Chương 20: Trận pháp này rất lợi hại
Trên tờ giấy mỏng manh kia là một ma trận siêu nhỏ.
Nguyên tố ma pháp trong trời đất đều bị thu hút về đây, hình thành một trận pháp hoàn toàn mới trên tờ giấy kia.
Ôn Vân vươn tay ấn xuống, một tấm màng chắn xuất hiện ngăn cản bàn tay nàng ở ngoài.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự kỳ lạ trong đó. Thẩm Tinh Hải mím môi vươn tay ra thử, hắn cũng bị một lá chắn đột nhiên xuất hiện chặn bàn tay. Tuy lá chắn này có sự khác biệt về kích cỡ, nhưng cảm giác này không hề thua kém linh trận ở ngoài đảo Xuy Tuyết kia!
Có người ngạc nhiên nói: “Ôn sư muội đã tạo ra một linh trận giống hệt cái kia!”
Không, đây không phải linh trận giống hệt, đây là tạo ra một trận pháp có công năng giống hệt linh trận kia!
“Mắt trận là trung tâm của mỗi trận pháp, muốn phá trận phải tìm ra vị trí của mắt trận trước, sau đó phá hủy nơi đó.”
Ôn Vân chậm rãi đứng dậy, đặt tờ giấy đã vẽ đầy trận pháp lên tay. Nàng híp hai mắt lại: “Cho nên tất cả trận pháp sư đều sẽ tìm cách che giấu mắt trận. Trận pháp sư này rất tinh ranh, nếu dùng cách phá trận thông thường để suy tính thì tuyệt đối không thể tìm ra vị trí chính xác, mà ngược lại còn vì mấy lần phá trận sai mà làm trận pháp dần khó thêm.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về đám tăng nhân Thiên Âm Tự ở nơi xa: “Bọn họ chính là ví dụ.”
Lúc đầu, đám khổ hạnh tăng La Hán Kim Thân kia va chạm vào linh trận thì còn có thể làm ra vết rách mờ nhạt, nhưng hiện tại thì càng lúc càng khó khăn.
Chú tiểu có gương mặt non nớt cầm đầu kia đã đâm đến mức đầu chảy đầy máu, nhưng bọn họ không vẫn không rũ ánh mắt thương xót, mà là không ngừng niệm kinh, không ngừng đâm vào lá chắn.
Chu Sùng Nhĩ sư huynh mờ mịt gãi đầu: “Ý của muội là, lúc này linh trận đã càng lúc càng khó phá sao? Vậy chúng ta phải làm gì mới đi vào được?”
“Tìm ra mắt trận, cùng nhau hợp sức phá nó là có thể đi vào.”
Hắn khó hiểu hỏi: “Nhưng không phải muội vừa nói kẻ bày trận này rất tinh ranh, rất khó đoán được vị trí của mắt trận hay sao?”
Ôn Vân vươn tay vén tóc ra sau rồi nhướng mày cười nói: “Sư huynh, muội cũng không nói là dùng cách bình thường.”
Từng trận linh lực không ngừng nổi lên, chuyển động theo sự phá trận ở phương xa kia. Ôn Vân dùng một tay chạm vào linh trận, một tay nâng trận pháp kia, sau đó chậm rãi cảm nhận.
Khi tia sáng ở cuối cùng kia bị mặt biển bao phủ, cuối cùng vị trí di biến đổi trên linh trận đã trùng khớp với ma pháp trận. Hai trận pháp thoáng như hình ảnh phản chiếu trong gương của nhau, hai mắt trận cũng hoàn toàn trùng khớp…..
“Trùng khớp!”
Ôn Vân vui sướng kêu lên, sau đó nàng chỉ về một nơi nào đó trên mặt biển: “Đánh vào chỗ đó!”
Nàng vừa dứt lời thì tám sư huynh kiếm tu đã không chút do dự rút kiếm bay lên, vài tia sáng lạnh lẽo lướt qua, mặt biển dâng lên từng đợt cuồng sóng. Lá chắn trận pháp vốn rất kiên cố, không gì có thể phá nay đã mờ nhạt hơn đôi chút.
Ánh mắt của thiếu nữ chợt lóe lên, nàng đứng ở nơi cao nhất của vân thuyền, hét lớn: “Tất cả nghe lệnh của ta, cùng chung sức phá trận!”
“Hả? Thế nhưng có người tìm ra mắt trận của ta!”
Thiên Lê Thâm đang nằm thì bỗng nhiên mở bừng mắt, liếm môi nói: “Thú vị, thú vị. Chẳng lẽ Thanh Hoằng công tử của Ngọc gia kia đến?”
Người phía sau lập tức đáp: “Thanh Hoằng công tử chưa đến, nhưng có rất nhiều môn phái nhỏ đã đến. Người bên ngoài càng lúc càng nhiều, có lẽ là ai đó đánh bừa đụng phải mà thôi.”
Thiên Lê Thầm nằm nghiêng, áp bàn tay lên một bên mặt: “Ta rất chờ mong có người có thể phá được trận pháp của ta. Nhưng tiếc là…. Chỉ tìm được mắt trận cũng vô ích.”
Thiên Lê Thâm là tiểu tổ tông của đảo Xuy Tuyết, thiên phú về trận pháp của hắn có thể nói là hết sức yêu nghiệt. Hắn am hiểu nhất là trêu chọc người phá trận, cho nên mỗi trận pháp do hắn bố trí đều là thiên biến vạn hóa, cho dù là mấy vị lão tổ tông trong tông môn cũng có chút đau đầu.
Múc Linh trận này là hắn hao phí mười năm tâm huyết tạo thành, là tác phẩm đắc ý của hắn. Đã là tác phẩm tâm huyết thì tất nhiên phải hoa lệ lên sân khấu, làm mấy tông môn kia thưởng thức trận pháp của đảo Xuy Tuyết, dạy cho bọn họ biết không thể khinh thường trận đạo. Lần luận kiếm này chính là cơ hội tốt nhất.
Thực tế cũng chứng minh như vậy, mắt trận sẽ tự động thay đổi linh trận, khắp thiên hạ này chỉ có một nhà đó! Chỉ có hắn nắm giữ trận bàn Múc Linh trận mới có thể cảm nhận được vị trí tiếp theo của mắt trận, ngoài ra không ai có thể cảm nhận được!
Thiên Lê Thâm ngậm cười, đang muốn nói chuyện thì sắc mặt bỗng nhiên đông cứng.
“Sao có thể!” Hắn thất thanh nói.
Mắt trận ở vị trí thứ hai đã bị phá!
Thiên Lê Thâm xoay người nhảy dựng lên, sắc mặt cũng nghiêm túc lên. Lần đầu tiên thì có thể nói đối phương may mắn, nhưng lần thứ hai thì sao?
Hắn lấy trận bàn ra, bắt đầu suy tính vị trí tiếp theo của mắt trận. Rất tốt, vị trí tiếp theo càng bí ẩn hơn, nhất định đối phương không tìm ra…..
“Rắc…..”
Trận bàn Múc Linh trận đã nứt ra một lỗ hổng nhỏ.
Mắt trận thay đổi đến vị trí thứ ba, lần này vẫn bị đối phương tính ra!
Càng đáng sợ hơn là, lần này đối phương công phá mắt trận với tốc độ chỉ nửa chén trà*, tốc độ phá trận càng lúc càng nhanh, mà tốc độ thay đổi vị trí mắt trận lại càng lúc càng chậm!
Một chén trà khoảng 10-15 phút. Nửa chén trà khoảng 5-7 phút.
Trận bàn trong tay Thiên Lê Thâm nứt ra một khe hở càng lớn hơn. Hắn cắn răng bay người lên.
“Lần thứ tư!”
“Lần thứ năm!”
“Lần thứ sáu!”
Đối phương cứ như con dòi trong xương, làm sao cũng không thoát được. Mắt trận vừa thay đổi vị trí, trận bàn trên tay Thiên Lê Thâm còn chưa cảm ứng được thì mắt trận đã lần nữa bị phá.
“Đáng chết!”
Hai mắt của Thiên Lê Thêm đỏ bừng lên, hắn tức giận rống lớn: “Tên đáng chết nào phá vỡ quy định đó, thế nhưng dám ỷ vào tu vi mà mạnh mẽ phá linh trận của ta!”
Tốc độ nhanh như vậy, cho dù không phải là Độ Kiếp kỳ thì cũng là Hóa Thần đỉnh kỳ. Chỉ có cao thủ mới có thể làm lơ trận pháp của hắn mà mạnh mẽ phá trận. Đại hội luận kiếm là cuộc so đấu của các tiểu bối, nhất định là lão già nhà ai đó quá cưng chiều con nhỏ mà ra tay đây mà!
Hắn xé một tờ Thần Hành phù, lập tức chạy như bay về phía bờ biển. Hắn đã sớm cầm theo linh ngọc với đủ loại thuộc tính để củng cố lại linh trận, chuẩn bị tự mình củng cố trận pháp!
Ngay lúc Thiên Lê Thâm chạy đến bờ biển thì một tiếng vỡ vụn rất khẽ chợt vang lên.
Hắn lảo đảo dừng lại, cả người như rơi vào hầm băng, khóe trợn to như muốn nứt ra mà nhìn chằm chằm vào trận bàn đã chia năm xẻ bảy trên tay.
Mười năm tâm huyết của hắn ngưng tụ thành Múc Linh trận…. Hoàn toàn bị phá nát.
Chân trời u tối bỗng sáng bừng rực rỡ màu hoa, lá chắn linh lực bao bọc toàn đường ven biển kia hiện lên một đợt gợn sóng, sau đó tan dần rồi biến mất như băng tuyết.
Vô số người cùng nhau bước vào đảo Xuy Tuyết, nhưng không ai dám xông vào trước, cũng không ai dám bay vọt lên bờ. Bọn họ mơ hồ cảm thấy sợ hãi và kính trọng với đám kiếm tu vẫn luôn ôm kiếm đi ở trước kia.
Mà đám kiếm tu kia lại đang cẩn thận che chở một bóng người nhỏ xinh ở giữa.
Nàng như đạp ánh trăng bước ra khỏi mặt nước, gương mặt thanh lãnh như tuyết đầu mùa. Gió biển thổi vào khiến vạt áo bạch sam tung bay, phát ra âm thanh xào xạc, phảng phất như nàng sẽ theo gió bay đi.
Thiên Lê Thâm ngơ ngác nhìn bóng hình kia, nhìn nàng dần dần tiến lại gần. Thì ra không phải một lão tổ tông như tưởng tượng của hắn, mà chỉ là một…. Tiểu cô nương?
Một tiểu cô nương không có tu vi phá vỡ trận pháp của hắn?
Hơi thở của hắn dần trở nên dồn dập, gần như chật vật lui về phía sau một bước, thế nhưng không dám tiến lên.
Nhưng đối phương đã nhìn thấy hắn. Tiểu cô nương kia lập tức đi về phía hắn, khách khí hỏi: “Xin hỏi huynh là sư huynh đảo Xuy Tuyết à?”
Xung quanh chỉ có một mình hắn nên không thể lùi lại, hắn đành phải ngây ngốc gật đầu.
Ôn Vân thờ phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt quá, huynh có thể sắp xếp chỗ ở cho chúng ta không? Chúng ta ở bên ngoài vất vả một ngày rồi, có hơi mệt.”
Các sư huynh thì không sao, họ đều đến cảnh giới Kim Đan rồi, nếu không thèm ăn thì có thể không ăn cơm. Nhưng Ôn Vân thì không như vậy, nàng rất đói!
Tuy trên vân thuyền có Tích Cốc đan và lương khô, nhưng mấy thứ này thật sự không ngon. Không đúng, hai chữ 'không ngon' này cũng không đủ để diễn tả mấy thứ đó.
Nào biết vị sư huynh xinh đẹp ở đối diện nghe được lời này của nàng thì không những không thể hiện được phong độ của chủ nhà, lập tức bảo người chuẩn bị chỗ ăn ở, mà ngược lại còn sáng bừng mắt lên, hỏi một câu không liên quan: “Các ngươi bị nhốt ở đây một ngày, có phải có vị tiền bối cao nhân nào không nhịn được rồi ra tay phá trận không?”
Ôn Vân bình tĩnh lắc đầu, Mộng Nhiên sư tỷ ở bên cạnh nàng còn mím môi cười: “Không có tiền bối nào cả, nhưng cao nhân phá trận đang ở trước mắt ngươi đó.”
Thật đúng là nàng.
Lòng hắn chùng xuống, nhưng đối mắt với một gương mặt tuyệt sắc như vậy, hẳn không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy lòng ngực mình thoáng chua xót.
Ôn Vân cũng nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn, đoán chừng là hắn cảm thấy mất mặt khi trận pháp nhà mình bị người khác phá giải, thế nên nàng nhẹ nhàng nói: “Trận pháp đó đúng là rất cao siêu.”
Gương mặt của thiếu niên xinh đẹp rõ ràng đã tươi tỉnh hơn một chút. Lời này thật sự đã an ủi được hắn.
Nàng hơi yên tâm, nghĩ rồi quyết định khen thêm một câu: “Đây là trận pháp có kết cấu xảo diệu nhất ta từng thấy, ta phải mất hơn hai canh giờ mới phá được nó.”
Phải biết trước kia Ôn Vân chính là ma trận sư hàng đầu ở thế giới Ma Pháp, nếu không nàng cũng không làm hành động vĩ đại như chế tạo cấm chú như vậy. Có lẽ Giáo Hoàng Quang Minh dám nói hắn có tinh thần lực lớn mạnh hơn Ôn Vân, có lẽ thủ lĩnh Long Tộc dám nói ngọn lửa hắn phun ra hơn mãnh liệt hơn ma pháp của Ôn Vân, nhưng không ai dám thể hiện tài năng trận pháp của mình trước mặt Ôn các hạ.
Đối với Ôn Vân, nàng từng gặp trận pháp khó nhất chính là trận pháp bảo hộ ở Hắc Ám Thần Điện. Trong đại trận đó còn chứa một trăm trận pháp khác, giấu bên trong còn là ngàn cái trận pháp nhỏ. Nàng phải mất một tháng mới có thể phá hủy nó.
Cho nên Múc Linh trận do tu sĩ Kim Đan kỳ bày ra này, làm nàng tiêu tốn hai canh giờ để phá giải đã được xem là vượt chỉ tiêu rồi.
“Hai canh giờ…..”
Thiên Lê Thâm lặp lại ba chữ này. Tác phẩm đắc ý hắn mất mười năm hoàn thành, nhưng đối phương chỉ cần hai canh giờ là phá được?
Hắn như bị sét đánh, bên tai như không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, tựa như cái xác không hồn chậm rãi lê bước đi về.
Ôn Vân ngạc nhiên nhìn thiếu niên rời đi, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Chu Nhĩ Sùng sư huynh ôm kiếm nhíu mày nói: “Người của đảo Xuy Tuyết sao lại kỳ quái như vậy?”
“Ta nghĩ tám phần là bọn họ nghiên cứu trận pháp quá nhiều, nên đầu óc không còn bình thường nữa.”
Cũng may một lát sau, đệ tử phụ trách tiếp đón mọi người của đảo Xuy Tuyết đã đến bờ biển. Khi bọn hắn thấy nhiều người có thể đi vào như vậy thì đều choáng váng, gượng gạo duy trì hình tượng của mình rồi tiếp đón mọi người đi vào đảo.
Bọn họ chia nhau đi tiếp đón dẫn đường cho các môn phái, nhưng tất cả mọi người phía sau lại không một ai lướt qua đi trước đám kiếm tu bạch y kia.
Cuối cùng, các nhà sư Thiên Âm Tự cầm mõ, im lặng đi đến.
Tiểu hòa thượng thanh tú đi phía trước kia trông chỉ khoảng mười mấy tuổi, trên mặt còn có chút non nớt, nhưng mặt mày lại đầy vẻ hiền hòa thương xót. Hắn đưa mõ cho đệ tử ở phía sau, sau đó chắp tay hành lễ: “Chúng tăng Thiên Âm Tự cảm tạ chư vị Thanh Lưu Kiếm Tông, cảm tạ vị nữ thí chủ này.”
Các nhà sư ở phía sau hắn cũng im lặng hành lễ tạ ơn.
Sau khi Thiên Âm Tự rời đi, đám thanh niên cường tráng vác theo đao lớn của Khương gia cũng tới đây.
Bọn họ cắm đao lên bờ cái trên bãi biển, ôm quyền nói to như sấm: “Khương thị Đông Châu cảm tạ các đạo hữu Thanh Lưu Kiếm Tông, cảm tạ sư muội!”
“Tây Lĩnh môn cảm tạ các đạo hữu Thanh Lưu Kiếm Tông, cảm tạ vị sư muội này!”
………..
Dù tu vi cao hay thấp, lúc này tất cả mọi người trên bờ biểu đều cảm tạ Ôn Vân!
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Vân: Rõ ràng ta muốn an ủi hắn, nhưng lại không cẩn thận đâm một đao vào lòng hắn.