Chương 18: Có vẻ không quá thông minh

Chương 18: Có vẻ không quá thông minh

Vừa bước chân vào trận pháp, khung cảnh trước mắt Ôn Vân đột nhiên biến đổi.

Rõ ràng một giây trước nàng đang ở Vạn Bảo Các, giây tiếp theo đã đứng trong một tòa lầu vô cùng xa hoa, tường mây chạm khắc tinh xảo, xa xa là núi non trùng điệp. Thậm chí còn có thể cảm nhận được từng màn sương mỏng mờ ảo vờn quanh trước mắt.

Mấy chưởng sự khác cũng dừng chân, chưởng sự đi đầu cung kính cúi đầu cười nói: “Mời khách quý tiến vào, chủ tử đang đợi bên trong.”

Ôn Vân vốn chỉ mua một cây gậy, ngàn vạn lần cũng không ngờ sẽ bị đám người này vây quanh rồi đưa lên tầng cao nhất, ngay cả cơ hội từ chối cũng không có. Nhưng đằng nào cũng tới rồi, không đi cũng đáng tiếc.

Hơn nữa.....Nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc kiếm linh nhà mình có lai lịch gì mà có được chìa khóa khiến một trong tứ đại gia tộc lớn như Vạn gia phải cung kính như vậy.

Một tay Ôn Vân cầm gậy gỗ, tay còn lại niết chặt chìa khóa. Cho dù trong túi trống trơn nhưng phong thái vẫn điềm nhiên, ưu nhã như cũ. Thậm chí khóe môi treo nụ cười đầy hàm ý.

“Có ý tứ......”

Nàng bước chân lên những đám mây mờ ảo, đi thẳng về phía gác mái. Dưới tầng mây là vực đen sâu thẳm nhưng nàng không có nửa điểm sợ hãi, mỗi bước đi đều thản nhiên, vững vàng.

Sở dĩ Ôn Vân có thể bình tĩnh như vậy là do nàng nhìn ra được ngọn núi cao trước mắt, hay thậm chí cả những đám mây đang trôi hững hờ kia thực chất đều là ảo ảnh do trận pháp tạo ra. Trên thực tế, bọn họ vẫn ở trong tầng cao nhất của Vạn Bảo Các!

“Trận pháp này do lão tổ đã phi thăng của Vạn gia thiết kế. Những người bước chân vào đây lần đầu tiên hoặc là dùng pháp bảo phi hành hoặc là dùng linh lực thăm dò trước. Dám trực tiếp đi thẳng như vậy, tính cả người mới chỉ có hai người.”

Ông lão tóc bạc ngồi trên gác mái gật đầu mỉm cười: “Lá gan của ngươi rất lớn.”

Thật ra không phải lá gan Ôn Vân lớn.

Loại đồ vật giống như ảo ảnh mê hoặc tinh thần này đối với nàng mà nói thì....Chậc. Tuy vũ lực của nàng ở giới Tu chân chỉ là rác rưởi, nhưng tinh thần lực thì.....Thật xin lỗi, không ai người ở đây có thể vượt qua nàng.

Tất nhiên nàng không thể nói thẳng lý do như vậy ra được, chỉ có thể cam chịu cách nói kia, khách khí hành lễ với ông lão: “Bái kiến lão tiên sinh.”

Ông lão cũng không ngẩng đầu lên mời nàng ngồi xuống. Hạ nhân đứng bên cạnh nhanh chóng tiến lên rót trà. Qua một lát, ông lão mới lười biếng nâng mí mắt: “Nhìn ngươi thật lạ mắt, ngươi là hậu bối nhà nào vậy?”

“Thanh Lưu Kiếm Tông.”

“Hửm....”

Đáy mắt ông lão lóe lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt: “Ta từng nhìn thấy nữ nhi của Liễu Chính Hư rồi, tuổi tác không giống ngươi. Không lẽ hắn còn một nữ nhi khác sao? Hay ngươi là đệ tử hắn mới thu nhận?”

“Ta không phải nữ nhi của chưởng môn, cũng không phải đệ tử ông ta.”

Ôn Vân cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hương thơm nhẹ dịu quanh quẩn ở đầu lưỡi, dư vị kéo dài.

Quả nhiên đi lên là đúng đắn. Chỉ cần uống hai chén trà này thôi cũng đủ rồi.

Sau khi nghe Ôn Vân nói nàng không phải nữ nhi của Liễu Chính Hư, ông lão hơi nhíu mày: “Tiểu hữu, có thể cho ta mượn chìa khóa của ngươi không?”

Ông lão hơi nghi ngờ đám người bên dưới nhận nhầm người. Có điều trông tiểu cô nương này thấy sủng không kiêu, dáng vẻ còn rất bình tĩnh nên ông lão cũng không tức giận.

Khoảnh khắc chìa khóa được đặt lên bàn, đôi mắt giống như tùy lúc có thể chìm vào giấc ngủ của ông lão đột nhiên bừng tỉnh.

Hai tay ông lão run lẩy bẩy, suýt chút nữa đánh rơi chìa khóa xuống đất, khẩn trương nói: “Tiểu hữu, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Diệp Sơ Bạch? Vì sao lại giữ chìa khóa của ngài ấy?”

Ôn Vân tất nhiên biết vị họ Diệp kia là sư phụ trên danh nghĩa của nàng. Chỉ là hiện tại nàng chưa biết đối phương là địch hay ta, nên chỉ mơ hồ nói: “Ta là đệ tử Thập Phong.”

Ông lão hít một hơi thật sâu, vội vã gọi hạ nhân tới: “Mau dâng trà ngon lên cho khách quý.”

Nói đoạn ông lão lại nhìn về phía Ôn Vân, ánh mắt nóng bỏng liên tục truy hỏi: “Diệp tôn giả xuất quan sao? Thương thế của ngài ấy thế nào rồi? Ta có thể cùng tiểu hữu tới đó bái phỏng một chuyến được không?”

Sau khi Ôn Vân kể ra chuyện các sư huynh nhận đồ đệ thế nào, hàng lông mày bạc trắng của ông lão dần rủ xuống: “Ra là vậy......Nếu ngài ấy thực sự xuất quan thì những kẻ đó sao có thể không có động tĩnh gì được.”

Ông lão thở dài nói: “Chìa khóa này chỉ có thể do đích thân chủ nhân tặng đi, không ai có thể đoạt được. Nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là Diệp tôn giả tặng cho sư huynh ngươi, sau đó người nọ lại truyền cho ngươi.”

Ôn Vân: “............” Ta đang tính liều mạng tìm đại một lý do, như thế nào đảo mắt một cái ông đã tìm cho ta một lý do tốt rồi?

Lão tổ tông Vạn gia nói nhỏ với hạ nhân hai câu. Người kia rất nhanh đã trình lên một cuốn sách nhỏ.

“Vạn gia ta đi khắp nơi trong Tu chân giới để thu thập thông tin tình báo. Tất cả tin tức về đại hội luận kiếm sắp tới đều có trong này. Hiện tại ta tặng cuốn sách này cho tiểu hữu.”

Ông lão đưa cuốn sách qua rồi chậm rãi nói: “Có chuyện này ta muốn nói cho tiểu hữu biết. Đại hội luận kiếm lần này khác với trước kia. Ngoại trừ việc mười người các ngươi phải lấy được bí kíp võ công và kiếm thuật ra, có lẽ các ngươi sẽ phải ở trong bí cảnh Thiên Huyền một tháng. Nghe nói bí cảnh Thiên Huyền này vốn do tiên giới sở hữu, bên trong ẩn giấu kỳ ngộ phi thăng nên lần này các môn phái nhất định sẽ cạnh tranh vô cùng khốc liệt.”

Nói đoạn, ông lão lại lấy ra mấy hộp ngọc: “Thời trẻ ta từng chịu đại ân của Diệp tôn giả, đệ tử ngài ấy tham gia luận kiếm, ta đương nhiên sẽ ra sức hỗ trợ.”

Khoảnh khắc hộp ngọc vừa được mở ra, toàn bộ tầng lầu đều bừng lên ánh sáng quý giá, gian phòng phảng phất như chốn tiên cảnh.

Ôn Vân nghiêm mặt nói: “Vô công bất thụ lộc*, mong tiền bối thu lại.”

Vô công bất thụ lộc: không có công thì không dám nhận thưởng.

Lão tổ tông Vạn gia nở nụ cười khôn khéo: “Tiểu hữu đừng khách sáo. Năm đó sư phụ ngươi đặt mấy vạn linh ngọc ở chỗ ta, hiện tại ta chỉ đưa cho ngươi phần nhỏ trong số này thôi. Mấy pháp bảo này dù đem bán thì cũng không có người mua, không tính là quý.”

Ôn Vân: “...............”

Vừa rồi nghe ngữ điệu của ông lão còn tưởng ông ta định tặng nàng......

Ôn Vân liếc mắt một cái, pháp bảo bên trong hộp ngọc muốn mở được thì phải cần tới linh lực, nàng không thể dùng được. Hơn nữa dù trên người nàng có cái mác đệ tử người ta, nhưng tùy tiện đụng vào linh ngọc của lão nhân gia thế này cũng có chút quá đáng.

Nàng đang muốn mở miệng từ chối lại thấy Diệp Sơ Bạch vẫn luôn yên lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Lấy hết đi.”

Hai người có liên kết tinh thần, hiện tại Ôn Vân lại là chủ nhân nên nàng trực tiếp bác bỏ: “Da mặt ta mỏng, không làm được loại chuyện giống như trộm đồ vật của lão nhân gia này được.”

Diệp Sơ Bạch bị ba chữ “lão nhân gia” làm khựng lại một chút, trầm mặc một lát rồi lên tiếng: “Hắn không nói dối. Đây đều là pháp bảo Vạn Bảo Các không bán được. Ngươi mua trước, sau này trả lại cho Diệp Sơ Bạch là được.”

Dứt lời, hắn trực tiếp dùng linh lực mở túi không gian của Ôn Vân ra, thu hết toàn bộ mấy hộp ngọc vào trong. Ôn Vân nhìn thủ pháp thuần thục đóng gói đồ đạc của hắn, không hiểu sao lại nhớ tới nhị sư huynh.

Lão tổ tông Vạn gia nhìn nàng, tấm tắc nói: “Ta thấy tiểu hữu giống như không có linh lực. Hóa ra là dùng thủ thuật che mắt. Đệ tử của Diệp tôn giả quả nhiên đều tàng long ngọa hổ.”

Nàng hổ thẹn dời mắt: “Ngài quá khen.”

Trước khi nàng rời đi, lão tổ tông Vạn gia đột nhiên lên tiếng: “Tiểu hữu.”

Ôn Vân quay đầu lại.

Ông lão nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ, nếu có người hỏi ngươi về Diệp Sơ Bạch, ngươi phải nói rằng ngài ấy đã thọ tẫn quy thiên. Nhớ lấy!”

Không đợi Ôn Vân đáp lại, ông lão vừa dứt lời đã xoay người đi về phía xa, thở dài một tiếng rồi biến mất.

Ôn Vân được hạ nhân tự mình đưa xuống. Lãnh Yên Yên vẫn luôn chờ dưới lầu thấy nàng ra ngoài thì lập tức đi đến: “Tỷ tỷ, tỷ đi lên bằng cách nào vậy?”

Ôn Vân thành thật đáp: “Trực tiếp đi lên là được.”

Lãnh Yên Yên xoay người nhìn huynh trưởng: “Không lẽ bây giờ tầng cao nhất cũng mở cửa cho khách nhân bình thường sao? Nếu không một đệ tử như nàng ta sao có thể lên được?”

Lãnh Lệ híp mắt: “Đại hội luận kiếm sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị. Đi, đi lên tầng cao nhất mua một ít pháp bảo!”

Bọn họ theo sau hạ nhân tiến lên lầu. Thời điểm sắp bước vào tầng cao nhất, hạ nhân đột nhiên xoay người lại, khách khí nói: “Xin hai vị dừng bước. Không phải khách quý thì sẽ không được vào.”

Lãnh Yên Yên nhẹ nhàng nói: “Huynh đệ, vừa rồi ngươi để tỷ tỷ kia tiến vào đó đấy thôi. Vì sao không thể cho ta vào? Ta có quan hệ sâu xa với Thanh Lưu Kiếm Tông, hơn nữa chủ mẫu Tạ gia còn là cô mẫu ta.....”

Hiển nhiên nàng ta nghĩ rằng Ôn Vân vì xuất thân từ Thanh Lưu Kiếm Tông nên mới được xem là khách quý, nên lúc này mới tươi cười báo gia môn.

Lãnh Lệ: “Ta là nhị công tử Lãnh gia.......”

Ôn Vân vừa bước ra khỏi Vạn Bảo Các quay đầu nhìn lại thì thấy hai huynh muội Lãnh gia bị ném từ trên lầu xuống.

Chậc, vừa nhìn là biết rất đau rồi.

Trở về khách điếm, Ôn Vân bắt lấy tay kiếm linh nhà mình, nghiêm túc nói: “Ta biết thân phận của ngươi rồi! Ngươi chính là.......”

Gương mặt ưu nhã của Diệp Sơ Bạch xẹt qua một tia kinh ngạc, chuẩn bị tinh thần công khai thân phận chính mình.......

“Kiếm linh của Diệp Sơ Bạch!”

Nam tử nghẹn họng, môi mỏng khẽ mấp máy, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Ôn Vân.

Nàng thật sự có vẻ không quá thông minh.

Thực ra chuyện này cũng không thể trách Ôn Vân.

Diệp Sơ Bạch đúng là đi ra từ Phượng Hoàng Mộc. Lần đầu tiên xuất hiện cũng là xuất hiện theo cách thức thường thấy nhất của mộc linh. Ánh sáng tỏa ra từ người hắn cũng giống y như đúc ánh sáng tỏa ra từ Phượng Hoàng Mộc. Hơn nữa chỉ có mình chủ nhân là Ôn Vân mới nhìn thấy hắn. Trên thực tế, toàn bộ những đặc điểm này đều là đặc trưng của kiếm linh thông thường.

Quan trọng hơn chính là các sư huynh cứ mở miệng một câu lại ‘sư phụ ngài ấy’, một câu lại ‘lão nhân gia ngài ấy’ khiến Ôn Vân dần khắc họa ra hình ảnh sư phụ nhà mình hoàn toàn tương phản với hắn.

“Nghe mấy sư huynh nói Diệp lão tiền bối thường dùng kiếm gỗ. Như vậy ngươi hẳn cũng được tạo ra từ Phượng Hoàng Mộc phải không? Hiện tại bản thể còn nhỏ là vì bị mấy sư huynh dọn cỏ không may chém nhầm, rễ cây mọc ra mầm mới?”

Trên thực tế, những gì nàng nói đều là sự thật. Diệp Sơ Bạch thở dài, bất lực gật đầu.

Quả thực lúc trước hắn luôn dùng kiếm gỗ chế tạo từ Phượng Hoàng Mộc. Năm đó khi sinh mệnh bị đe dọa, hơn nữa vì muốn tránh đi phong ấn của đám người đó, nên hắn hóa thành linh hồn trốn vào kiếm gỗ bế quan. Bởi vì hấp thụ sạch sẽ năng lượng của kiếm gỗ nên hắn tái sinh một lần nữa. Mấy ngày ở cùng Ôn Vân, hắn được nàng trị liệu bằng ma pháp hệ quang nên mới dần thức tỉnh.

Cho nên Ôn Vân nói hắn là linh hồn của Phượng Hoàng Mộc kỳ thực cũng không sai.

Hiện tại còn chưa đến lúc tiết lộ thân phận, lấy danh nghĩa kiếm linh ở bên cạnh nàng là thích hợp nhất.

Rốt cuộc Diệp Sơ Bạch cũng thừa nhận thân phận này: “Đúng vậy. Ta là kiếm linh của hắn.”

Hắn mím chặt môi, cổ họng hơi nghẹn lại, gian nan nói.

Ôn Vân mang vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’ nhìn hắn: “Hẳn là Diệp lão tiền bối đưa chìa khóa này cho ngươi. Tới lúc ngài ấy xuất quan thì ngươi nhớ đưa đồ vật hôm nay mua được cho ngài ấy....”

Sau đó nàng lại nhờ hắn giúp mình mở túi không gian ra. Ôn Vân lấy ra từng hộp ngọc, bắt đầu ngồi đếm bảo bối bên trong.

Vạn Bảo Các chuẩn bị vô cùng chu đáo, bên trong mỗi hộp ngọc còn có một tờ giấy thuyết minh nho nhỏ.

“Tử Vụ Linh, pháp bảo kỳ Hóa Thần, công dụng xua tan thủ thuật che mắt.”

“Xích Hỏa Huyền Lan, dược liệu kỳ Hóa Thần, chức năng cầm máu, tái tạo làn da, trẻ hóa xương cốt.”

“Mê Tung Kính, pháp bảo kỳ Độ Kiếp, công dụng ẩn giấu hơi thở.”

.........

Bên trong còn có vô số nguyên liệu dùng để đúc kiếm. Phỏng chừng lão gia tử Vạn gia thấy nàng là kiếm tu nên cố ý cho thêm. Đáng tiếc nàng không dùng được.

Mấy món đồ này đều là trân kỳ dị bảo khiến vô số kiếm tu tranh giành đến sức đầu mẻ trán. Nếu không nhờ vào nhân tình của Diệp Sơ Bạch, chắc chắn Vạn Bảo Các sẽ không lấy ra mấy thứ này.

Ôn Vân lại mò mẫm bên trong, lần này nàng không sờ thấy hộp ngọc mà là một bộ y phục bạch y. Chẳng phải là chiếc váy nàng bỏ qua không mua đây sao?!

Nàng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn chằm chằm Diệp Sơ Bạch: “Sao cái váy này lại ở trong túi không gian?”

Diệp Sơ Bạch nhíu mày: “Không thích?”

Thích! Đương nhiên là thích rồi! Nhưng thích đến mấy cũng không thể trộm được!

Ôn Vân nuốt mấy lời này xuống. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn là kiếm linh nên không hiểu được đạo lý thế nhân. Sở dĩ vì nghĩ cho nàng nên mới trộm váy về.

Nàng uyển chuyển nói: “Ta rất thích. Cảm ơn ngươi. Có điều chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp được. Bây giờ ta đi tìm mấy sư huynh mượn ít linh ngọc, chúng ta cùng nhau đi trả lại.”

Diệp Sơ Bạch sao có thể không nhìn ra hàm ý trong lời nàng nói: “Trước khi lấy đi ta đã để lại một trăm linh ngọc rồi.”

Hắn không keo kiệt giống ba đệ tử trong nhà, lấy ra một trăm khối linh ngọc cực phẩm vẫn dư sức.

Ôn Vân thoáng yên tâm, song lại lắc đầu nói: “Kiếm linh không thể so với tu sĩ. Ngươi tích góp cũng không dễ dàng, váy này quá quý giá, chúng ta vẫn nên mang trả thôi.”

Diệp Sơ Bạch cúi đầu nhìn nàng.

Nàng đối với người ngoài luôn là dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng ở với hắn thì lại đáng yêu thuần khiết như thế.

Cặp mắt sáng rực lên trừng hắn, rõ ràng là vô cùng thích cái váy kia nhưng lại săn sóc buông xuống.

Hắn bị nàng nhìn chằm chằm đến nỗi lồng ngực cũng nóng lên, quay mặt đi không nhìn nữa: “Không cần. Ngươi đem khối gỗ kia chế thành ma trượng làm quà đáp lễ cho ta là được.” Nói rồi hắn lập tức chui vào Phượng Hoàng Mộc.

Ôn Vân đành từ bỏ, cẩn thận thu váy lại.

Váy mới xinh đẹp thế này nên mặc khi nào nhiều người mới hợp!

Rốt cuộc nàng vẫn cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của kiếm linh quá nhiều, nên mấy ngày tiếp theo Ôn Vân vẫn luôn ở lì trong phòng không ra, toàn tâm toàn ý làm ma trượng hệ quang cho hắn, mặc cho các sư huynh có nài nỉ thế nào cũng không đi luyện kiếm.

Ngày ma trượng hoàn thành, vân thuyền cũng từ từ dừng trên mặt biển.

Phía xa là một tiên đảo như ẩn như hiện.

Đảo Xuy Tuyết, cuối cùng cũng tới rồi.