiên hắn phải trả giá không nhỏ mới có được.

Vừa nhìn là biết hắn muốn trả nợ ân tình cho nàng. Ôn Vân cũng không từ chối, nàng nghĩ ngợi vài giây rồi lấy ra một mảnh giấy ngả vàng hơi cũ nát.

“Cho huynh thứ này. Nếu không may gặp phải kẻ địch mạnh thì cứ xé nát nó là được.”

Thẩm Tinh Hải đứng tại chỗ ngây người nhìn Ôn Vân đã đi xa. Mãi đến khi bóng dáng kia rốt cuộc cũng không còn rõ ràng nữa, hắn mới cúi đầu đánh giá mảnh giấy ngả vàng trong tay.

Món đồ này rõ ràng không phải là linh phù thường thấy trong giới tu chân. Rốt cuộc cũng không có chút linh lực nào, hình tròn phác thảo phía trên cũng vô cùng kỳ quái. Hắn thật sự chưa từng thấy bao giờ.

Có lẽ Ôn sư muội không có linh lực lại bị kẻ nào đó lừa nên mới cho rằng nó là linh phù.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được cúi đầu khẽ cười một tiếng rồi cẩn thận cất mảnh giấy vào lồng ngực.

---

Ôn Vân đi tìm ba vị sư huynh hỏi thăm về cuộc tranh tài nội môn.

Việt Hành Chu ôn tồn giải thích: “Hiện tại sư phụ còn đang bế quan, không có sự cho phép của sư phụ, ba người bọn ta cũng không dám tùy ý thu nhận đồ đệ.”

Tình huống của Ôn Vân quả thực có chút đặc thù. Nàng trên danh nghĩa đúng là đệ tử Thập Phong nhưng thực tế lại không bái bất kỳ ai ở đây làm sư phụ.

Cho nên trên ngọn núi này, ngoại trừ nàng ra cũng chỉ có ba 'ông lão' hơn 500 tuổi, hoàn toàn không có một đệ tử nào dưới một trăm tuổi.

Hứa Vãn Phong không biết từ đâu lấy ra một cây quạt giấy, bàn tay rung lên mở quạt ra che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt đào hoa quyến rũ.

“Thật ra bọn ta cũng tính thu nhận đệ tử nhưng đáng tiếc là không ai muốn bái sư.”

Hắn chậm rãi nói: “Trăm năm trước cũng có một nữ tu căn cơ rất tốt nhìn thấy tư thế oai hùng tiêu sái của ta, muốn bái ta làm sư phụ. Ta cũng dẫn nàng ta đến núi rồi, kết quả vừa tới chân núi thì nàng ta lại đổi ý, sau đó chạy đến cách vách.”

Hắn khép quạt giấy lại, chỉ về phía Cửu Phong. Ôn Vân cũng đưa mắt nhìn theo. Từ xa nhìn qua cũng có thể nhìn thấy Cửu Phong nằm trong biển mây, lầu các lộng lẫy, rực rỡ xinh đẹp như chốn tiên cảnh.

Nếu mang ra so sánh thì Thập Phong đúng là càng nhìn càng thấy thua kém. Chẳng trách không ai chịu đến.

“Sau đó bọn ta cũng lười nhận thêm người, cho nên chúng ta chưa bao giờ tham gia tranh tài gì đó.”

“Nhưng mà……” Ôn Vân hơi chần chừ: “Cuộc tranh tài nội môn này yêu cầu tất cả đệ tử dưới một trăm tuổi phải tham gia. Hơn nữa trên danh sách cũng có tên muội.”

Nàng vừa dứt lời, Hứa Vãn Phong đã lập tức nhướn mày, kinh ngạc nói: “Quy tắc thay đổi từ khi nào vậy?”

Việt Hành Chu nghiêm mặt nói: “Không được. Trong tông môn có không ít đệ tử dưới trăm tuổi đã kết Kim Đan. Ôn sư muội tỷ thí kiếm đạo với bọn họ nhất định sẽ bị thương.”

Tuy rằng bị khinh bỉ nhưng Ôn Vân cũng không tức giận, nàng bình tĩnh nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Nàng không sợ đánh không lại mà là lười đánh nhau với bọn họ.

Hứa Vãn Phong thuận miệng cười đáp: “Quá đơn giản, Ôn sư muội lên thì trực tiếp nhận thua là được.”

Ôn Vân thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “E là không được.”

Nàng nghĩ tới những lời nói của Thẩm Tinh Hải vừa rồi: “Ba huynh không biết quy tắc mới của năm nay sao?”

“Quy tắc gì?”

“Phong nào năm lần liên tiếp không có đệ tử giành được tư cách tham dự đại hội luận kiếm thì sẽ bị tông môn xóa tên. Tất cả đệ tử của phong đó sẽ bị đuổi ra khỏi Thanh Lưu Kiếm Tông.”

Nàng ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt: “Thập Phong đã bao nhiêu năm không có người tham gia đại hội luận kiếm rồi?”

“Từ khi tam sư đệ hơn một trăm tuổi.” Nụ cười trên khóe miệng Hứa Vãn Phong dần biến mất: “Năm nay vừa đúng đến lần thứ năm.”

Bạch Ngự Sơn ôm kiếm, lạnh lùng nói: “Bọn họ quả nhiên nóng lòng muốn đuổi chúng ta đi.”

Tất cả mọi chuyện trong tông môn đều bài xích Thập Phong. Chuyện lần này nếu không có Ôn Vân nhắc tới thì e rằng bọn họ cũng không biết tông môn sẽ vô tình đến thế!

“Sư phụ còn chưa xuất quan, bọn họ đã bắt đầu mơ tưởng muốn chiếm Thập Phong! Ta muốn đi tìm Thái Thượng trưởng lão hỏi cho ra nhẽ!”

Bạch Ngự Phong giận dữ rút kiếm bay đi. Hai vị sư huynh còn lại cũng đuổi theo.

Hứa Vãn Phong cũng không quên xách theo cả Ôn Vân lên kiếm.

Thời điểm giúp Bạch Ngự Sơn nhóm lửa, Ôn Vân đã biết rõ lai lịch của Thập Phong.

Ban đầu Thanh Lưu Kiếm Tông vốn không có Thập Phong. Sau đó, sư phụ của bọn họ bước vào Độ Kiếp kỳ đã vung kiếm chém đứt một ngọn núi trên Tiên giới nên hiện tại mới có Thập Phong này.

Đây cũng là lý do tại sao Bạch Ngự Sơn dùng toàn lực chém lên tảng đá kia nhưng tảng đó lại không mảy may xuất hiện bất cứ vết xước nào. Nó căn bản chính là một tảng đá trên Tiên giới, hoàn toàn khác với sỏi đá thông thường.

Những trưởng lão của các phong biết được chuyện năm đó đều luôn mơ ước Thập Phong. Bọn họ muốn luyện hóa Thập Phong để tìm đường phi thăng lên Tiên giới.

Trước kia Thập Phong luôn có Diệp Sơ Bạch trấn giữ, bọn họ tất nhiên không dám cướp đoạt.

Hiện tại Diệp Sơ Bạch bế quan đã 500 năm, trong 500 năm này lá gan của bọn họ cũng dần lớn lên.

Quy tắc mới này rõ ràng là nhắm vào Thập Phong!

Hiện tại chưởng môn vẫn chưa quay về, hết thảy mọi chuyện trong tông môn đều do hai vị Thái thượng trưởng lão Độ Kiếp kỳ làm chủ.

Ngày thường bọn họ luôn ở trong sơn cốc Thanh Lưu có suối chảy róc rách, bao phủ bởi mây mù. Lần đầu tiên có đệ tử tới quấy rầy, lão rùa canh giữ bên ngoài sơn cốc chậm rì rì bò ra ngoài. Bạch Ngự Sơn cũng không thèm nhìn đến nó, trực tiếp cầm kiếm xông thẳng vào trong.

Lúc này, có hai lão giả, một béo một gầy đang thảnh thơi đánh cờ trong đình các của sơn cốc.

Bạch Ngự Sơn hơi khom người chào hỏi: “ Gặp qua Âu Dương sư thúc, Đông Phương sư thúc.”

Âu Dương trưởng lão có vẻ ngoài mập mạp lười biếng nâng mí mắt, sau đó cười lớn nói: “Ba người các ngươi thật đúng là khách quý hiếm khi ghé thăm.”

Đông Phương trưởng lão cũng mỉm cười đáp: “Không chuẩn bị cho tranh tài nội môn mà tới tìm hai lão già bọn ta làm gì?”

Việt Hành Chu tiến lên một bước, chắp tay hỏi: “Quấy rầy hai vị sư thúc rồi. Có điều không biết vì sao tranh tài nội môn lại đột nhiên sửa đổi quy tắc vậy?”

Âu Dương trưởng lão cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chậm rì rì đáp: “Còn không phải là vì đám ma tu tàn sát bừa bãi hay sao. Mấy trăm năm nay Thanh Lưu Kiếm Tông đã thụt lùi không ít. Chúng ta cũng nên tạo chút sức ép với đám người trẻ tuổi, rèn luyện bọn chúng một chút.”

“Nhưng Thập Phong chúng ta lại không.....”

Việt Hành Chu còn chưa kịp nói hết lời đã bị Đông Phương trưởng môn xua tay cắt ngang: “Không phải vẫn còn một người hay sao?”

Ông ta liếc nhìn Ôn Vân, ánh mắt không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc xen tiếc nuối trong nháy mắt. Có điều dù sao cũng là cáo già sống đã lâu, ông ta rất nhanh đã che giấu cảm xúc trong đáy mắt, vuốt râu tán thưởng nói: “Mười lăm tuổi đã kết Kim Đan? Đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!”

Những lời này thực sự xuất phát từ nội tâm. Mười lăm tuổi đã có thể kết Kim Đan, quả thực khiến bọn họ nhớ đến vị Diệp sư huynh khiến biết bao đệ tử đồng môn bị lu mờ kia.

Có điều tiểu cô nương này lại không may mắn như vị Diệp sư huynh nọ, nàng căn bản là không thể tu hành cảnh giới đó bởi lẽ con đường tu hành của nàng đã sớm bị chặt đứt.

Hai vị trưởng lão vờ như không nhìn ra được Ôn Vân đã mất đi Kim Đan, cười lớn nói: “Thiên tài kiếm đạo như vậy không hổ đệ tử Thập Phong. Chắc chắn nàng ta sẽ tỏa sáng rực rỡ ở cuộc tranh tài nội môn sắp tới!”

Sắc mặt ba người Việt Hành Chu lập tức trầm xuống.

Sao bọn họ có thể không nhìn ra được hai vị thái thượng trưởng lão trước mặt này đang giả vờ hồ đồ. Nói không chừng quy tắc mới năm nay chính là bút tích của hai lão già này!

Một đống tuổi rồi mà còn bỉ ổi như vậy.

Hai trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, sau đó thở dài nói: “Nhắc tới thiên tài kiếm đạo, ta lại nhớ tới Diệp sư huynh. Đáng tiếc huynh ấy đã đi rồi.”

“Sư thúc chú ý lời nói!” Việt Hành Chu lập tức trầm mặt xuống, gằn lên từng chữ: “Sư phụ chỉ là đang bế quan!”

“Ta lỡ miệng, sư điệt chớ trách.”

Âu Dương trưởng lão chơi cờ bên cạnh cũng chậm rãi nói: “Diệp sư huynh hai trăm tuổi đã đạt tới Độ Kiếp kỳ, hưởng thụ ngàn năm tuổi thọ. Đáng tiếc năm đó huynh ấy vì giết ma tu mà tự hủy đi ba trăm năm tuổi thọ. Hiện tại đã năm trăm năm rồi mà vẫn chưa xuất quan, ta lo rằng......”

Đông Phương trưởng lão vờ tức giận nói: “Diệp sư huynh là thiên tài trăm năm có một, vốn đã thành công đột phá Độ Kiếp kỳ, chỉ còn ít ngày nữa là xuất quan phi thăng lên Tiên giới, sao có thể dễ dàng tọa hóa thân vẫn* được!”

Tọa hóa thân vẫn: chết đi theo quy luật của tự nhiên.

Đúng vậy.

Đã qua 500 năm nhưng Diệp Sơ Bạch vẫn bặt vô âm tín.

Lòng thành kính cùng sợ hãi mà hắn lưu lại trong lòng bọn họ đã sớm biến mất, thứ sót lại trong lòng bọn họ hiện tại chỉ là ham muốn điên cuồng đối với Thập Phong.

Có lẽ chỉ có ba đệ tử trước mặt này vẫn luôn tin rằng Diệp Sơ Bạch còn tồn tại.

“Tọa hóa thân vẫn.......”

Lời này rơi vào tai ba đệ tử giống như một kiếm đâm thẳng vào tim bọn họ.

Cả người Bạch Ngự Sơn đều run rẩy. Hắn đột nhiên phát cuồng, không rên một tiếng rút kiếm lao về phía trước. Hứa Vãn Phong cũng nhanh chóng rút kiếm phi thân lên theo. Ngay cả người ngày thường vẫn luôn trầm ổn như Việt Hành Chu lúc này cũng không chút do dự mà rút kiếm.

Nhưng bọn họ sao có thể địch lại hai cường giả Độ Kiếp đỉnh kỳ.

Những quân cờ đen, trắng nháy mắt phóng tới. Ba người lập tức ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Âu Dương trưởng lão xụ mặt nhìn bọn họ, phiền chán phất tay nói: “Ta nể mặt Diệp sư huynh nên tha tội thất kính cho các ngươi.”

Đông Phương trưởng lão vẫn mang vẻ mặt hiền từ như cũ: “Mau trở về đi. So với việc ở chỗ này dây dưa với hai lão già bọn ta, không bằng về dạy dỗ tiểu cô nương kia vài chiêu cơ bản. Nói không chừng, nàng có thể may mắn được tham gia đại hội luận kiếm.”

Lúc này, Ôn Vân đột nhiên bước tới.

Nàng chậm rãi tiến lên phía trước vài bước, cẩn thận đỡ ba vị sư huynh bị thương lên, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai vị thái thượng trưởng lão trước mặt.

Trên gương mặt trắng nõn như tuyết của thiếu nữ là vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, lộ ra ý cười lạnh lẽo nơi đáy mắt.

“Đa tạ lời dạy bảo của hai vị.”

Giọng nói nàng trong trẻo, mát lạnh hơn nước suối trong cốc, ẩn chứa đầy khí phách.

“Thập Phong chắc chắn sẽ có người tham gia đại hội luận kiếm, nhất định sẽ không để hai vị thất vọng!”

Người đã trải qua nhiều sóng gió, tự nhiên sẽ yêu thích bình tĩnh.

Tuy rằng các sư huynh ở Thập Phong có chút không bình thường, nhưng bọn họ đều rất hiền lành, hơn nữa còn tặng nàng vô số ma trượng trân quý.

Ở Thập Phong tu luyện ma pháp, Ôn Vân chán ghét nhất là những kẻ phá hỏng sự thành tịnh của nàng. Hơn nữa nàng cũng không thích thiếu nợ ân tình của người khác.

Nàng vừa mới chế tạo xong mấy cây ma trượng tuyệt thế, rốt cuộc cũng tới lúc phải dùng đến rồi!