Chương 406: Quyển 3 Chương 131

Editor:HamNguyet

"Lạc Y...Sao các người lại trở lại?" Ánh mắt Giản Ngọc Diễn dị thường sáng ngời, trong mắt khó nén vui sướng, nếu không phải Tần lão gia tử cùng sư phụ, sư tổ đều ở trong này, chung quanh có nhiều tu sĩ tụ lại đây, hắn đã sớm vươn tay gắt gao kéo Tần Lạc Y vào trong lòng.

"Cái thông đạo kia không thông." Tần Lạc Y mỉm cười nhìn hắn nói, mâu quang trong suốt như ngọc, nhưng không chút mất mát buồn bã, nàng đem tình cảnh chính mình cùng Bạch Y vừa rồi dọc theo thông đạo luôn hướng về phía trước nhìn đến nói ra. Hơn mười vạn dặm, thông đạo kia đột nhiên gián đoạn, không tìm thấy con đường phía trước.

"Tại sao có thể như vậy?" Cát chưởng môn nhíu mày, ngẩng đầu lại nhìn phía bầu trời, mâu quang thâm thúy: "Chẳng lẽ năm linh hoa hợp nhất, vẫn không thể phi thăng Tiên giới?"

Tần lão gia tử trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Thời điểm tuổi trẻ, ta từng đến một chỗ bí địa, trong bí địa khắc rất nhiều hình ảnh bằng đá, bởi vì niên đại quá lâu có chút hình ảnh thập phần mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn ra nam tử kia tu luyện, từ huyền phủ tu luyện đến tử phủ, sau đó bắt đầu tu luyện linh hoa, tổng cộng năm đóa linh hoa, sau khi năm linh hoa dung hợp, liền giống Lạc Y hôm nay, xuất hiện thông đạo thông thiên, nam tử kia trực tiếp theo thông đạo phi thăng mà đi."

Bởi vì trên Huyền Thiên đại lục vẫn không ghi lại tu luyện sau khi đột phá tử phủ đỉnh, thời điểm nhìn đến hình ảnh kia, hắn còn một lần nghĩ đến, đó là cổ nhân tưởng tượng ra mà thôi, thẳng đến khi hắn tu luyện ra linh hoa, hắn mới thấy nơi khắc đá kia không bình thường, lại cố ý đi đến chỗ bí địa mấy lần.

Hôm nay Tần Lạc Y năm linh hoa hợp nhất, làm cho hắn càng thêm xác định trong bí địa khắc đá tám-chín phần thật sự có chuyện lạ.

"Thông đạo kia tựa như bị thứ gì đó ngăn chặn." Bạch Y có chút đăm chiêu nói, con ngươi thâm thúy u ám, giống như một hồ bích đàm.

"Bị ngăn chặn?" Sở Dật Phong giật mình, lập tức đem ánh mắt chuyển hướng Tần Lạc Y, tuy rằng hắn thật tình luyến tiếc Tần Lạc Y rời đi, nhưng nàng rõ ràng sắp phi thăng, lại bởi vì con đường phía trước bế tắc, không thể không quay lại...Trong lòng hẳn là rất khó chịu đi.

Tần Lạc Y thấy Sở Dật Phong nhìn chính mình, khóe môi cong lên, cho hắn một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

Tâm Sở Dật Phong thắt chặt một chút. Nghĩ đến nàng miễn cưỡng cười vui.

"Chẳng lẽ không có biện pháp bổ ra?" Hắn hỏi Bạch Y, vừa rồi Bạch Y ngay cả thông đạo kia cũng bổ ra.

"Không thể." Bạch Y nhìn Sở Dật Phong một cái, trả lời rất kiên quyết: "Con đường phía trước hoàn toàn bị ngăn chặn, bổ tám năm mười năm, cũng không bổ ra được một con đường."

Phượng Phi Ly nhịn không được trừng mắt nhìn Bạch Y một cái.

Sở Dật Phong rất không vui, rốt cục nhịn không được, kéo tay Tần Lạc Y, gắt gao cầm chặt, an ủi nàng nói: "Bổ tám năm mười năm đều không bổ thông, đó là bởi vì quá ít người bổ, chờ qua chút năm, chúng ta đều tu luyện ra linh hoa, đạt tới năm linh hoa hợp nhất Thiên Nhân Chi Cảnh, chúng ta cùng đi bổ."

Tần Lạc Y nhìn bộ dáng hắn nghiêm trang, nhịn không được mỉm cười, khóe môi cong lên cười ra tiếng, phượng mâu sáng như sao trời, lông mi nhẹ nhàng run rẩy: "Được, ta chờ ngày nào đó, đến lúc đó chúng ta cùng đi Tiên giới."

Trong mắt Bạch Y có ý cười thản nhiên chợt lóe rồi biến mất.

Ba người Tần lão gia tử cùng La sư tổ, Cát chưởng môn nhìn nhau, lập tức đều cười lắc lắc đầu, tạm thời đem tia buồn bã đáy lòng ném đi, đặc biệt Tần lão gia tử, tuy rằng nói thành tiên là chuyện tốt, nhưng Tần Lạc Y vừa mới nhận tổ quy tông, hắn thật sự luyến tiếc nàng rời đi như vậy, hắn còn chưa nhìn đến nàng thành thân đâu.

"Lúc trước chọn ngày thành thân, chỉ còn thời gian nửa tháng, trì hoãn hơn một tháng, cũng may mọi thứ đều chuẩn bị không sai biệt lắm, chờ chúng ta trở về, ta cho người đem thiệp mời phát ra."

Ánh mắt Tần lão gia tử nhanh chóng xẹt qua trên người đám người, trong mắt hiện lên vui mừng, tôn nữ chính mình, nguyên bản ở trong Tần gia hắn được mọi người sủng ái lớn lên, không nghĩ tới vận mệnh nhiều chông gai, vừa ra sinh ra đã mất đi phụ mẫu, lưu lạc Thánh Long đại lục, cũng may hiện tại có rất nhiều người yêu thương nàng, sủng nàng, hơn nữa người người đều là nhân trung long phượng, tuấn dật bất phàm.

La sư tổ vỗ tay cười phụ họa.

Ánh mắt Cát chưởng môn dừng trên người đám người Đoan Mộc Trường Thanh, tuy rằng Đoan Mộc Trường Thanh cao hứng Tần Lạc Y trở về, nhưng mày vẫn không tự giác nhíu lại, hơi thở trên người thanh lãnh càng thêm nồng đậm. Âm thầm thở dài một hơi.

"Vô luận như thế nào cũng phải tìm được Kim Thụy Hoàng tiêu diệt, nếu không...Nàng ta ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, trên người nàng ta có Càn Khôn Thiên Thạch nghịch thiên khủng bố, lâu thêm một ngày, hậu hoạn vô cùng!"

......

Đã không có linh hồn Kim Thụy Hoàng áp chế, Ngọc Hải Đường nhanh chóng tỉnh lại.

Quả nhiên như Tần Lạc Y sở liệu lúc trước, thời điểm Kim Thụy Hoàng đoạt xá bị hôn mê, đem linh hồn chính nàng ta cùng linh hồn Ngọc Hải Đường giấu trong Càn Khôn Thiên Thạch.

Nhưng bởi vì lực lượng trong Càn Khôn Thiên Thạch quá mức tinh thuần, Kim Thụy Hoàng luyến tiếc lực lượng bị linh hồn Ngọc Hải Đường hấp thu, sau khi đi vào, liền khiến Ngọc Hải Đường hôn mê, nên linh hồn Ngọc Hải Đường không được Càn Khôn Thiên Thạch tẩm bổ như Kim Thụy Hoàng.

Thời điểm Kim Thụy Hoàng đi ra muốn đoạt xá nàng, hiển nhiên sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sợ lực lượng bên trong bị Ngọc Hải Đường hấp thu, liền kéo Ngọc Hải Đường đi ra, may mắn như thế, bằng không linh hồn Ngọc Hải Đường còn trong Càn Khôn Thiên Thạch, hiện tại Càn Khôn Thiên Thạch bị Kim Thụy Hoàng mang đi, muốn cứu Ngọc Hải Đường ra chỉ sợ không dễ dàng.

Sau khi Ngọc Hải Đường tỉnh lại, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đặc biệt Đoan Mộc Cẩm Ngọc, hơn một tháng không gặp, khuôn mặt nguyên bản tuấn dật tao nhã thương lão không ít, thậm chí trên đầu còn có rất nhiều tóc bạc.

Trong lòng Tần Lạc Y hiểu được, tất nhiên một tháng qua bọn họ lo lắng an nguy Ngọc Hải Đường, còn có Đoan Mộc Trường Anh chết đả kích rất lớn đối với bọn họ.

Ánh mắt nàng dừng trên hạt bồ đề ở cổ tay. Chuẩn bị lén lút tránh Ngọc Hải Đường nói cho bọn họ biết chuyện Đoan Mộc Trường Anh không hoàn toàn hồn phi phách tán, còn lưu lại một tia linh thức trong hạt bồ đề, Ngọc Hải Đường vừa mới tỉnh táo lại, nếu biết tin Đoan Mộc Trường Anh đã chết, còn chết trong tay chính mình...Chỉ sợ sẽ không chịu nổi đả kích.

Tuy rằng còn lưu lại một tia linh hồn, nhưng dù sao không có thân thể, đợi tia linh hồn không ngừng chữa trị khôi phục ý thức, không biết cần bao nhiêu năm.

Ngọc Hải Đường cùng Đoan Mộc Trường Thanh nói mấy câu, liền hướng nhìn hướng Tần Lạc Y, sau đó lại nhìn Bạch Y đứng bên cạnh, mâu quang cực nóng tràn ngập chờ mong, sau đó mở miệng hỏi Đoan Mộc Trường Anh. Ký ức nàng dừng lại ở Kỳ Long thành lúc trước.

Mâu quang Đoan Mộc Cẩm Ngọc tối sầm lại.

Sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh cũng biến đổi.

Tần Lạc Y nhìn thoáng qua hạt bồ đề trên cổ tay, trong lòng rối rắm...Mím môi đỏ mọng, nàng không vội vã nói chuyện.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu Đoan Mộc Cẩm Ngọc chuẩn bị gạt Ngọc Hải Đường tin Đoan Mộc Trường Anh đã chết, chuyện Đoan Mộc Trường Anh còn lưu một tia linh hồn trong hạt bồ đề, nàng liền tìm một cơ hội nói với bọn họ.

Trong mắt Đoan Mộc Cẩm Ngọc giãy dụa không thôi. Cuối cùng không nói cho Ngọc Hải Đường tình hình thực tế.

Bạch Y xé rách hư không, đoàn người nhanh chóng trở về Khai Dương thành, Tần Lạc Y tìm cơ hội giữ Đoan Mộc Trường Thanh lại, đi tới trong viện chính mình, nói cho hắn biết trong hạt bồ đề còn một tia linh hồn của Đoan Mộc Trường Anh, đương nhiên, không  giấu diếm tia linh hồn trong hạt bồ đề từng cùng nàng độ kiếp, đói khát hấp thu lực lượng lôi kiếp.

Đoan Mộc Trường Thanh kích động không thôi. Lấy chuỗi hạt trên tay nàng nhìn kỹ, lại đem thần thức tiến vào trong đó, quả nhiên phát hiện một tia linh hồn cực kỳ mỏng manh, tuy rằng rất nhỏ yếu, lại cho hắn một loại cảm giác cực quen thuộc, đúng là linh hồn đệ đệ Đoan Mộc Trường Anh.

"Ta hỏi qua Bạch Y, Bạch Y nói linh hồn Trường Anh là lôi thuộc tính, chỉ cần tiếp tục hấp thu lôi kiếp lực, có thể không ngừng cường đại lên, khôi phục thành trước kia, hoàn toàn không có vấn đề." Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có đủ lôi kiếp lực.

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn hạt bồ đề, mâu quang càng ngày càng sáng, chỉ cần linh hồn lực khôi phục, có thể đoạt xá trùng sinh! Đến lúc đó hắn tìm một thân thể người chết đoạt xá, Trường Anh sẽ hoàn toàn sống lại, còn không bị độc tố khống chế.

Nắm chặt hạt bồ đề, hắn ôm lấy Tần Lạc Y cho nàng một cái hôn nóng rực, sau một lát mới buông nàng ra, mâu quang cực nóng: "Ta đi đem tin tức này nói cho phụ thân."

"Đi thôi." Tần Lạc Y cười gật gật đầu, nhìn đến đáy mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối tăm tán đi, nàng cũng cao hứng lên, lại nghĩ đến Tông Vô Ảnh bọn họ trúng độc, tính mạng chỉ còn mấy tháng, thành phần độc dược kia, vẫn mau chóng biết rõ ràng mới được, tốt nhất trong mấy tháng chế ra giải dược.

Bọn họ đều là tâm phúc của Đoan Mộc Trường Anh, còn là trưởng lão Thiên Đạo Tông, đợi độ kiếp vài lần, đến lúc đó Đoan Mộc Trường Anh tỉnh lại, nếu nhìn đến Tông Vô Ảnh bọn họ còn sống, tất nhiên sẽ thập phần cao hứng.

Đoan Mộc Trường Thanh rời đi sau, Tần Lạc Y đi đến chỗ Tạ Như Yên, Tần Lăng Vân vẫn đang bế quan tu luyện, không biết tin tức nàng từng mất tích, thậm chí ngay cả Tạ Như Yên cũng không biết, Tần lão gia tử đem việc này giấu diếm xuống, chỉ nói nàng đi bế quan tu luyện.

Nghe nói Tần Lạc Y tu luyện ra năm đóa linh hoa, Tạ Như Yên vô cùng cao hứng, lại lôi kéo nàng thân thiết hỏi tình cảnh độ lôi kiếp, cho dù đã vượt qua lôi kiếp, Tần Lạc Y sợ Tạ Như Yên lo lắng, nói đến lôi kiếp nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tạ Như Yên nghe đến có mười hai đạo lôi kiếp, vẫn thay đổi sắc mặt, nắm chặt tay nàng.

Chờ nàng từ trong viện Tạ Như Yên trở lại trong viện chính mình, đã gần đến hoàng hôn, lập tức đi vào nội thất, khi đẩy cửa nội thất ra, dưới chân nàng hơi dừng một chút.

Một đôi tay đưa ra từ phía sau cửa, đem nàng gắt gao ôm trụ, hơi thở quen thuộc nháy mắt vây quanh nàng, ngay sau đó hơi thở cực nóng ôn nhuyễn dừng trên cổ, trên vành tai nàng.

"Ngô...Trường Thanh..." Tần Lạc Y chưa vào trong phòng, liền phát hiện Đoan Mộc Trường Thanh ở trong phòng nàng, nàng nhẹ nhàng dựa vào lòng nam tử sau người, cũng không giãy dụa, quay đầu nhìn hắn.

Lúc này con ngươi Đoan Mộc Trường Thanh như hắc bảo thạch mài thành, quang hoa lộng lẫy, rực rỡ loá mắt, làm cho người ta vừa thấy liền không rời tầm mắt, ánh mắt hai người ở không trung gắt gao tương triền.

Trên cổ tay bị đeo lên một chuỗi hạt, đúng là chuỗi hạt vừa rồi Đoan Mộc Trường Thanh lấy đi, Đoan Mộc Trường Thanh thuận thế hôn lên môi nàng đỏ mọng, tiếng thở dốc dồn dập, thuần thục cạy hai hàm răng ra, đầu lưỡi tiến vào miệng tiểu nhân nhi, nếm thử ngọt thơm trong miệng, thân mình gắt gao giam cầm nàng, vén lên một mảnh lửa nóng.