Chương 7: Đại Lão Trọng Sinh Truy Thê 7

Chương 7:

Diệp Minh đã quen nhận quà, Lục Tu Văn không hề keo kiệt chi tiền cho cậu, gì cũng cho cả, muốn đến chỗ nào mua quà chỗ đó, may mà cậu không phải con ông cháu cha, bằng không nếu mà lăn lộn bên ngoài, đám rich kid thành phố C này đều phải làm đệ của cậu.

Cậu mở hộp ra nhìn, là một sợi dây chuyền nam màu bạc được chế tác tỉ mỉ, mặt dây chuyền đơn giản, ở giữa khảm một viên kim cương màu xanh da trời lấp lánh.

Diệp Minh sống ở nhà họ Lục từ nhỏ, vẫn có mắt nhìn, vừa liếc nhìn đã biết sợi dây này rất đắt giá, cậu khó xử nói: “Chú ơi! Chú đừng mua những thứ này cho cháu nữa, cháu không cần đâu! Hơn nữa cái này quá đắt tiền.”

Cậu không phải người nhà họ Lục mà đã hưởng thụ nhiều thứ không thuộc về cậu như vậy, trong lòng vẫn có chút khó xử, hơn nữa ý nghĩa của dây chuyền... Thứ này để chú Lục tặng cậu cảm thấy rất khó xử, có lẽ chú Lục không nghĩ nhiều chỉ tiện tay mua mà thôi, giống như ba mua đồ cho con gái vậy, nhưng cậu thực sự không cần mà!!

Lục Tu Văn bình tĩnh nhìn Diệp Minh.

Đương nhiên sợi dây chuyền này rất quý giá, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, hắn đặt làm riêng tặng Diệp Minh, chứ không phải tiện tay mua về... Nếu hắn đã tặng, thì không cho Diệp Minh có cơ hội từ chối.

Lục Tu Văn nắm rõ tính cách Diệp Minh như lòng bàn tay, trước đây hắn không muốn dùng thủ đoạn với Diệp Minh, với Lục Tu Văn mà nói, Diệp Minh độc nhất vô nhị mà lại quý giá, hắn không nỡ để cậu tiếp xúc với bất cứ mặt tối nào trên đời, cũng không nỡ dùng tâm tư chẳng đáng vẻ vang gì với cậu.

Nhưng kết quả thì sao? Hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ, khiến Diệp Minh ngây thơ non nớt dễ bị lừa dối, không cho cậu thấy mặt tối xã hội, để rồi khi hắc ám tới, thì không có năng lực phân biệt, rất dễ bị vấy bẩn.

Không nỡ dùng thủ đoạn với cậu... kết quả là chỉ biết trơ mắt nhìn cậu rời khỏi hắn, đi về phía người khác.

Mà hắn vốn có thể nắm giữ cậu, một Diệp Minh ngây thơ như tờ giấy trắng, để cậu cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn... Không phải Lục Tu Văn không làm được, chỉ là không muốn làm như vậy, muốn chờ đợi thêm mà thôi, đây là người hắn trân quý như báu vật, hắn muốn cho cậu tất cả những gì chân thành hoàn mỹ nhất.

Kết quả hắn chờ mãi chờ mãi, rồi cậu đi mất.

Hắn sống lại một lần nữa, sẽ không tái phạm những sai lầm như vậy, chỉ cần có thể giữ được cậu, dù dùng một vài thủ đoạn thì có sao? Lần này hắn sẽ không ngu ngốc kiềm chế tình cảm của mình, hắn muốn cậu thực sự thuộc về hắn.

Lục Tu Văn nhìn Diệp Minh bằng ánh mắt tổn thương: “Chỉ là món quà thôi mà, Tiểu Nhiên đang khách sáo với chú à?”

Diệp Minh nghe câu nói này, liên tục nói: “Không phải vậy.”

Lục Tu Văn nở nụ cười nhàn nhạt, bàn tay cầm sợi dây chuyền lên, nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thăm thẳm: “Vậy chú đeo cho cháu được không? Thử xem có hợp hay không, chú cảm thấy cháu đeo sẽ rất đẹp.”

Diệp Minh đành phải gật đầu, không tiện từ chối tấm lòng của Lục Tu Văn, muốn đợi lát nữa bỏ xuống.

Lục Tu Văn ra sau người Diệp Minh, hai tay cầm sợi dây chuyền vòng ra phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cằm Diệp Minh, nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền lên.

Hắn cúi đầu chăm chú nhìn cần cổ thon dài của Diệp Minh, dưới làn trắng cơ hồ như trong suốt, mạch máu xanh yên vị vùi lấp dưới đó, đẹp tới như vậy, yếu đuối mà đầy quyến rũ... Khiến người ta muốn chạm vào hôn lên cậu, cắn lên đó, như ngậm lấy điểm trí mạng của con người, đeo xiềng xích cho cậu, để cậu không thể trốn thoát.

Lục Tu Văn mím môi, buông tay lui về phía sau một bước, cười nói: “Cháu xem có hợp không?”

Diệp Minh đứng trước gương nhìn, dù chỉ là mặt dây chuyền, nhưng thiết kế tinh tế có cách điệu, đeo vào trông rất đẹp, nhét vào trong áo cũng không gây chú ý, mắt nhìn của Lục Tu Văn khỏi phải bàn rồi, quan trọng hơn là, sao cậu có thể không thích được? Nếu cậu nói không thích, Lục Tu Văn sẽ lập tức đi đặt cái đắt hơn cho cậu.

Diệp Minh khó xử nói: “Cháu thích lắm ạ.”

Dường như Lục Tu Văn thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhã nhặn: “Thế thì tốt rồi.”

Lục Tu Văn tặng quà rồi, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Cũng không còn sớm nữa, cháu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Dạ.” Diệp Minh mỉm cười, lúc chuẩn bị quay người đi, nghe thấy Lục Tu Văn gọi cậu lại, quay đầu liền đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm thẳm không thấy đáy.

Lục Tu Văn chăm chú nhìn cậu: “Cháu sẽ đeo nó chứ?”

Diệp Minh ngẩn người, vốn là cậu không muốn đeo nó hoài, nhưng dường như Lục Tu Văn rất để tâm, rất hy vọng cậu thích nó... Cứ đeo đi vậy, dù sao cũng là tấm lòng của Lục Tu Văn, mình vừa mới nhận đã vứt qua một bên có vẻ không tôn trọng cho lắm.

Lục Tu Văn không nói gì nữa, nhìn Diệp Minh rời đi, nụ cười trên mặt dần dần tan, sâu trong đôi mắt là vẻ thâm trầm.

...

Diệp Minh quay trở lại phòng ngủ của mình, tắm rửa sạch sẽ rồi thả mình xuống giường, tay cầm sợi dây chuyền lắc lư trước mặt, khẽ chép miệng.

【Diệp Minh: Đúng là đại gia, thứ này không rẻ đâu nhỉ.】

【888: Hahaha.】

【Diệp Minh: Nó chính là thứ lần dấu vết đắt nhất trong lịch sử đấy, chú Lục nhọc lòng đeo cho em như vậy, không thể bỏ đó, phải cố gắng đeo!】

【888: …...】 Xem ra hắn không cần phải nói thêm điều gì nữa.

Giường nhà họ Lục vừa to lại vừa êm, so với phòng ký túc xá thì thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần, sáng sớm nếu không phải bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, Diệp Minh chẳng nghĩ tới việc dậy đâu.

Nói thật là, dậy còn khó khăn hơn đóng kịch nhiều.