Editor:HamNguyet
Sinh thần Tần lão gia tử tổ chức thập phần náo nhiệt, tu sĩ có uy tín danh dự trên Bồng Lai tiên đảo cùng Huyền Thiên đại lục đến đây chừng mấy vạn người, ngoài Tần phủ mở tiệc cơ động, không câu nệ là ai, chỉ cần hôm nay đến Khai Dương thành, không cần tặng lễ, đều có thể nhập tiệc ăn uống một bữa no đủ.
Mà người có thân phận giống Cát chưởng môn, Phượng Cẩn, tự nhiên thiết yến trong phủ, trong phủ cũng mở gần trăm bàn, rượu ngon tiên nhưỡng, sơn hào hải vị, không ngừng dọn bàn như nước chảy. Cho dù hiện tại Tần Lạc Y có Tây Vực giàu có, cũng không thể không sợ hãi than nội tình Tần gia phong phú.
Hiện tại Tần Lạc Y đã trở thành bá chủ Tây Vực danh phù kỳ thực, lại là thập ngũ giai luyện đan sư, đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm vạn chúng chú ý, hơn nữa bộ dáng nàng xinh đẹp, dẫn tới không ít tu sĩ tuấn dật trẻ tuổi mắt hàm ái mộ nhìn nàng.
Cũng có không ít người vì khiến trong lòng nàng lưu lại ấn tượng bất đồng, suy nghĩ rất nhiều phương pháp kì quái chỉ vì cùng nàng có một hồi gặp gỡ tình cờ mỹ lệ, cũng may Bạch Y luôn đi theo bên người nàng, lại có đám người Tần Thiên, Phượng Phi Ly sớm nhận ra ý đồ bọn họ, sớm có phòng bị, những nhân tài hao hết mọi cách tâm cơ không thực hiện được.
Sinh thần vẫn tiến hành đến nửa đêm, mới hoàn toàn bình tĩnh lại, Đào Hương Ngưng trực tiếp kéo tay Tần Lạc Y, làm cho nàng nghỉ trong phòng chính mình, hai người còn nói không ít chuyện, mới bắt đầu đi ngủ.
"Cái gì, Con phải gả cho Tần Lạc Y?Con đang nói lời hồ đồ gì vậy! Nếu con thích nàng thì buông tay đuổi theo nàng là được, nếu nàng cũng thích con, hai người có thể tự kết thành bạn lữ song tu, nói cái gì mà gả hay không gả!" Trong một toà biệt viện lịch sự tao nhã ở Khai Dương thành, Phượng Thanh Ca trừng mắt nghiêm trang nói chuyện với Phượng Phi Ly, trong mắt tối đen lộ vẻ khiếp sợ, lập tức nhíu mày trách mắng.
Phượng Cẩn cũng từ trên ghế đứng lên, khó hiểu nhìn Phượng Phi Ly, từ Thục Sơn trở lại Phượng gia, ánh mắt đầu tiên nhìn đến tôn tử hắn liền cực yêu thích, thiên phú Phượng Phi Ly tu luyện cực cao, bản thân lại thông minh, tuổi còn trẻ liền tu luyện đến tử phủ, Phượng gia có hắn, tương lai mấy ngàn năm tất nhiên sẽ đứng vững vàng sừng sững trên Huyền Thiên đại lục.
"Gả...Ngươi có biết ý nghĩa này là gì không?" Phượng Cẩn bình tĩnh nhìn hắn nói, thần sắc ngưng trọng khó có được.
Ở Tu Chân Giới nếu một nam một nữ muốn ở bên nhau, có thể kết thành song tu, nếu nữ tử gả nam tử, vậy biểu thị nam tử có thể không chỉ thú một người, đồng dạng, nếu nam tử đồng ý gả cho nữ tử, như vậy trong vô hình liền tỏ vẻ cam chịu nữ tử có thể không chỉ có một phu quân.
Phượng Thanh Ca hít sâu một hơi. Tần Lạc Y đã cứu phụ thân chính mình, chính mình mấy ngày hôm trước lần đầu tiên thấy nàng, cũng thực thích nha đầu kia, nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, nhi tử tính tình lạnh nhạt sẽ yêu thích, hắn không ngoài ý muốn, thậm chí giơ hai tay tán thành.
Nhưng gả...Hắn cảm thấy chính mình hiện tại thật sự không hiểu ý tưởng của nhi tử, nhi tử chính mình sẽ gả đi, hắn trước nay nghĩ đều không nghĩ tới.
"Con biết." Trên mặt Phượng Phi Ly tuấn dật là nghiêm túc khó có được, không chút ý tứ hàm xúc nói giỡn:"Con thực thích nàng, muốn vĩnh viễn cùng nàng bên nhau."
Phượng Thanh Ca vỗ trán. Thích một nữ nhân, cũng không phải gả đi có được không? Hắn cảm thấy chính mình cần hảo hảo nói chuyện cùng nhi tử.
"Chẳng lẽ...Trừ ngươi ra, còn có người muốn gả cho nàng sao?" Trong đầu Phượng Cẩn linh quang chợt lóe, hắn nghĩ tới hôm nay Bạch Y đi theo bên người Tần Lạc Y, thời điểm đến hắn nghe đồn đãi Tần Lạc Y lúc trước ở trên Bồng Lai tiên đảo vì Bạch Y ném trăm vạn hoàng kim.
Hắn cũng nhìn ra được, Tần Ngạo vì nhi tử Tần Viêm thu đệ tử Sở Dật Phong, thậm chí nghĩa tử của Hoàng Phủ Viêm là Giản Ngọc Diễn, còn có huynh đệ hai người Đoan Mộc Trường Thanh cùng Đoan Mộc Trường Anh kia...Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tần Lạc Y đều rõ ràng không bình thường.
Đặc biệt Đoan Mộc Trường Thanh, đối với ngoại nhân vẻ mặt thanh lãnh, tựa hồ thanh lãnh phát ra từ trong xương, nhưng chỉ cần vừa thấy Tần Lạc Y, ánh mắt lãnh khốc nháy mắt trở nên vô cùng nhu hòa.
"Vâng." Phượng Phi Ly thực dứt khoát gật đầu thừa nhận.
Đầu Phượng Thanh Ca càng đau, hắn cũng nghĩ đến đám người Bạch Y, theo chân bọn họ so sánh, chính hắn vẫn luôn kiêu ngạo vì nhi tử tuy rằng không chút kém cỏi, nhưng muốn đỗ trạng nguyên, thành công ôm mỹ nhân về thật sự thực khó khăn.
"Con vẫn nên hảo hảo ngẫm lại đi, không cần dễ dàng làm ra quyết định trọng đại như vậy, chân trời nào cũng có cỏ thơm..."
"Con đã nghĩ kĩ rồi, thỉnh phụ thân, lão tổ thành toàn." Mắt Phượng Phi Ly hoa đào liếc nhìn phương hướng Tần phủ một cái, trong mắt có thâm tình không hoà tan được, sau đó lại quay đầu thần sắc thập phần kiên định nói.
Hắn đã gia nhập Phiêu Miểu Tông, là đệ tử Phiêu Miểu Tông, nguyên bản chỉ cần sư phụ hắn đồng ý là được, nhưng Tần Lạc Y là người hắn yêu, hắn không muốn ủy khuất nàng,muốn được bọn họ chúc phúc.
Phượng Thanh Ca nhìn hắn, hiểu biết nhi tử này, tuổi không lớn, tâm chí cực kỳ kiên định, thời điểm hắn lộ ra thần sắc như vậy, liền tỏ vẻ hắn đã thật sự suy xét tốt, hạ quyết tâm.
"Ngươi không hối hận?" Phượng Cẩn tự nhiên cũng cảm nhận được hắn chấp nhất, thở dài một hơi, kỳ thật người Phượng gia bọn họ tuy rằng đều có một bộ dung mạo tốt, nhìn như phong lưu, còn có một đôi mắt hoa đào câu nhân, một thế hệ đều di truyền xuống, nhưng Phượng gia lại si tình, nhận định một người, sẽ nhất sinh nhất thế yêu.
Nhìn thoáng qua Phượng Thanh Ca. Lúc trước người Phượng Thanh Ca thích cũng chính là nương Phượng Phi Ly, kỳ thật tu vi không cao, gia thế không tốt, cùng Phượng gia hoàn toàn khác nhau một trời một vực, nhưng nhi tử chính mình vừa liếc mắt một cái liền nhận định nàng, cũng không thèm nhìn tới nữ tử thế gia mỹ mạo thích hắn, không chút do dự thú nàng về.
Còn có thê tử hắn. Cho dù đã mất hơn ba ngàn năm, hắn cũng chưa từng quên nàng, trừ bỏ nàng, hắn không yêu thương nữ nhân khác.
"Vĩnh viễn không hối hận!" Mâu quang Phượng Phi Ly sáng quắc, trả lời dị thường kiên định.
Phượng Thanh Ca cũng im lặng. Người Phượng gia si tình, hắn tự nhiên rất rõ ràng.
"Ha ha." Phượng Cẩn nhìn Phượng Phi Ly vài lần, đột nhiên cười to ra tiếng: "Nha đầu kia là người tốt, quả thật đáng giá ngươi gả, ngươi đã quyết định, về sau nhớ rõ đối tốt với nàng, không được khi dễ nàng."
"Vâng." Phượng Phi Ly nghe vậy, trong mắt nháy mắt bị hào quang chói mắt bao phủ, cười đáp ứng.
Phượng Thanh Ca lắc lắc đầu, dùng sức vỗ vỗ bờ vai hắn. Cũng không phản đối nữa.
Tâm tình Phượng Phi Ly càng thêm bay lên lên, nhịn không được lại nhìn phía Tần phủ...Về sau, hắn có thể minh chính ngôn thuận đứng bên người Tần Lạc Y, thích nàng, yêu nàng.
Hắn cùng mấy người Đoan Mộc đã sớm thương lượng qua, nghi thức phải cử hành nhanh một chút, mấy tháng trước Tần Lạc Y mất tích, cái loại cảm giác đau lòng tuyệt vọng, đời này hắn không bao giờ muốn cảm thụ nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phượng Thanh Ca cùng Phượng Phi Ly lại đi Tần phủ, Cát Hồng cùng La lão tổ ở Khai Dương thành không có phủ đệ, nên được Tần lão gia tử lưu tại trong Tần phủ.
Khi đi đến ngoài viện Cát Hồng, vừa lúc đụng phải hai phụ tử Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Đoan Mộc Trường Thanh lại đây, Phượng Thanh Ca cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhìn nhi tử đứng thẳng bên người đối phương chi lan ngọc thụ tuấn dật xuất chúng, nháy mắt đoán trúng ý đồ đối phương đến.
Hai người cười hàn huyên vài câu, đang chuẩn bị cùng nhau đi vào, Hoàng Phủ Viêm mang theo Giản Ngọc Diễn đi tới.
Đi vào trong viện mới phát hiện, không chỉ có Cát Hồng cùng La lão tổ, Tần lão gia tử cũng ở đây, bên người hắn, là Sở Dật Phong phong tư lỗi lạc.
Phượng Thanh Ca rõ ràng, hàn huyên vài câu sau liền trực tiếp hướng Cát Hồng nói sáng tỏ ý đồ chính mình đến, Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Hoàng Phủ Viêm hơi trầm ngâm, cũng nói sáng tỏ ý đồ đến.
"Phốc!" La sư tổ phun ra một miệng nước trà, ánh mắt nhất nhất xẹt qua người mấy người Sở Dật Phong.Thời điểm lần trước ở Thông Cẩm thành vẫn là hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, hôm nay lại nhiều ra hai người!
Cát Hồng may mắn chính mình lúc này không bưng nước trà uống, uống trà này a...Thật đúng là có chú ý, không phải khi nào uống đều có thể tùy tiện uống.
Lơ đãng đem thần sắc đám người Đoan Mộc Cẩm Ngọc, Tần Ngạo thu hết vào đáy mắt, biết bọn họ chọn lúc này tới cầu thân, chỉ sợ trong lòng lẫn nhau đều đã hiểu rõ.
Chỉ là Hoàng Phủ Viêm cùng Tần Ngạo cũng tới cầu thân, thực sự hắn có chút ngoài ý muốn, hai người này, một người là đệ tử của sư đệ hắn, tính lên coi như là đệ tử hắn, hắn đối với Tần Lạc Y hữu tình thật ra đã sớm biết, một người khác là Thái tử Sở quốc, thời điểm lúc trước ở Thánh Long đại lục, đối với Tần Lạc Y không bình thường.
Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh không có gì, hắn biết Tần Lạc Y cùng bọn họ lưỡng tình tương duyệt, nhưng Giản Ngọc Diễn cùng Sở Dật Phong...Không biết trong lòng đệ tử quan môn của chính mình có bọn họ hay không, chưa thấy được Tần Lạc Y, hắn tự nhiên sẽ không tùy tiện đáp ứng.
Tần Lạc Y bị kêu lại đây. Đi theo nàng cùng đến còn có Bạch Y, Tần Thiên cùng Tần Mặc, Tần Mộc cũng lại đây.
Phượng Phi Ly bọn họ muốn sau ngày sinh thần của Tần lão gia tử hướng sư phụ cùng phụ mẫu nàng cầu hôn, việc này Tần Lạc Y biết đến, lại không nghĩ rằng động tác bọn họ như vậy, cái gọi là sau sinh thần, là ngày hôm sau sinh thần.
Đối mặt sư phụ cùng sư tổ dò hỏi, còn có ánh mắt Giản Ngọc Diễn cực nóng chờ mong, thậm chí Sở Dật Phong không để ý nhiều người ở đây như vậy, gắt gao giữ tay nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Trong mắt Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh có khẩn trương hiếm thấy.
Trong lòng Tần Lạc Y thở dài một tiếng, tâm nháy mắt mềm tới rối tinh rối mù. Bọn họ vì chính mình làm được loại tình trạng này, thật sự mang theo trưởng bối thân nhân tới cầu hôn, nàng tự nhiên không thể làm cho bọn họ thất vọng. Vì thế không có bất luận ngượng ngùng gì biểu lộ tâm ý chính mình nguyện ý cùng bọn họ ở bên nhau.
Ánh mắt Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh có tia sáng kỳ dị, thoải mái thỏa mãn làm cho Phượng Thanh Ca cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc có chút buồn cười.
Sở Dật Phong cầm tay nàng lòng bàn tay rõ ràng thấm ra mồ hôi, ướt sũng, Tần Lạc Y trở tay cầm tay hắn càng chặt. Sở Dật Phong cười mở nhan.
Tần Mặc lại ngây dại, nhìn Phượng Phi Ly, lại nghĩ đến tình hình hai ngày trước trong rừng đào, rốt cục giật mình.
Tần Thiên nhìn muội muội chính mình, còn có bàn tay nắm chặt tay Sở Dật Phong trong tay áo, thần sắc trong mắt phức tạp, thậm chí hoảng hốt một lát.
Đoan Mộc Trường Anh đứng ở nơi xa, lặng yên rũ mắt xuống.
"Y nhi, ta cũng nguyện ý cả đời đi theo nàng, nàng thú ta đi." Bạch Y đột nhiên mở miệng nói,trong ánh mắt tối đen nhìn nàng hàm chứa quang mang say lòng người, thanh âm không lớn, lại vô cùng réo rắt, tất cả mọi người trong viện nghe được rõ ràng.
*(Bạch Y đáng yêu quá ^^!)
"Phốc!" La sư tổ lại phun ra một miệng trà nữa, sau đó buồn bực buông chén trà trong tay, âm thầm quyết định hôm nay không bao giờ uống trà nữa.
Lưng Tần Lạc Y mạnh mẽ cứng đờ, ở thời điểm nàng còn chưa giải thích rõ ràng cho Bạch Y thích cùng yêu khác nhau, Bạch Y liền vứt cho nàng một cái thiên lôi cuồn cuộn như vậy. Hơn nữa ở trước mặt Phượng Phi Ly cùng sư phụ, sư tổ bọn họ.
Sở Dật Phong cầm tay Tần Lạc Y càng chặt. Chỉ nhìn Bạch Y, không nói gì, con ngươi hơi hơi nheo lại, bên trong có quang mang tà tứ chợt lóe mà qua.
Đoan Mộc Trường Thanh liếc nhìn Giản Ngọc Diễn một cái. Cũng không nói chuyện. Từ khi biết Giản Ngọc Diễn giải trừ nguy hiểm Hỗn Nguyên Thiên Châu cho Tần Lạc Y, hai người bọn họ có quan hệ thân mật, bọn họ liền tiếp nhận sự thật bên người Tần Lạc Y sẽ có thêm người chia sẻ.
Tần Lạc Y cũng không nhắc tới nàng bị Trường Anh cùng Tông Vô Ảnh bắt đến Huyền Thiên đại lục, nhưng có một ngày Trường Anh uống rượu, lại đem việc này nói ra.
Bạch Y. Những năm gần đây, Bạch Y đối với Tần Lạc Y đặc biệt bọn họ đều xem trong mắt, đặc biệt lần này gặp lại bọn họ phát hiện, tình ý trong mắt Bạch Y đối với nàng rõ ràng càng sâu...Phần tình ý này kỳ thật trước kia hắn liền mẫn cảm phát hiện, không chỉ hắn, còn có Đại sư huynh, chẳng qua bọn họ đều không có người muốn vạch trần mà thôi.
Không nghĩ tới Bạch Y liền tự mình nghĩ thông suốt nhanh như vậy, hơn nữa thừa dịp hôm nay nói ra. Hắn liếc mắt nhìn Đại sư huynh một cái.
Đại sư huynh nhìn tiểu sư muội cười đến yêu nghiệt.
Bạch Y lúc trước ở yêu thú triều cứu tính mạng Tần Lạc Y, Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng do hắn ta hỗ trợ áp chế, nếu không lấy hạt châu biến thái, còn không biết về sau bên người Y nhi sẽ nhiều ra bao nhiêu người. Đối với điểm này, kỳ thật hắn từ đáy lòng cảm kích Bạch Y.
Hắn nhìn phía Tần Lạc Y. Nhìn thân mình nàng rõ ràng căng thẳng, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút ánh sáng nhạt.
Một gã thị vệ hắc y tiêu sái tiến vào, nói với Tần Lạc Y nói: "Liễu Hàn Tình cùng người ở cửa thành Khai Dương thành nói lời từ biệt, hắn chuẩn bị rời khỏi Khai Dương thành."
Tần Lạc Y đang suy nghĩ nên trả lời Bạch Y như thế nào, nghe vậy thở dài thở nhẹ nhõm một hơi, vì thế nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Chúng ta còn có chuyện hỏi hắn, đi, chúng ta cũng đi cửa thành đi."
Phượng Cẩn cũng chợt đứng lên. Mâu quang có chút sắc bén."Ta cũng đi." Hắn cũng có chuyện muốn hỏi Liễu Hàn Tình.