Chương 293: Quyển 3 Chương 18: Một Tên Cũng Không Buông Tha

Editor:HamNguyet

Ma Kiêu thân mặc trường bào ám kim sắc, toàn bộ thân thể lười biếng bừa bãi nửa dựa trên nhuyễn tháp, mái tóc đen nhánh buông xuống sau lưng, cằm mỹ nhân, da thịt trắng nõn như dương chi bạch ngọc đông lạnh, cả người tuấn mỹ lộ ra sức quyến rũ khôn kể.

"Lòng dạ nữ nhân." Nhìn chằm chằm Tần Lạc Y nhếch khóe môi lên, Ma Kiêu nhịn không được cười nhạo ra tiếng, thản nhiên trào phúng nói.

Tần Lạc Y lơ đễnh, con ngươi đen hiện lên một chút thần sắc giảo hoạt:"Ngươi không biết là làm như vậy...So với một đao giết nàng ta càng làm cho nàng ta thống khổ sao?"

Liễu Khuynh Thành tính xấu không đổi, ở trên Bồng Lai tiên đảo lặp đi lặp lại nhiều lần mưu kế đối phó nàng, muốn đưa nàng vào chỗ chết, bị trục xuất sư môn, tu vi còn bị phế, vẫn không an phận, cách vài năm đụng tới, nàng ta đã muốn đưa nàng một phần đại lễ, nếu nàng không hảo hảo đáp lễ lại, không phải thật xin lỗi nàng ta vắt óc mưu kế nghĩ ra chủ ý này?

Muốn bóp chết Liễu Khuynh Thành, đối với nàng mà nói, chỉ cần động một đầu ngón tay là được, cứ như vậy để cho nàng ta chết đi, thật sự quá tiện nghi cho nàng ta.

Ma Kiêu nhíu mi tà khí, khuôn mặt tuấn mỹ càng hiển lộ mị hoặc phong lưu: "Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, đối với địch phải tàn nhẫn, làm cho bọn họ hồn phi phách tán, về sau mới không ai dám dễ dàng khi dễ ngươi."

Tần Lạc Y không nhìn sai khi hắn nói chuyện đáy mắt lãnh khốc sắc bén, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng, nàng biết, nam nhân này ngày thường trên mặt tà tứ không chút để ý, đều là biểu tượng mà thôi, chỉ nội tâm âm u lợi hại.

"Kết quả rất quan trọng, quá trình cũng quan trọng..." Nàng trừng mắt nhìn, phượng mâu hiện lên tinh quang sáng quắc, cong môi cười, nếu hoàn toàn lấy sát ngăn sát, vậy không phải nàng sẽ trở thành ma đầu sao?Huống chi đây là phi hành thuyền, cho dù nàng muốn giết Liễu Khuynh Thành, sẽ không động thủ ở đây, Liễu Khuynh Thành cùng Tiếu Lương bất đồng.

Gõ cửa vài lần, Thượng Quan Vô Ưu không đi ra, Liễu Khuynh Thành giận dữ, canh giữ ở phụ cận vẫn luôn lưu ý động tĩnh Thượng Quan Vô Ưu, đợi vài canh giờ, thật vất vả đợi hắn đi ra, nàng hít sâu hai khẩu khí, khẽ nhếch cằm vẻ mặt ngạo nghễ tiêu sái đi ra ngoài ngăn trước mặt hắn.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"Thượng Quan Vô Ưu nhìn đến nàng, sắc mặt phút chốc trầm xuống, nhíu mày nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, gian phòng hắn vừa lúc ở trong góc, thấy có người phụ cận, trong mắt hắn hiện lên một chút thoải mái.

"Thượng Quan Vô Ưu, ngươi trốn ta?" Thấy hắn lạnh mặt cùng chính mình nói chuyện, lửa giận trong lồng ngực Liễu Khuynh Thành càng lớn.

"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì...Vì cái gì ta phải trốn tránh ngươi? Ta chỉ ở trong phòng tu luyện mà thôi." Thượng Quan Vô Ưu vòng qua Liễu Khuynh Thành muốn rời đi.Liễu Khuynh Thành cầm tay hắn.

"Động tay động chân còn ra bộ dáng gì, buông tay!" Sắc mặt Thượng Quan Vô Ưu phát lạnh, mâu quang trở nên dị thường hung ác nham hiểm, còn dùng một khác tay đem tay nàng chụp bay.

"Thượng Quan Vô Ưu, ngươi dám đánh ta? Ngươi đã nói ngươi sẽ vĩnh viễn đối tốt với ta, vĩnh viễn yêu ta, còn muốn kết thành song tu với ta...Lúc này mới vài ngày, ngươi đã quên sao?" Lửa giân trong lòng Liễu Khuynh Thành rốt cuộc không áp lực được, gầm nhẹ ra tiếng.Chỉ cảm thấy Thượng Quan Vô Ưu trước mắt dị thường xa lạ, làm sao còn nửa phần ân cần cẩn thận khi đối đãi với chính mình như xưa.

Thượng Quan Vô Ưu khinh thường nhìn nàng. Đánh nàng? Đánh nàng thì như thế nào? Hắn nói qua sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng, muốn cùng nàng song tu.Nhưng là trước kia."Liễu Khuynh Thành...Ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ còn có thể song tu sao?"

Một màn buổi sáng kia, hiện tại đã truyền khắp phi hành thuyền, không bao lâu, sẽ truyền khắp toàn bộ Huyền Thiên đại lục, Thượng Quan Vô Ưu hắn làm sao có khả năng cùng nàng song tu? Cho dù hắn không phải đệ tử dòng chính Thượng Quan gia, nhưng vẫn mang họ Thượng Quan, cùng nàng song tu...Hắn không làm chuyện mất mặt như vậy được.

"Song tu cái gì, ngươi vẫn nên đi tìm Hiệp Phi Phi đi." Thượng Quan Vô Ưu nhìn nàng, âm dương quái khí nói.

"Ngươi biết rõ ta thích ngươi." Thân mình Liễu Khuynh Thành phẫn nộ bắt đầu run rẩy, hận không thể tát một cái lên mặt hắn.Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, nam nhân buổi sáng hôm nay còn thề sẽ yêu chính mình cả đời, ngày thường nàng nói đông sẽ không đi tây, nam nhân đối với nàng thiên y bách thuận sẽ nói ra lời như vậy.

Thượng Quan Vô Ưu cười lạnh trào phúng: "Ngươi thích ta mà lại chạy tới trên giường Hiệp Phi Phi? Liễu Khuynh Thành, yêu thích của ngươi thật đúng là kỳ quái."

Liễu Khuynh Thành nghe hắn nhắc tới Hiệp Phi Phi, còn tưởng rằng hắn đố kỵ chuyện chính mình cùng Hiệp Phi Phi, sắc mặt dịu xuống, khó có khi giải thích nói: "Ngươi biết rõ ta không phải...Đó là ngoài ý muốn, ta cũng không biết sao lại như vậy, vừa tỉnh táo lại liền nhìn đến ngoài phòng đứng đầy người."

"Ngoài ý muốn?" Vẻ mặt Thượng Quan Vô Ưu không tin trào phúng nói: "Liễu Khuynh Thành, ngươi nói những lời này muốn lừa ai? Lúc ấy tất cả mọi người thấy được, ngươi thực thanh tỉnh cùng hắn ta chung một chỗ, còn ôm chặt muốn chết, bộ dáng vẻ mặt sảng khoái...Đều nói Hiệp Phi Phi làm việc chuyên nghiệp, đối với nữ nhân đa dạng chồng chất, ha ha, Liễu Khuynh Thành, ngươi nói cho ta biết, không phải ngươi đã thèm nhỏ dãi hắn thật lâu? Nên mới quên tất cả cùng hắn lăn chung một chỗ?"

Liễu Khuynh Thành trừng mắt hắn, ánh mắt trừng thẳng. Thượng Quan Vô Ưu xoay người bước đi.

"Thượng Quan Vô Ưu, nếu hiện tại ngươi dám đi, ta liền nói cho mọi người, là ngươi giết Tiếu Lương."

Nhìn bóng dáng hắn, Liễu Khuynh Thành đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng mở miệng.

"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?" Thượng Quan Vô Ưu quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng: "Ta cùng với Tiếu Lương kia không thù không oán, không có việc gì đi giết hắn làm gì?" Nhìn nàng như đang nhìn một ngốc tử.

Tâm tình Liễu Khuynh Thành vô cùng tốt."Chứng cớ ở ngay trên người ngươi, ngươi còn muốn giảo biện?" Nàng cười khẽ, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, thần sắc khôi phục xinh đẹp ngạo nghễ, bàn tay mềm chỉ ra phía sau hắn.

Thượng Quan Vô Ưu nguyên bản không tin, thấy bộ dáng chắc chắc, trong lòng không khỏi kinh nghi một trận, nghiêng đầu nhìn lại, y phục phía sau không biết khi nào bị rách mất hai miếng.

"Nghe nói trong phòng Tiếu Lương có hai mảnh hồ sơn nhuyễn ti la, y phục của ngươi cũng là hồ sơn nhuyễn ti la, màu sắc giống nhau như đúc..." Liễu Khuynh Thành khẽ che môi đỏ mọng, cười đến xinh đẹp.

Thời điểm hạ bẫy rập đối phó Tần Lạc Y, nhớ rõ hắn từng nói qua, nàng chỉ cần để ý nghĩ biện pháp dẫn Tần Lạc Y qua là được, chuyện khác giao cho hắn tới làm, hắn sẽ chế tạo cơ hội cho mọi người đi xem diễn, không nghĩ tới cơ hội hắn chế tạo là giết Tiếu Lương, ách, lá gan hắn thật lớn.

Thượng Quan Vô Ưu biết người giết chết Tiếu Lương còn chưa tìm được, hắn đi qua hiện trường Tiếu Lương chết, đương nhiên biết trong phòng Tiếu Lương có hai mảnh vải rách.

Lúc trước lơ đễnh, còn tưởng rằng hung thủ khi giết Tiếu Lương vô ý lưu lại, hiện tại cẩn thận hồi tưởng, hình dáng vật liệu hai mảnh vải, hợp lại so sánh với hai mảnh vải rách trên y phục chính mình thực tương tự.Trên người mạnh mẽ kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Tiếu Lương không phải hắn giết.Nơi này là phi hành thuyền Thác Bạt gia, trên thuyền có ba gã tu sĩ tử phủ! Hắn sẽ không ngốc đến mức vì giúp Liễu Khuynh Thành thiết kế Tần Lạc Y cùng Hiệp Phi Phi tằng tịu với nhau mà bồi thêm chính mình.

Trước mắt đột nhiên hiện lên Tần Lạc Y vẻ mặt đạm bạc đứng trước phòng 066 lúc trước, bộ dáng trong mắt ẩn ẩn mỉm cười.Trong lòng vừa động, chẳng lẽ...Là Tần Lạc Y động tay động chân lên người chính mình sao?

Nàng muốn hãm hại chính mình giết Tiếu Lương, hơn nữa còn trên phi hành thuyền Thác Bạt gia? Nhưng chính mình tốt xấu gì cũng là tu sĩ ngọc phủ sơ giai, sống hơn sáu trăm tuổi, nếu có người động tay chân trên người hắn, hắn không có khả năng một chút cảm giác cũng không có.

Nhìn nhan sắc trên mặt hắn giây lát thay đổi mấy lần, Liễu Khuynh Thành nghĩ đến chính mình đoán đúng rồi, ánh mắt xinh đẹp lóe ra tinh quang sáng rọi, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, đến gần bên người hắn, thanh âm nói với hắn cực nhỏ: "Không lo, ngươi không cần khẩn trương, ta không tuyệt tình giống như ngươi vậy, yên tâm, việc này ta sẽ không nói ra ngoài."

Thần sắc Thượng Quan Vô Ưu phức tạp nhìn nàng. Hắn làm sao có khả năng yên tâm. Nữ nhân này rõ ràng muốn dùng chuyện này đến uy hiếp chính mình. Bất quá...Nếu việc này thật sự là quỷ kế của Tần Lạc Y, chọc giận Liễu Khuynh Thành, nữ nhân này đầu óc nóng lên, đột nhiên kể ra ngoài, hắn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Việc cấp bách là trấn an nàng trước, hắn đem trên y phục người hủy diệt mới là đúng đắn, suy nghĩ như vậy,vẻ mặt liền dịu hơn. Trước kia cùng Liễu Khuynh Thành chung một chỗ, thứ nhất là nhìn trúng thân phận nàng. Một nhân tài thiên phú kinh người mới xuất hiện trong thế hệ trẻ tuổi Liễu gia.

Mặc dù không phải nhất mạch gia chủ Liễu Hàn Phi, nhưng nàng cực kỳ được Liễu gia lão tổ sủng ái, bộ dáng không tệ lắm, chính mình mới có thể đối với nàng thiên y bách thuận.Cho dù nàng bị Phiêu Miểu Tông trục xuất sư môn, tu vi bị phế, hiện tại tu vi võ thánh, nhưng vì thân phận nàng, hắn không ghét bỏ nàng, ngược lại nhân cơ hội cướp lấy phương tâm nàng, nhưng hiện tại...Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hắn làm sao còn khả năng cùng nàng song tu?

Trong lòng hắn khinh thường, lại nâng ngón tay lên, xoa khuôn mặt nàng, chần chờ nói: "Nàng cùng hắn chung một chỗ, thật sự là ngoài ý muốn?"

Liễu Khuynh Thành cười gật đầu: "Đúng vậy, chàng phải tin tưởng ta..." Nói chuyện một nửa, tươi cười trên mặt nàng biến mất, mắt lộ khiếp sợ.

Trong lòng Thượng Quan Vô Ưu nhảy dựng, mạnh mẽ quay đầu. Tần Lạc Y đang đứng phía sau cách bọn họ không xa, trừ bỏ nàng, còn có Thác Bạt Nguyên Hủ cùng Lệ Phong, thần sắc Thác Bạt Nguyên Hủ đạm mạc nhìn hắn, mâu quang Lệ Phong dị thường nghiêm khắc.

Sắc mặt Thượng Quan Vô Ưu nháy mắt trắng bệch, ánh mắt dừng trên người Tần Lạc Y, như muốn phun lửa, Tần Lạc Y nhếch môi một, mâu quang lạnh băng trào phúng. Vi tu sĩ rất nhanh đi đến.

"Trên người Thượng Quan công tử có mảnh y phục bị rách, ngươi dẫn người đi giúp hắn nhìn xem, vì Thượng Quan công tử tìm thân y phục khác thay đi." Thác Bạt Nguyên Hủ mở miệng nói, thanh âm trầm thấp mang theo một chút quý khí cùng uy nghiêm sinh ra đã có.

Ánh mắt Vi tu sĩ dừng trên người Thượng Quan Vô Ưu. Rất nhanh nhìn đến chỗ bị rách trên người hắn, lập tức nghĩ đến hai mảnh vải bị xé xuống trong phòng Tiếu Lương, làm sao còn không rõ? Nhanh chóng mang Thượng Quan Vô Ưu đi.

Đợi đến thời điểm Liễu Khuynh Thành hồi thần, chung quanh trừ bỏ nàng đã không còn ai khác. Nàng tức giận đến thần sắc dữ tợn, Tần Lạc Y xuất hiện quá trùng hợp...Nếu hiện tại nàng còn không rõ ràng chính mình cùng Thượng Quan Vô Ưu bị ả tính kế, thì thật sự là ngốc tử.

Chỉ là trong lòng thủy chung nghĩ không rõ, sao Tần Lạc Y biết kế hoạch của chính mình cùng Thượng Quan Vô Ưu? Hơn nữa ả không chỉ không mắc mưu bẫy rập nàng thiết hạ, ngược lại nàng cùng Thượng Quan Vô Ưu bị ả tính kế vào.

Tần Lạc Y cùng Thác Bạt Nguyên Hủ sóng vai đi lên boong tàu, thu thập Thượng Quan Vô Ưu cùng Liễu Khuynh Thành, trong lòng nàng rất cao hứng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài.

Thượng Quan Vô Ưu cùng Liễu Khuynh Thành liên thủ thiết kế chính mình, nàng tự nhiên sẽ không có khả năng buông tha hắn, huống chi từ chuyện hai người mưu đồ bí mật, phát hiện hai người đã sớm cấu kết với nhau làm việc xấu, khi ở Bồng Lai tiên đảo hai người còn từng cùng nhau đối phó nàng, nàng càng không tha cho hắn.

Người trên boong tàu không ít, nhìn đến Thác Bạt Nguyên Hủ đi ra, ánh mắt nhất thời trở nên nóng bỏng, thiếu chủ Thác Bạt thế gia, hơn hai trăm tuổi tu luyện ra ngọc phủ, tuy rằng so ra kém hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh thiên tài tuyệt diễm, nhưng thiên phú tu luyện kia cũng cực kỳ kinh người.

Thậm chí có không ít người trong lòng cân nhắc chủ ý, làm sao có thể khiến cho Thác Bạt thiếu chủ chú ý tới mình, đương nhiên có thể cùng hắn đặt lên quan hệ càng tốt.

"Nguyên lai nàng đúng là đệ tử Phiêu Miểu Tông." Thác Bạt Nguyên Hủ vừa đi một bên nghiêng đầu nhìn về phía Tần Lạc Y, khóe môi mỉm cười.

Khuôn mặt Tần Lạc Y trắng nõn như ngọc, môi đỏ mọng hơi hơi mím, phượng mâu trong trẻo như thu thủy, sáng rực rỡ, nửa híp mắt không biết suy nghĩ gì...Chỉ cần nghĩ đến nàng cứu chính mình, còn không chút keo kiệt cho chính mình ăn hai viên cao giai đan dược, trong lòng hắn mềm nhũn, có một cỗ cảm giác khác thường dưới đáy lòng tràn ra.

Tuy rằng Lệ Phong cho nàng hai trăm khối tinh thạch coi như thù lao nàng cứu chính mình, nhưng hắn sớm hạ quyết tâm, chờ sau khi về gia tộc, phải đem chữa thương đan trả lại nàng, mặc kệ tu vi cao, nhưng trên người tùy thời có chữa thương đan luôn lo trước khỏi hoạ, ngay cả trên người hắn, cũng tùy thời mang theo một viên thập giai chữa thương đan, trên người nàng có hai viên chữa thương đan, vì chữa thương đan kia, nói vậy trước kia nàng mất không ít tâm tư cùng tiền bạc.

"Ừ." Tần Lạc Y cười gật gật đầu, trong lòng cười nhạt, xem ra Thác Bạt Nguyên Hủ cũng biết bát quái lưu hành trên phi hành thuyền.

Ánh mắt nhìn phía ngoài phi hành thuyền, mây trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ là lúc này mây trắng không phải trên đỉnh đầu nàng, mà ở dưới chân nàng, phi hành thuyền trên đám mây nhanh chóng lướt qua.

"Nghe nói Bồng Lai tiên đảo bạo phát yêu thú triều, không biết hiện tại yêu thú triều như thế nào." Nhắc tới yêu thú triều, vẻ mặt Thác Bạt Nguyên Hủ hiện ra ngưng trọng, ánh mắt nhìn phương hướng Bồng Lai tiên đảo.

"Không có việc gì, yêu thú triều đã chấm dứt." Tần Lạc Y cười mở miệng: "Sau khi yêu thú triều kết thúc ta mới đến Huyền Thiên đại lục."

"Yêu thú triều đã chấm dứt?" Trong mắt Thác Bạt Nguyên Hủ sáng ngời, không nghĩ tới lần này yêu thú triều chấm dứt nhanh như vậy, ngay cả một thời gian đều không có: "Nàng đến Huyền Thiên đại lục không lâu, có nhìn thấy Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hay không? Đoạn thời gian trước ta đụng tới bọn họ, bọn họ đang muốn khởi hành đi Bồng Lai tiên đảo, bọn họ không có chuyện gì đi."

Nghe được tên Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, ý cười trên mặt Tần Lạc Y biến mất, mâu quang tối sầm lại, lập tức nói: "Ừ, gặp được, bọn họ không có chuyện gì. Chúng ta đang ở đâu, còn cách Thuỷ Thanh thành xa không?" Nàng chuyển đề tài.

Thác Bạt Nguyên Hủ nao nao, lập tức cười đáp: "Hẳn là Thuỵ An thành, cách Thuỷ Thanh thành còn sớm, thêm năm ngày nữa sẽ đến Thuỷ Thanh thành." Phi hành thuyền đến Thuỷ Thanh thành dừng lại một canh giờ, nơi đó có căn cứ phi hành thuyền, sẽ có người ở nơi đó mua vé lên phi hành thuyền.

Đoan Mộc Trường Thanh trời sinh tính tình hờ hững lãnh khốc, Phượng Phi Ly nhìn như dễ ở chung, kì thực cự người ngàn dặm, Liễu Khuynh Thành làm sư muội bọn họ mười mấy năm, hơn nữa còn là đệ tử Liễu gia quen biết vài thập niên, bọn họ đối đãi Liễu Khuynh Thành, so với người xa lạ tốt hơn một chút mà thôi, nghĩ đến đối với Tần Lạc Y...Đoan Mộc Trường Thanh khẳng định thường xuyên bày ra mặt lạnh, mới làm cho chính mình nhắc tới bọn họ, nàng liền biến sắc.

Chỉ là trong lòng có chút khó hiểu, Tần Lạc Y có thể cùng tu sĩ tử phủ đối chiến, tu vi của nàng tất nhiên không kém, Ổ Sơn cùng Cát Hồng, khi nào thu một đệ tử như vậy?

Hai ngày sau đến Thuỷ Thanh thành.Phi hành thuyền ngừng ở chỗ này một canh giờ, liền có tu sĩ đi xuống phi hành thuyền, tốp ba tốp năm chuẩn bị đến Thuỷ Thanh thành đi dạo một phen.

Càng nhiều người giống Tần Lạc Y, lưu tại phi hành thuyền.Người ở Thuỷ Thanh thành trên phi hành thuyền hơi nhiều, chừng hơn hai trăm người. Tần Lạc Y đứng trên boong tàu, không chuẩn bị đi xuống.

"Phanh!" Hơn nửa canh giờ sau, trên phi hành thuyền đột nhiên ầm ầm vang lên một tiếng, mấy đạo bóng dáng kịch liệt giao chiến cùng nhau, tử quang chiếu sáng nửa bầu trời không.

Tần Lạc Y ngưng mắt nhìn lại. Người động thủ đúng là nam tử trung niên râu quai nón trên phi hành thuyền vừa rồi, cùng Lệ Phong đối chiến một chỗ, hai người chiến đấu khó chia lìa.

Tu vi Lệ Phong là tử phủ ngũ giai, nam tử râu quai nón đối chiến với hắn một chỗ, mấy hiệp sau, không hề bại tướng, trong lòng Tần Lạc Y hiểu rõ, xem ra tu vi nam tử râu quai nón tất nhiên không kém, nói không chừng cũng là tu sĩ tử phủ ngũ giai.

Vi tu sĩ cùng một tên tu sĩ hạt y khác không nhàn rỗi, bị một gã thanh y lão giả quấn lấy, tu vi thanh y lão giả rất mạnh, một người độc chiến hai gã tu sĩ tử phủ.

Thác Bạt Nguyên Hủ được tu sĩ ngọc phủ che chở, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba thanh y nhân vây công Lệ Phong cùng Vi tu sĩ.Biến cố nổi lên, lần này người trên phi hành thuyền tu vi không cao, rất nhiều người chỉ là tu vi huyền phủ cùng thanh phủ mà thôi, tu sĩ tử phủ chiến đấu vô cùng nguy hiểm, bị tử quang chói mắt quét qua, bọn họ chỉ sợ khó giữ được mạng nhỏ, tất cả mọi người tận khả năng rời xa vòng chiến.

"Giết!" Đúng lúc này, lại có hơn mười người vọt ra, hướng tới Thác Bạt Nguyên Hủ, bởi vì quá nhiều người, chuyện đột nhiên phát sinh, mấy hộ vệ Thác Bạt Nguyên Hủ nháy mắt bị tách ra.

Lệ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về phía Thác Bạt Nguyên Hủ mà đi, nhưng bị nam nhân râu quai nón quấn lấy, căn bản không thể tới gần. Vi tu sĩ cùng một tên tu sĩ hạt y khác nhìn nhau, muốn rút ra một người đến bên người Thác Bạt Nguyên Hủ, nhưng không thành công.

Thác Bạt Nguyên Hủ trọng thương chưa lành, tùy tiện một tu sĩ huyền phủ hoặc tu sĩ thanh phủ, nếu lúc này thuận lợi bổ nhào đến bên người hắn, cũng sẽ dễ dàng xuống tay lấy mạng hắn.

Đám người Lệ Phong hiểu được, Tần Lạc Y càng hiểu được, mắt thấy tu sĩ từng bước ép sát, mà hộ vệ bên người hắn nhanh chóng bị tách ra hoàn toàn, Tần Lạc Y khẽ thở dài một hơi, thân thể vừa động, nháy mắt phóng qua.

Trong tay Thác Bạt Nguyên Hủ xuất hiện một quả Phiên Thiên Ấn màu tím, nhìn chằm chằm thích khách hướng chính mình đánh tới, hắn bắt đầu hướng Phiên Thiên Ân thúc dục linh lực.

"Ngươi không muốn chết sao?" Tần Lạc Y từ trên trời giáng xuống, dừng bên cạnh hắn, một phen đoạt Phiên Thiên Ấn qua, ngăn cản hắn tiếp tục rót linh lực vào bên trong.Lấy thân thể hắn hiện tại như bã đậu, thúc dục Phiên Thiên Ấn một lần, phải chết không thể nghi ngờ.

Phiên Thiên Ấn này vừa thấy liền biết không phải vật phàm, hắn thân là thiếu chủ Thác Bạt thế gia, khẳng định trên người không thiếu vật bảo mệnh, thời điểm lần trước bị người đánh lén, hẳn là không có thời gian tế Phiên Thiên Ấn ra.