Chương 11: Tích đức

Chương 11: Tích đức

Ngày ấy, sau khi đánh bại Lục Thiên Toại rớt xuống đài, Ôn Vân lần đầu tiên được ăn một bữa cơm có thịt kể từ khi đặt chân đến Thập Phong, hơn nữa còn là món gà nướng do nhị sư huynh đích thân làm.

Thập Phong vô cùng hoang sơ, ba vị sư huynh lại không giống người biết nuôi gà, hiển nhiên Ôn Vân có hơi nghi ngờ về lai lịch của con gà này.

“Là gà rừng huynh tiện tay săn được lúc trở về.” Hứa Vãn Phong mặt không đổi sắc giải thích. Sau đó hắn gõ gõ vào lớp bùn khô bên ngoài, làm lộ ra thịt gà bên trong. Không hổ là thịt gà ở Tu chân giới, chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi thơm mê người.

“Sư muội vất vả rồi, tới ăn cái đùi gà này đi!” Hứa Vãn Phong xé một cái đùi gà rồi đưa tới tay Ôn Vân.

Ôn Vân nhìn chằm chằm cái ‘đùi gà’ lớn hơn cả cánh tay mình, im lặng hồi lâu. Đây chẳng phải là chân hạc sao?

“Huynh tới Nhất Phong săn?”

Lai lịch của con hạc này quá rõ ràng rồi, rốt cuộc thì ở Thanh Lưu Kiếm Tông, ngoại trừ Tạ Mịch An ra thì không còn người nào nuôi hạc cả. Không biết lúc hắn trở về không thấy hạc của mình đâu thì sẽ có cảm giác gì?

Có điều Ôn Vân vẫn ăn món thịt ‘gà’ này vô cùng ngon miệng. Cho nên thời điểm đại sư huynh đến, chỉ còn sót lại vài đoạn cổ hạc.

Việt Hành Chu cơ bản cũng không thèm để ý mấy đoạn cổ hạc kia mà chỉ nhìn Ôn Vân với ánh mắt sáng quắc: “Ôn sư muội, muội thế nhưng lại lợi hại như vậy! Một chiêu đã có thể đánh bại đại đệ tử Tam Phong!”

Hắn là thật lòng thật dạ khen ngợi, nhưng Ôn Vân lại có chút ngượng ngùng.

Nàng xoa xoa ít dầu mỡ dính trên miệng, nghiêm túc giải thích: “Chủ yếu là do hắn ta không đề phòng muội, giống như ngày trước muội đánh lén nhị sư huynh. Chỉ cần hắn cẩn thận hơn một chút thì mọi chuyện sẽ khác.”

Nàng là nghiêm túc.

Kiếm thuật của nguyên chủ đúng là rất đáng sợ, nhưng rốt cuộc nàng ấy vốn không có Kim Đan, không thể sử dụng linh lực. Hơn nữa hiện tại nàng chỉ đạt tới trình độ của ma pháp sư trung cấp, xét về lực chiến đấu, quả thực không khác tu sĩ Kim Đan kỳ là bao. Nếu nghiêm túc đánh nhau với Lục Thiên Toại thì rất khó để phân thắng bại.

Nhưng thứ nàng dùng lại là ma lực, hơn nữa còn không có linh lực dao động nên lúc này mới khiến Lục Thiên Toại khó lòng phòng bị.

Giống như vũ khí lạnh ở thời hiện đại vậy, người khác đều nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa hai người, ai có thể ngờ được nàng lại bất chợt rút ra một khẩu súng kết liễu đối phương.

Việt Hành Chu lại cảm thấy nàng đang khiêm tốn. Hắn thở dài một tiếng rồi nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: “Thật ra ta có chuyện này muốn hỏi muội. Nếu muội không tiện thì có thể không trả lời.”

“Xin đại sư huynh cứ hỏi.”

“Tu vi của muội rõ ràng đã biến mất, nhưng vì sao muội vẫn dùng được kiếm khí?”

“………..” Không phải, cái kia vốn là thuật tấn công, là một chiêu ma pháp râu ria dùng để công kích thôi! Vì cớ gì mà mấy người nhìn thấy đều nói đó là kiếm khí chỉ có tu sĩ ở Kim Đan kỳ mới dùng được vậy?

Ôn Vân không có cách nào nói rõ chân tướng sự việc, nhưng nhiều người cho rằng nàng dùng ‘kiếm khí’ như vậy, nàng cũng cảm thấy bản thân nên tìm một lý do thích hợp để giải thích.

Nàng nắm chặt gậy gỗ của mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người cầm kiếm gỗ.

Vì thế Ôn Vân mở miệng.

“Sau khi muội phiêu bạt đến Thanh Lưu Kiếm Tông thì được một vị tiền bối báo mộng, chính người đó đã dạy muội bí thuật kiếm pháp.”

Tiên nhân đi vào giấc mộng vốn chuyện xưa thịnh hành ở Tu chân giới. Tuy rằng không phải ai cũng gặp được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện mọi người nằm mơ chờ đợi cuộc gặp gỡ thần kỳ này.

Hứa Vãn Phong bật cười thành tiếng, hắn cầm cổ hạc lên gặm, biểu cảm trên mặt rõ ràng là không tin lời nàng nói.

Ngược lại, Việt Hành Chu lại có chút nghiêm túc, suy nghĩ một lát rồi trầm tư nói: “Chẳng lẽ là một trong số ba vị tiền bối đã phi thăng của tông môn? Ôn sư muội, muội mau miêu tả dung mạo của vị tiền bối kia đi.”

Vì thế Ôn Vân đành mở miệng đáp: “Muội không thấy rõ dáng vẻ của vị tiền bối đó, chỉ nhớ rõ người nọ mặc một thân bạch y, tóc dài đen tuyền, trên tay là một thanh kiếm gỗ.”

Nàng còn giả bộ đứng đắn nói thêm: “Đây cũng là lý do vì sao muội luôn kiên trì dùng kiếm gỗ.”

“Bang!” một tiếng.

Cổ hạc rơi xuống đất. Qua một hồi lâu, Hứa Vãn Phong vẫn không nói chuyện, Việt Hành Chu càng trầm mặc hơn. Nếu quan sát kỹ thì có thể phát hiện lúc này cánh tay hắn đang không ngừng run rẩy.

Ôn Vân nhạy bén phát hiện ra phản ứng bất thường của hai sư huynh, hiếu kỳ hỏi: “Sư huynh, có gì không ổn sao?”

Sau khi yên lặng một hồi lâu, Việt Hành Chu lúc này mới hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Ôn sư muội, trong giới Tu chân này, tiền bối có thể dạy muội kiếm thuật, hơn nữa còn dùng kiếm gỗ chỉ có một người.”

Mí mắt Ôn Vân khẽ rung lên, thực sự có một người như vậy? Không lẽ lúc ấy nàng thực sự gặp được người trong Tu chân giới?

“Người muội nhắc tới chính là sư phụ chúng ta.”

Ôn Vân ngàn vạn lần cũng không ngờ nàng chỉ vu vơ nhắc tới một người mình vô tình nhìn thấy trong lúc thời không hỗn loạn lại có thể nói trúng chủ nhân của Thập Phong.

Vị kia ước chừng cũng phải cùng thế hệ với thái thượng trưởng lão, hẳn là một ông lão hơn bảy trăm tuổi, một tay cầm bảo kiếm, một tay ôm bình rượu, dáng vẻ phong lưu…..

Tuy Ôn Vân cảm thấy nam tử trẻ tuổi nàng nhìn thấy kia chắc chắn không phải là một ông lão, nhưng hai vị sư huynh lại tin tưởng tuyệt đối chuyện này không chút nghi ngờ.

Lúc này Hứa Vãn Phong cũng không còn tâm trạng cười đùa nữa, hắn có chút rầu rĩ kể cho Ôn Vân nghe chuyện của sư phụ.

“Có lẽ muội không biết, sư phụ chúng ta một trăm tuổi đã đạt tới Nguyên Anh, hai trăm tuổi đã đạt tới Độ Kiếp, chính là thiên tài kiếm tu chân chính. Cho nên nếu ngài ấy dạy kiếm thuật tuyệt thế cho muội thì hẳn là đúng rồi.”

Lần này Ôn Vân thực sự rất kinh ngạc.

Hiện tại nàng cũng coi như có chút hiểu biết về thế giới Tu, biết rõ Độ Kiếp kỳ là sự tồn tại vô cùng khan hiếm.

Thanh Lưu Kiếm Tông là một trong ba tông môn lớn nhất ở giới Tu chân, nhưng cũng chỉ có hai vị thái thượng trưởng lão đạt tới Độ Kiếp kỳ. Còn hai tông môn kia thì thực lực cũng không quá chênh lệch nhau. Ngay cả Tạ gia của Tạ Mịch An cũng chỉ có duy nhất một vị lão tổ tông từng đạt tới Độ Kiếp kỳ.

Nếu đổi thành thế giới Ma pháp, thực lực này sẽ tương đương với vị trí cao hơn Đại Ma Đạo Sư – Pháp Thần. Đương nhiên nếu Ôn Vân thành công sáng tạo ra cấm chú, nàng cũng có thể coi là Pháp Thần. Đáng tiếc người đã chết, cái gì cũng không có.

Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Vân nghe được sự tích về vị sư phụ tên Diệp Sơ Bạch từ miệng sư huynh. Nếu đúng như lời bọn họ nói, Diệp Sơ Bạch đáng lý ra nên được toàn bộ Tu chân giới này tôn sùng, coi là đấng cứu thế mới phải, vì cớ gì lại ra nông nỗi này?

Việt Hành Chu có chút khó chịu: “Bọn ta cũng không biết rõ chi tiết thế nào, lúc ấy huynh đệ bọn ta đều đang chém giết ma tu, về sau lại trọng thương phải bế quan gần trăm năm. Lúc bọn ta ra ngoài chỉ thấy tất cả mọi người không hề nhắc tới sự hy sinh của sư phụ, công lao của ngài ấy đều rơi hết xuống đầu đám người lúc trước chủ trương giảng hòa với ma tu, cũng chính là ba đại môn phái và tứ đại gia tộc được người đời tôn sùng bây giờ.”

Hứa Vãn Phong không muốn nhắc tới mấy hồi ức không vui đó, chuyển đề tài nói: “Xem ra Ôn sư muội gia nhập Thập Phong là ý trời. Hơn nữa sư phụ còn đi vào mộng dạy kiếm thuật cho muội, như vậy chẳng phải chứng minh lão nhân gia ngài ấy sắp xuất quan rồi đúng không?”

Đề tài này thành công khiến Việt Hành Chu hứng thú. Ánh mắt hai người nhìn Ôn Vân càng lúc càng nóng rực, cực kỳ giống với khi tam sư huynh nhìn bảo kiếm của hắn.

“Ôn sư muội, nếu đêm nay muội đi ngủ lại mơ thấy sư phụ thì nhớ thay bọn ta hỏi thăm ngài ấy vài câu!”

Hứa Vãn Phong vừa dứt lời liền lấy từ trong túi không gian ra một lọ đan dược. Hắn nhìn chằm chằm vào Ôn Vân, sốt sắng giới thiệu: “Chỉ cần uống một viên đan dược này thì ngay cả một con gấu lớn cũng phải hôn mê, sư muội có muốn thử ngay bây giờ không?”

Ôn Vân bị nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu cũng cảm thấy tê dại. May mắn Việt Hành Chu bên cạnh vẫn còn chút lý trí, vội vã ngăn cản sư đệ nhà mình làm chuyện xấu.

Có điều lúc sắp rời đi, hắn cũng không nhịn được mà quay đầu lại, ấm áp săn sóc nói: “Sư muội, sắc trời không còn sớm nữa, muội cũng nên đi nghỉ ngơi thôi.”

Ôn Vân yên lặng ngẩng đầu lên nhìn trời, hiện tại mặt trời vẫn còn chưa xuống núi đâu!

Ai mà biết nàng chỉ thuận miệng tìm một cái cớ thôi lại gây ra nhiều rắc rối như vậy!

Hiện tại đúng là không ai hoài nghi vì sao nàng có thể sử dụng kiếm khí, cũng không ai nói ma trượng của nàng có hình thù kỳ quái.

Nhưng bây giờ các sư huynh đều cảm thấy sư phụ bọn họ sắp tỉnh rồi! Trong lúc vô tình lại khiến bọn họ sinh ra lòng chờ mong như vậy, nàng thật sự không đành lòng phá vỡ.

Ôn Vân thở dài một tiếng. Tuy trong lòng vẫn còn tâm sự nặng nề, nhưng bàn tay đẽo Hỏa Sam Mộc năm ngàn năm tuổi vẫn cẩn thận như cũ.

Hiện tại đệ tử thân truyền đã trở về, đối thủ tiếp theo của nàng ở cuộc tranh tài nội môn chắc chắn đều là cao thủ.

Không phải ai cũng là Kim Đan kỳ hay dễ dàng bị đánh lén như Lục Thiên Toại, nàng cần thiết phải chuẩn bị vũ khí thật tốt cho mình vào ngày mai.

Hai ma trượng nàng dùng lúc trước vốn không phải dạng ma trượng mà Ôn Vân yêu thích. Hơn nữa chất liệu của chúng nó đều kém hơn Hỏa Sam Mộc và Phượng Hoàng Mộc rất nhiều nên nàng không quá chú trọng vào quá trình chế tác, mà chỉ đơn giản đẽo chúng thành hình gậy gộc, tùy tiện để lại dấu ấn tinh thần lực của bản thân lên đó.

Nhưng Hỏa Sam Mộc lại khác. Đây chính là khúc gỗ được nàng nuôi dưỡng bằng tinh thần lực mấy tháng nay, cho dù đẽo cũng phải đẽo thật cẩn thận.

Ban đầu Ôn Vân muốn chế tạo Hỏa Sam Mộc thành hình ma trượng, nhưng nghĩ kỹ lại thì đặt ở Tu chân giới tựa hồ không thích hợp lắm nên nàng dứt khoát đẽo thành một thanh kiếm gỗ.

Một thanh kiếm gỗ không có góc cạnh, không có đầu nhọn, nhìn qua vừa giống gậy gỗ lại giống kiếm gỗ.

Ôn Vân nắm chặt lấy nó, chậm rãi dùng tinh thần lực lưu lại dấu vết của bản thân lên cây ma trượng mới này.

Thời điểm nàng đang khai triển tinh thần lực thì đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ lạ truyền đến.

Rõ ràng là cỗ lực lượng cường đại nhưng lại vô cùng ôn hòa, hoàn toàn không có bất kỳ một tia công kích nào, ngược lại chỉ đem đến cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Ôn Vân sửng sốt, khẽ sờ sờ ma trượng Hỏa Sam Mộc rồi buồn bực nói: “Không phải là trượng linh của ngươi đấy chứ?”

Bảo kiếm của kiếm tu nếu cường đại ở một trình độ nhất định sẽ sinh ra kiếm linh. Ma trượng của ma pháp sư cũng vậy, hoàn toàn có khả năng sẽ sinh ra trượng linh.

Ma trượng Long Cốt trước kia của Ôn Vân từng dùng cũng vậy. Linh trượng của nó chính là một con kim long. Sự tồn tại của Kim Long còn giúp Ôn Vân phóng ra được ma chú cao cấp.

Bởi vậy nên một khi gặp được trượng linh thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ!

Ôn Vân nắm chặt ma trượng trong tay, tập trung cảm nhận trượng linh của Hỏa Sam Mộc.

Khoảnh khắc tinh thần lực của nàng một lần nữa được khai triển, một chùm sáng vàng rực đột nhiên tỏa ra, nháy mắt làm bừng sáng toàn bộ thức hải tinh thần của nàng. Sau đó nàng liền biết được…..

Cỗ lực lượng cường đại đang dao động kia không phải đến từ Hỏa Sam Mộc mà tới từ bồn cây Phượng Hoàng Mộc nho nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.

Nàng nghiêm túc nhìn bồn cây Phượng Hoàng Mộc. Dù sao cũng được nàng chăm sóc một khoảng thời gian, giờ phút này tuy rằng cây non nhìn qua vẫn còn nhỏ bé nhưng đã cứng cáp hơn không ít.

Lúc này, phiến lá của nó đang tỏa ra một lớp kim quang nhàn nhạt giống như có thứ gì đó sắp phá kén chui ra.

Ôn Vân khiếp sợ nói: “Không hổ là Phượng Hoàng Mộc! Chưa thành ma trượng mà đã có linh hồn rồi?”

Nàng cẩn thận vươn tay khẽ chạm lên phiến lá, lá Phượng Hoàng Mộc đột nhiên tràn ra một chùm sáng cực lớn, sau đó……

Một bóng người đột nhiên hiện lên, sau đó ngã xuống trước mặt nàng.

Lúc này cho dù Ôn Vân có bình tĩnh đến đâu thì cũng chấn động hơn nửa ngày trời vẫn chưa phản ứng lại được, bàn tay cầm ma trượng đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt của người kia, nàng chợt ngẩn người.

Nam tử kia mặc một thân bạch y rộng thùng thình có dính vài vệt máu, mi dày đen huyền như mực. Bởi vì làn da người nọ quá trắng nên lông mi hắn tạo thành một cái bóng nhỏ mờ nhạt dưới mí mắt, tinh xảo như hồ điệp.

Hắn cứ nhắm mắt như vậy, không nhúc nhích, phảng phất như ngủ say không tỉnh lại.

Ôn Vân bình tĩnh, cẩn thận quan sát hắn, bàn tay cầm ma trượng chậm rãi tiến lại gần.

Thời điểm nàng tới gần hắn, mí mắt đối phương khẽ rung lên, chậm chạp mở ra.

Nam tử ngước mắt nhìn Ôn Vân, biểu cảm lãnh đạm dần biến đổi, hàng lông mày đang cau lại cũng giãn ra, hai mắt chậm rãi xuất hiện vài tia cảm xúc khác thường.

Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm nói ra một câu gần như là khẳng định.

“Chúng ta từng gặp nhau.”

Ôn Vân có chút kỳ quái khẽ gật đầu.

Người trước mắt này và bóng dáng hành tẩu trên nền tuyết trong trí nhớ của nàng dần dần trùng khớp thành một.

Hắn rõ ràng là người được nàng tích đức cứu giúp, không lẽ…….

Hắn đầu thai thành trượng linh tới báo ân sao?