Editor:HamNguyet
"Là ai?" Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh tối đen nhìn chằm chằm đệ đệ, trong mắt có ảo não, có phẫn nộ, còn có tự trách: "Là ai hạ độc mẫu thân? Mẫu thân trúng độc từ khi nào?"
Thời gian hai-ba năm, hắn luôn lưu lại Huyền Thiên đại lục, tuy nói vừa muốn tu luyện, vừa muốn chiến đấu với cỗ thế lực bí ẩn, mỗi ngày có rất nhiều sự tình, nhưng vẫn có rất nhiều thời gian ở cùng nương, hắn ảo não chính mình không phát hiện nương trúng độc.
Tuy rằng tức giận trong mắt Đoan Mộc Cẩm Ngọc đối với Đoan Mộc Trường Anh phai nhạt, nhưng thần sắc vẫn rất khó coi.Hắn thực sự không ngờ, có người dám động thủ hạ độc thê tử chính mình, lời Đoan Mộc Trường Thanh hỏi, kỳ thật hắn rất muốn biết, nếu biết ai hạ độc thê tử Ngọc Hải Đường, hắn tuyệt đối không buông tha.
Đoan Mộc Trường Anh nhìn đại ca chính mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, thần sắc phức rạp, không trả lời nghi vấn của Đoan Mộc Trường Thanh, Tần Lạc Y khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói lần nữa: "Là tông chủ Thiên Đạo Tông-Kim Đông Nhan, Ngọc tiền bối đã trúng độc rất nhiều năm, cách hai năm phải ăn giải dược một lần, kỳ thật không phải giải dược, là một loại độc dược, tạm thời áp chế độc dược trong cơ thể không phát tác mà thôi, mọi người không cần quá lo lắng, Trường Anh đã tìm được phương pháp giải độc chân chính, chờ qua vài thập niên, gom đủ linh thực, luyện ra giải dược ăn vào liền không có chuyện gì."
"Thiên Đạo Tông...Kim Đông Nhan? Chẳng lẽ là người lúc trước theo ngươi đến, hạ nhiếp hồn thuật ta?" Đoan Mộc Cẩm Ngọc hơi trầm ngâm, trong đầu linh quang chợt lóe.
Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nhau, bọn họ sớm ẩn ẩn nhận ra, người mấy năm nay theo chân bọn họ đối nghịch, là Thiên Đạo Tông.
"Thiên Đạo Tông hạ độc nương ngươi, vì sao ngươi không nói? Còn mang theo người đến tính kế ta." Đoan Mộc Cẩm Ngọc nghĩ mấy năm nay chính mình bị người khống chế, có một số việc làm không thoả đáng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, cũng may không tạo thành sai lầm lớn gì. Chỉ là...Hắn liếc mắt nhìn trưởng tử bên cạnh cả người tản ra lãnh khí băng hàn, âm thầm thở dài một hơi.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Trường Anh đuổi giết Trường Thanh, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn sợ tình cảm hai huynh đệ bọn họ, rốt cuộc không thể hồi phục như lúc ban đầu.
"Đoan Mộc tiền bối, người không nên trách Trường Anh." Tần Lạc Y nhìn Trường Anh không giải thích, nghĩ vừa rồi hắn muốn phụ thân cùng ca ca tiếp tục hiểu lầm, vì khiến bọn họ về sau biết hắn chết sẽ không quá khó chịu, trong lòng vô cùng bực mình.
Nàng mở miệng giúp Đoan Mộc Trường Anh giải thích: "Ngọc tiền bối trúng độc, Kim Đông Nhan lấy tính mạng Ngọc tiền bối uy hiếp, tu vi Kim Đông Nhan kia cường đại biến thái, hắn ta muốn thâu tóm Huyền Thiên đại lục, Trường Anh phải tạm thời thỏa hiếp cùng hắn ta chu toàn, cũng may Trường Anh cố gắng không uổng phí, cuối cùng tìm ra phương pháp giải độc, tiền bối, nhiếp hồn thuật của người được giải trừ, Trường Anh vì suy nghĩ an nguy Ngọc tiền bối, người không nên trách Trường Anh."
Cuối cùng Tần Lạc Y không nói gì ra chuyện Đoan Mộc Trường Anh trúng độc, trong mắt Đoan Mộc Trường Anh nhìn nàng nhu hòa ẩn một chút cảm kích.
"Hiện tại Kim Đông Nhan kia ở đâu?" Kỳ thật Đoan Mộc Cẩm Ngọc biết nhi tử không phải thật sự vì quyền thế mà hạ thủ chính mình, tâm sớm mềm xuống, lúc này nghe Tần Lạc Y giải thích một phen, nhìn thần sắc trên mặt Trường Thanh nhu hòa không ít, trong lòng nhất thời buông lỏng.
Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh xẹt qua chút duệ quang sắc bén. Tu vi mẫu thân hắn không thấp, là tu sĩ tử phủ cao giai, bên người có không ít ám vệ phụ thân phái tới, không nghĩ tới sẽ bị Kim Đông Nhan hạ độc.
Phụ thân là tu sĩ tử phủ đỉnh, cũng bị Kinh Đông Nhan thành công hạ nhiếp hồn thuật, lúc trước biết Đoan Mộc Trường Anh biết nhiếp hồn thuật, còn động qua ý niệm với Y nhi, sau khi trở về Kỳ Long thành, hắn cẩn thận quan sát phụ thân một đoạn thời gian rất dài, cùng một ít người chung quanh, không phát hiện khác thường gì, nguyên bản còn thấy may mắn, nghĩ đến tu vi phụ thân cao, những người đó không thể thực hiện được, không nghĩ tới hắn vẫn suy nghĩ quá đơn giản.
Cũng may thi triển kia nhiếp hồn thuật cực phí linh hồn lực, nếu không phải như thế, có thể khống chế người khác, Kim Đông Nhan kia quá đáng sợ.
Hắn không biết rằng, nhiếp hồn thuật của Kim Đông Nhan rất lợi hại, một thân tu vi khủng bố, cũng may Tần Lạc Y ngẫu nhiên ở Hỏa Vực lấy được Hỗn Độn Chi Nguyên, quấy rầy kế hoạch Kim Đông Nhan dùng linh thủy tấn giai, lại có Ma Kiêu xuất thủ, cuối cùng trước khi tu vi Kim Đông Nhan đại thành giết chết hắn ta, bằng không toàn bộ Huyền Thiên đại lục, thậm chí Bồng Lai tiên đảo, rơi vào tay hắn ta là chuyện sớm muộn.
"Hắn ta đã chết.Ba tháng trước, Trường Anh cùng toàn bộ trưởng lão tử phủ Thiên Đạo Tông đồng loạt ra tay, đem ma đầu kia tiêu diệt." Tần Lạc Y nói, nhưng không đề cập tên Ma Kiêu: "Tu sĩ tử phủ hôm nay bảo vệ chung quanh biệt viện Thục Hán thành, chính là trưởng lão Thiên Đạo Tông."
Đoan Mộc Cẩm Ngọc một thân lửa giận, nguyên bản muốn tìm Kim Đông Nhan phát tiết, nghe nói hắn ta đã chết, chỉ phải từ bỏ, lặng yên đánh giá Đoan Mộc Trường Anh một phen, trừ bỏ vừa rồi chính mình hạ thủ bị thương, cũng không ám thương khác, mới hoàn toàn yên lòng.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc cố ý muốn đi xem thê tử Ngọc Hải Đường, lần này Đoan Mộc Trường Anh không từ chối, nhìn đến Đoan Mộc Trường Thanh bị trọng thương, không hảo hảo dưỡng thương, còn muốn đi theo cùng, khiến cho sắc mặt Tần Lạc Y âm trầm.
Phượng Phi Ly cùng Ngọc Hải Đường quan hệ không bình thường, thậm chí trước kia Ngọc Hải Đường coi hắn như nhi tử thân sinh đối đãi, Phượng Phi Ly đương nhiên muốn đi theo.
Đối với hai nam nhân rõ ràng bị trọng thương, lại không biết yêu quý thân thể, tuy rằng Tần Lạc Y lý giải ý tưởng bọn họ, nhưng càng lo lắng thân thể bọn họ, muốn khuyên bọn họ lưu lại, cuối cùng không nói ra, sắc mặt càng trầm, chỉ đối với Đoan Mộc Trường Anh cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc lộ ra vài phần tươi cười.
Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hiểu lầm, nghĩ đến nàng không muốn thấy bọn họ, mấy người trên Bồng Lai tiên đảo cùng nàng tách ra, cơ hồ tìm khắp Bồng Lai tiên đảo, thậm chí đi Thánh Long đại lục, sau đó đến Huyền Thiên đại lục, tìm mất vài tháng, mới tìm được nàng.
Từ khi gặp mặt cho tới bây giờ, Tần Lạc Y đối xử với bọn họ ôn hoà, lúc này nhìn mặt nàng bình tĩnh, hai người đều nhớ tới lời nàng nói cuối cùng khi bọn họ chiến đấu ở hải vực Bồng Lai tiên đảo..."Từ nay về sau ta coi như các ngươi đều đã chết".
Lúc này hai người lo lắng an nguy Ngọc Hải Đường, lại lo lắng Tần Lạc Y thật sự từ nay về sau coi bọn họ như người xa lạ, trong lòng lo lắng phiền muộn, thân mình bị tu sĩ tử phủ đánh chưa kịp chữa thương, lúc này đều cảm thấy linh lực trên người tán loạn, trong lòng khí huyết bốc lên lợi hại, mạnh mẽ áp chế cỗ khí huyết nảy lên cổ họng, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Lúc này Đoan Mộc Cẩm Ngọc một lòng đặt trên người thê tử Ngọc Hải Đường, thật không chú ý tới trưởng tử cùng Phượng Phi Ly khác thường.
Tần Lạc Y lại chú ý tới. Hiện tại thần thức nàng cường đại, cho dù ánh mắt không dừng trên người bọn họ, nhưng vẫn luôn chú ý bọn họ, nhìn thấy bộ dáng bọn họ như thế, biết thương thế trên người trì hoãn lâu chỉ sợ nặng hơn không ít, cảm thấy trong lòng buồn bực, dứt khoát mặc kệ, đi nhanh vài bước, đến bên người Đoan Mộc Trường Anh, đưa lưng về phía bọn họ, cùng Đoan Mộc Trường Anh nói chuyện.
Đoan Mộc Trường Thanh mím chặt môi. Phượng Phi Ly chán nản,tuy rằng khóe môi vẫn hàm chứa mỉm cười, bất quá mắt hoa đào ảm đạm lợi hại, nếu trước kia, hắn có vô số phương pháp khiến nàng nguôi giận, nhưng lúc này đây...Hắn biết nàng tức giận đến tàn nhẫn, ngược lại làm việc sợ tay sợ chân, sợ chọc nàng càng thêm tức giận.
Ngọc Hải Đường bị Đoan Mộc Trường Anh đặt trong một ngọn núi non xanh nước biếc ở bắc vực, cách Đoan Mộc thế gia Kỳ Long thành rất xa, chừng mấy trăm vạn dặm, cũng may Đoan Mộc Cẩm Ngọc có bạch ngọc đài, không sợ khoảng cách xa xôi, hao phí mấy khối tinh thạch mà thôi.
Nơi đó dân phong thuần phác, tu sĩ không nhiều lắm, phàm nhân không thể tu luyện chiếm bộ phận lớn, bởi vì linh lực không nồng đậm, thổ địa chung quanh có chút bần hàn, ít sản xuất linh thực, tu sĩ bình thường rất khó nhìn trúng địa phương này, đây cũng là nguyên nhân Đoan Mộc Trường Anh nhìn trúng nơi này.
Ngọn núi đặt Ngọc Hải Đường không lớn, trên ngọn không động tay chân, trong núi có càn khôn, bố trí rất nhiều sát trận cùng trận pháp, còn cố ý để người thủ vệ lại, đều là tâm phúc của Đoan Mộc Trường Anh.
Từ cửa động tiến vào, bên trong sơn động có thể chứa mấy người song song hành tẩu, sơn động mài giũa thập phần bóng loáng, cách mấy chục thước, bố trí một viên ngọc minh châu chiếu sáng, tiến vào gần ngàn thước dưới núi, không khí bên trong đột nhiên trở nên lạnh lẽo, càng đi xuống, càng thêm lạnh.
Tần Lạc Y, Đoan Mộc Cẩm Ngọc không có chuyện gì gì, Đoan Mộc Trường Thanh, Đoan Mộc Trường Anh cùng Phượng Phi Ly, tu vi ba người hơi yếu, đều bị thương không nhẹ, điều động linh lực cơ thể chống đỡ rét lạnh, khẳng định sẽ tăng thêm thương thế.
Tần Lạc Y hơi trầm ngâm, lặng yên vận chuyển linh lực, muốn bảo vệ tất cả mọi người, Đoan Mộc Cẩm Ngọc nhận ra, hắn tế tử phủ ra, thêm vào một tầng phòng ngự thật lớn, đem tất cả mọi người bảo hộ bên trong.
Có Đoan Mộc Cẩm Ngọc xuất thủ, Tần Lạc Y buông tha tính toán chính mình xuất thủ, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Xâm nhập mấy ngày thước dưới núi, lúc này mới đến cuối cùng, nơi đó đặt một băng quan thật lớn, băng quan làm thành từ hàn băng ngọc vạn năm, loại hàn băng ngọc vạn năm rất khó tìm, giống như lúc trước nàng ở Thiên Long sơn mạch nhìn đến Giản Ngọc Diễn dùng hàn băng ngọc vạn năm áp chế Thái Dương lực.
Đoan Mộc Trường Anh tìm được một khối so với khối của Giản Ngọc Diễn lúc trước lớn hơn rất nhiều, có thể hoàn toàn đem người phong ấn bên trong.
Ngọc Hải Đường bị phong ấn bên trong nhắm chặt mắt, thân mặc váy dài màu trắng, ba ngàn tóc đen như mực vấn sau đầu, cắm vài cây trâm đơn giản, thanh nhã tự nhiên.Vòng tay bạch ngọc trên cổ tay trắng như tuyết, môi không điểm mà hồng, băng cơ tàng ngọc cốt, thanh lệ thoát tục, khí chất u lan.
Đây là một mỹ nhân cực xinh đẹp, tuy rằng thoạt nhìn không còn là thiếu nữ, nhưng so với Đoan Mộc Cẩm Ngọc trẻ hơn rất nhiều, Tần Lạc Y nhìn Ngọc Hải Đường bị hàn băng bao vây, sau một lát trong mắt sáng ngời.
Ngược lại nhìn về phía Đoan Mộc Trường Anh. Có thể đem Ngọc Hải Đường phong ấn bên trong, nếu hơn một năm sau, nàng không thể chế ra giải dược, có thể tìm một khối hàn băng ngọc vạn năm phong ấn hắn.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc tiến lên, nhìn thê tử chính mình bị phong ấn, buông thần thức ra, cảm giác được hơi thở sinh mệnh nàng mỏng manh, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Đoan Mộc Trường Thanh nhìn mẫu thân, trong mắt có ảo não, có tự trách.Lại nghĩ đến từ khi tiến vào núi chứng kiến hết thảy, hắn biết đệ đệ chính mình thật sự phí tâm.
Không nói trận pháp thiên kì bách quái, khối hàn băng ngọc vạn năm này, một khối lớn như thế, rất khó tìm kiếm, bên trong có linh lực cùng tinh thần lực dư thừa, chỉ lấy cần lấy ra một khối nhỏ, trên Huyền Thiên đại lục cũng là vô giá.
Phượng Phi Ly trong lúc vô tình từ trên băng quan nhìn lên, vừa lúc gặp được Tần Lạc Y mỉm cười nhìn Đoan Mộc Trường Anh, phượng mâu tối đen sáng kinh người.
Tuy rằng phòng ngự trong núi tốt, nhưng Đoan Mộc Cẩm Ngọc quyết định đem Ngọc Hải Đường về, phụ tử ba người thương lượng một phen sau, Đoan Mộc Trường Anh không phản đối.
Đã không còn Kim Đông Nhan uy hiếp, nhiếp hồn thuật trên người Đoan Mộc Cẩm Ngọc thành công giải trừ, tự nhiên trở về Kỳ Long thành là tốt nhất.
Trở lại Kỳ Long thành, Đoan Mộc Cẩm Ngọc biết ba người Đoan Mộc Trường Thanh bị thương không nhẹ, thương thế kia không thể tiếp tục trì hoãn, trực tiếp hạ lệnh bọn họ đi chữa thương, chính mình đơn độc mang Ngọc Hải Đường đi an trí.
Trước khi đi, thập phần thận trọng đem một khối ngọc bài hình chữ nhật, lớn hai tấc để vào tay Tần Lạc Y, mặt trên ngọc bài có hai chữ Đoan Mộc.
Tuy rằng Tần Lạc Y không gặp qua khối ngọc bài này, nhưng đã nghe nói qua, cái này giống thanh mộc lệnh của Phiêu Miểu Tông, cầm khối ngọc bài, có thể yêu cầu Đoan Mộc gia làm một chuyện cho chính mình, Đoan Mộc thế gia tất khuynh lực toàn tộc làm được cho nàng.
Tần Lạc Y không chối từ nhiều lần, nhận lấy, tuy rằng ở chung không lâu, lại sớm nhìn ra Đoan Mộc Cẩm Ngọc là loại người không duyên không cớ chịu ân huệ người khác, nếu nàng không cầm, ngược lại hắn không an tâm, huống hồ chỉ là một khối ngọc giản mà thôi, thu lại là đươc, dù sao nàng không nghĩ qua thật sự cầm khối ngọc giản, khiến Đoan Mộc thế gia làm chuyện gì vì chính mình.
Thủ vệ trong phủ so với vài ngày trước nghiêm hơn rất nhiều, Tần Lạc Y ra khỏi sân Đoan Mộc Cẩm Ngọc, không vội vã rời đi, suy nghĩ một chút, xoay người hướng tới sân viện Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly chữa thương mà đi.
So sánh với Đoan Mộc Trường Anh, hai người bọn họ chịu thương quá nặng, hơn nữa không biết bọn họ bị sao, dùng bạch ngọc đài đi ra ngoài một chuyến, liền không thể vận dụng linh lực, thời điểm trở về nàng phát hiện thương thế hai người ngược lại quá nặng, dùng thần thức tìm tòi, nàng phát hiện cơ thể bọn họ có dấu hiệu không khống chế được linh lực, không đi gặp, nàng thật sự không yên tâm.
Phượng Phi Ly ở lại viện Đoan Mộc Trường Thanh, một người ở sân mặt trái, một người ở sân mặt phải, Tần Lạc Y không che dấu hành tung, lập tức đi vào.
Tống Vô Ngân dẫn người canh giữ ngoài viện. Mạc Ngữ cũng ở đây. Mạc Hàn bọn họ cùng hộ vệ khác của Đoan Mộc Trường Thanh, còn có tu sĩ Đoan Mộc gia, dẫn theo người đi tìm kiếm thích khách.
Đoan Mộc Cẩm Ngọc cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều hạ lệnh tàn nhẫn, nhất định phải bắt được thích khách nghiêm trị, bằng không về sau ai chạy đến Đoan Mộc gia giương oai, Đoan Mộc gia còn mặt mũi gì?
Nhìn Tần Lạc Y đến, đầu tiên Tống Vô Ngân có chút kinh ngạc, lập tức thay chủ tử chính mình cao hứng, mấy ngày nay Tần Lạc Y đối với thiếu chủ cùng Phượng thiếu chủ, thậm chí Sở điện hạ rất lạnh nhạt, hắn đều xem trong mắt.
Chủ tử lo lắng bộ dáng Tần cô nương lạnh nhạt, hắn đều xem trong mắt, vừa rồi hắn còn ở trong lòng mắng to đám người Liễu gia cùng Thượng Quan gia là hỗn đản, ở Thục Hán thành ti bỉ hướng thiếu chủ hạ sát thủ, cũng may tính mạng thiếu chủ không nguy hiểm, lúc này nhìn Tần Lạc Y lại đây, đột nhiên cảm thấy có lẽ đây là một chuyển cơ.
Tần Lạc Y vào sân, hắn vẫy lui người khác, chính mình canh giữ ngoài viện, không để người không liên quan tới gần.
Vào sân, Tần Lạc Y nhận ra không thích hợp, Phượng Phi Ly trong phòng bên trái thành thật tu luyện chữa thương, mà Đoan Mộc Trường Thanh phía bên phải, căn bản không đả toạ.
Tần Lạc Y hừ lạnh một tiếng, bước nhanh qua, cũng không đẩy cửa, trực tiếp dùng chân đá văng cửa ra, mạnh mẽ tiêu sái đi vào.
Đoan Mộc Trường Thanh ngồi xếp bằng trong phòng, dưới thân lót đệm hương bồ, sắc mặt so với thời điểm chia tay vừa rồi, tái nhợt hơn vài phần, trong lòng không khỏi tức giận, phượng mâu bình tĩnh dọa người.
Nhìn Tần Lạc Y tiến vào, Đoan Mộc Trường Thanh có chút ngoài ý muốn, đứng dậy nói: "Y nhi, nàng đã đến rồi." Lãnh ý trên người nháy mắt tán đi, trong mắt tối đen có quang mang chói mắt sáng rọi chợt lóe.
"Ừ." Mâu quang Tần Lạc Y bình tĩnh có chút quỷ dị, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: "Buổi sáng cho các ngươi chữa thương đan, đã quên nói với các ngươi, đó là thập nhất giai chữa thương đan, một viên trên thị trường ít nhất trăm ngàn lượng bạc, xem phân lượng chúng ta là sư huynh muội, ta không thu ngươi nhiều, cũng không tính phí dụng luyện đan, chỉ lấy tiền vốn là được, đưa ta năm trăm vạn lượng bạc là xong." Nói xong, vươn một bàn tay hướng Đoan Mộc Trường Anh, nghiêm trang hướng về phía bọn họ đòi bạc.
Đoan Mộc Trường Thanh nhìn tay nàng, ngón tay tuyết trắng thon dài, giống như bạch ngọc nhẵn nhụi bóng loáng, tản ra ánh sáng trong suốt...Mâu quang tối sầm lại, đáy mắt có ánh lửa khác thường lóe ra, trong lòng hắn nháy mắt dâng lên xúc động muốn cầm tay nàng.
Tần Lạc Y tự nhiên không nhìn sai ánh lửa trong mắt hắn, dù sao thời gian cùng một chỗ không ngắn, nhìn dáng vẻ hắn lập tức biết hắn muốn làm gì, khóe mắt hung hăng co rút, trên mặt bất động thanh sắc, lơ đãng thu tay về, khẽ nhếch cằm, cười lạnh nhìn hắn nói: "Bạc, nhanh lên."
Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nàng thu hồi bàn tay ngọc, không khỏi mất mát, nhưng cũng tự giác đem bạc lấy ra.
Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên Tần Lạc Y cho hắn đan dược sau đó hướng hắn đòi bạc, trước kia hắn cùng Phượng Phi Ly chưa bao giờ đưa bạc, đan dược cầm liền thôi, đương nhiên bọn họ luyến tiếc làm nàng chịu thiệt, linh thực tinh thạch, chỉ cần thứ nàng cần, đều không chút do dự cho nàng.
Lúc này nàng mang bộ dáng tính toán sổ sách rõ ràng, khiến tâm hắn vốn buồn bực càng thêm buồn bực.
Chẳng lẽ từ nay về sau thật sự chỉ là sư huynh muội sao? Sao có thể! Đối với Tần Lạc Y, hắn cùng sư huynh cho tới bây giờ đều không muốn buông tay.
Tần Lạc Y cầm bạc xoay người bước đi.
Đoan Mộc Trường Thanh tự nhiên không có khả năng cứ như vậy để nàng rời đi, dưới chân vừa động, thành công chắn trước người nàng.
"Y nhi, nàng chỉ tới lấy bạc sao?" Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh nhu hòa thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, ôn nhuận mà hoặc nhân.
"Đương nhiên." Tần Lạc Y đáp dứt khoát.
"Ta không tin, Y nhi, nếu nàng muốn bạc, thời điểm lấy đan dược ra, tại sao không nghe nàng nhắc tới?" Hắn không tin Y nhi thật sự tới đòi bạc, bởi vì nàng căn bản không thiếu chút bạc lẻ kia. Trong mắt hiện lên chờ mong.
"Lúc trước chưa nói, là muốn các ngươi lập tức tu luyện chữa thương, các ngươi bị thương không nguy hiểm đến tính mạng, bế quan cái vài ngày là tốt rồi, đến lúc đó ta tìm các ngươi lấy bạc đều giống nhau, tốt xấu gì chúng ta là sư huynh muội, ta không vừa đưa các ngươi đan dược liền đòi các ngươi bạc ngay, như vậy cũng quá bất cận nhân tình, ta tin nhân phẩm các ngươi, sẽ không không trả ta bạc. Thời điểm vừa rồi đi ra ngoài, ta phát hiện các ngươi ăn đan dược, thương thế không chỉ không tốt, ngược lại lợi hại hơn, ta cảm thấy đây là lần đầu tiên ta nhìn nhầm, sợ vài ngày thương thế các ngươi không tốt được, ừ, có lẽ tính mạng nguy hiểm, ta không thu các ngươi nhiều, dù thế nào ta cũng phải đem tiền vốn thu hồi không phải sao? Nếu chậm trễ ta sợ ngay cả tiền vốn cũng không thu lại được."