Editor:HamNguyet
Từ trong phòng sư phụ đi ra, Tần Lạc Y có chút hồ nghi nhìn hai sư huynh, không hiểu bọn họ vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý, đem chuyện bọn họ nói cho sư phụ trước tiên.
Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly, một lạnh lùng lãnh khốc, một yêu nghiệt tiêu sái đi bên người nàng, hai người đều ngọc thụ lâm phong, tuấn dật phi phàm, hơn nữa đều là những người trong thế hệ trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm,vừa đi ra khỏi phủ, đã hấp dẫn không ít ánh mắt nữ tu ái mộ, mà ánh mắt các nàng nhìn về phía Tần Lạc, đều mang theo hâm mộ cùng kích động không dấu được.
Tại đây vài ngày, tin tức Tần Lạc Y là thập nhị giai cực phẩm luyện đan sư, đã sớm truyền khắp toàn bộ Thông Cẩm thành, dẫn phát một hồi chấn động lớn.
"Không biết khi nào thì yêu thú triều mới chấm dứt, sư phụ lại không bế quan, chuyện chúng ta sư phụ sớm hay muộn cũng sẽ biết, nói trước cho sư phụ lão nhân gia có tâm lý chuẩn bị trước." Đoan Mộc Trường Thanh nhìn ánh mắt Tần Lạc Y hồ nghi, hơi nhếch môi một cái, trong mắt băng hàn hoà tan, ôn nhu chợt lóe rồi biến mất.
Hắn đè thấp thanh âm nói chuyện, lại cách một khoảng, lời này trừ bỏ ba người bọn họ, những người khác không nghe được, bất quá nhìn khoé môi hắn hơi cong lên, còn có trong mắt lãnh khốc hiện lên một chút ôn nhu, chúng nữ tu chung quanh đều đổ hút một ngụm khí lạnh, mâu quang cực nóng, đột nhiên tim đập rối loạn tiết tấu, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Nguyên bản vì Phượng công tử của Phiêu Miểu Tông đã đủ yêu nghiệt, không nghĩ tới Đoan Mộc công tử ngày thường lãnh khốc, chỉ cười nhạt cũng mị hoặc chói mắt như thế, không chút thua kém Phượng công tử, nhẹ nhàng cong môi một cái, tựa hồ ngàn vạn cảnh sắc chung quanh đều trở thành phông nền cho hắn.
Có mấy người tự cao dung mạo hơn người, lại cùng Phiêu Miểu Tông kéo lên chút quan hệ, liền lớn gan tiến lên chào hỏi Tần Lạc Y, đương nhiên, quang minh chính đại chào hỏi nàng, kì thực ánh mắt các nàng ta thỉnh thoảng dừng trên người Đoan Mộc Trường Thanh, muốn tìm cơ hội dẫn tới hắn chú ý.
Cũng có vài người đã sớm ái mộ Phượng Phi Ly, ánh mắt nóng rực tiêu sái tiến lên, bởi vì các nàng đều mẫn cảm nhận thấy tâm tình Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hôm nay tựa hồ không tệ, trong lòng suy nghĩ, cho dù không thể được bọn họ yêu thích, chỉ cần tiến lên theo chân bọn họ nói chuyện mấy câu, đến gần nhìn rõ ràng cũng tốt.
Tần Lạc Y tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của mấy nữ nhân này, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hai sư huynh một cái, tuy rằng biết rõ hai sư huynh cùng mấy nữ nhân này không có liên quan gì, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút hụt hẫng.
Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly thấy bộ dáng nàng tươi cười hàm chứa tức giận, trong lòng đột nhiên cứng lại, trong mắt nhanh chóng có chút vui mừng chợt lóe rồi biến mất.
Hai người rất nhanh nhìn lướt qua chúng nữ tu mắt mang vui mừng đi tới, con ngươi Đoan Mộc Trường Thanh khôi phục thần sắc lãnh khốc lúc trước, đuôi lông mày khóe mắt mang theo băng hàn sắc bén, làm cho ánh mắt mấy nữ tu muốn đến gần hiện lên sợ hãi, dưới chân như bị thứ gì đó dính trụ tại chỗ, không dám di động nửa bước về phía trước.
Mà Phượng Phi Ly mặc dù tươi cười, nhưng toàn thân hắn tản mát ra khí thế tao nhã cao quý bẩm sinh, làm cho người ta không dám tiếp tục tùy ý tới gần mạo phạm, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người bọn họ đi xa.
Phượng Phi Ly lưu lại liên minh tổng bộ. Đoan Mộc Trường Thanh mang theo Tần Lạc Y đi Tiên Hạc Lâu, thời điểm lên lầu, vừa lúc đụng tới Yến Nam Thiên cùng biểu muội hắn đang từ trên lầu đi xuống, đầu tiên sắc mặt Yến Thiên Nam sáng ngời, nhưng lập tức ám trầm.
Biểu muội hắn nhìn Tần Lạc Y, thần sắc trong mắt cực kỳ phức tạp, vô cùng đố kỵ, gắt gao đứng bên người Yến Nam Thiên, ngón tay khẩn trương nắm chặt ống tay áo Yến Nam Thiên, tựa như sợ hắn chạy mất.
Tần Lạc Y chỉ mỉm cười hướng về phía Yến Nam Thiên, chào hỏi xong, liền đi qua bên người hắn, lên lầu hai, ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh lạnh lùng liếc nhìn Yến Nam Thiên mắt một cái, cũng lên lầu.
Yến Nam Thiên quay đầu, nhìn bóng dáng Tần Lạc Y tuyệt mỹ biến mất ở lầu hai, trong mắt vô hạn buồn bã, thập nhị giai cực phẩm luyện đan sư a...Tần Lạc Y cho hắn rung động, cho tới bây giờ còn chưa bình phục.
"Biểu ca, chúng ta đi thôi, Cung chủ nói có việc tìm huynh." Bàn tay vị biểu muội kia kéo tay áo hắn càng chặt.
Yến Nam Thiên quay đầu, thực dứt khoát hất tay ra, sau đó tiếp tục đi xuống. Đối với vị biểu muội này, hắn chỉ coi là biểu muội mà thôi, căn bản không có khả năng cùng nàng song tu.
Mà đối với Y nhi...Hắn biết phần yêu thích này của chính mình nhất định không có kết quả, kỳ thật thời điểm vài năm trước phụ thân đi Phiêu Miểu Tông cầu liên hôn, hắn nên hiểu được, là do hắn chưa từ bỏ ý định.
Đoan Mộc Trường Thanh gọi tới không ít món Tần Lạc Y yêu thích, cực kỳ nhẫn nại ăn cơm cùng nàng, sau đó muốn đưa nàng trở về nghỉ ngơi.Tần Lạc Y biết hắn còn có việc gấp, khoát tay áo, nói chính mình tự trở về là được, cách nơi này không xa.
Đoan Mộc Trường Thanh suy nghĩ, cũng không tiếp tục kiên trì, lại đưa tay kéo nàng vào trong lòng hung hăng hôn xuống, thẳng đến khi hai người đều thở dốc, có chút không khống chế được, lúc này mới thả nàng rời đi, cũng may đây là nhã gian, khắp nơi đều vây kín mít, một màn hương diễm này không bị những người khác nhìn thấy.
Tần Lạc Y trực tiếp trở về tiểu viện ngoại ô. Trước khi vào nhà, nàng theo tính phản xạ nhìn chỗ bên cạnh người nguyên bản có một cây đại thụ thật lớn...Lúc này nơi đó trống rỗng không có bất kỳ thứ gì. Mâu quang Tần Lạc Y tối sầm lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay người đi vào trong viện.
Một đạo bóng dáng thon dài bạch sắc đứng dưới tàng cây ngô đồng trong viện, ánh mặt trời màu vàng theo kẽ lá hạ xuống, ở trên người hắn loang lổ quang ảnh, tuấn nhan dưới quang ảnh có vẻ mờ mờ ảo ảo, u ám khó hiểu.
Tần Lạc Y nhìn hắn, trong mắt có một chút ánh sáng kỳ dị chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh khôi phục bình thường, lông mi thon dài run rẩy, mỉm cười: "Thân mình chàng vừa mới tốt lên, tại sao không nghỉ ngơi, còn chạy đến nơi này?"
Đúng là Sở Dật Phong vừa mới thanh tỉnh buổi sáng hôm nay. Sở Dật Phong từ dưới tàng cây đi ra, trên tuấn nhan có vẻ gầy đi không ít, mặt không chút thay đổi, trong mắt có sóng ngầm bắt đầu khởi động, hắn vẫn đi đến trước người Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y mím chặt bạc môi.
Sở Dật Phong bình tĩnh dừng trước mặt nàng, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Là nàng luyện ra thập nhị giai niết bàn đan cứu tính mạng ta?"
Hắn biết được như vậy, Tần Lạc Y cũng không ngoài ý muốn. Tâm niệm trăm chuyển...Chẳng lẽ Sở Dật Phong hiện tại đến nơi này, là cố ý tới cảm tạ nàng? Nàng không nói gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Đáy mắt có một tia buồn bã xẹt qua rất nhanh.
Sở Dật Phong đột nhiên nâng hai tay lêm, giữ thắt lưng nàng, nở nụ cười: "Y nhi, ân cứu mạng của nàng, ta không có gì để báo, xem ra chỉ có thể lấy thân báo đáp."
Phượng mâu Tần Lạc Y phút chốc trợn to, khóe mắt hung hăng co rút, có chút giật mình nhìn hắn, thực sự không ngờ hắn lại nói ra lời như vậy.
Sở Dật Phong đột nhiên cười khẽ ra tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, hơi thở ấm áp phun trên mặt nàng, trằn trọc cắn mút, cánh môi l bị cạy ra, đầu lưỡi mềm mại ôn hoạt tiến vào.
"Ngô." Tần Lạc Y rất nhanh phục hồi lại tinh thần, sau đó thối lui bên người hắn, ánh mắt lóe ra: "Chỉ là một viên đan dược mà thôi, không cần để trong lòng." Huống chi đừng nói một viên, chỉ cần có thể làm cho hắn bình an vô sự tỉnh lại, mười viên nàng cũng sẽ luyện cho hắn.
Sở Dật Phong không cho phép nàng thối lui, đưa tay nhanh chóng đem nàng kéo vào trong lòng lần nữa, ánh mắt cực nóng bá đạo nhìn nàng:"Không có đan dược của nàng, ta đã chết, nếu ta bởi vì đan dược của nàng mà tái sinh, vậy từ hôm nay và cả sau này, mệnh này của ta đều là của nàng."
"Ta nói không cần để trong lòng!" Trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên có chút buồn bực, nàng thích hắn, nhưng nàng cứu hắn, không có mục đích gì.
Sắc mặt trầm xuống, sau đó mạnh mẽ đẩy hắn ra, quát khẽ: "Chàng vẫn nên trở về sớm chút đi, hảo hảo nghỉ ngơi, đem thân thể điều dưỡng thật tốt mới phải." Xoay người liền hướng tới trong phòng đi đến, không còn quan tâm hắn.
Sở Dật Phong có chút giật mình nhìn bóng dáng nàng rời đi, sau đó trong nháy mắt nàng muốn đóng cửa lại, thân mình vừa động, phóng vào, thuận tay đóng cửa lại.
Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, đi đến ngồi xuống nhuyễn tháp một bên, châm cho chính mình một chén trà, ngẩng cổ uống một ngụm lớn, liếc mắt nhìn Sở Dật Phong đi theo vào, nàng lại uống một ngụm.
Sở Dật Phong đi qua, nhẹ nhàng đem chén trà trong tay nàng đoạt lấy, thân mình hơi hơi cúi xuống, nhìn thẳng nàng, thần sắc thận trọng nhìn nàng chăm chú: "Y nhi, để cho ta lưu lại bên cạnh nàng đi."
Lúc tẩu hỏa nhập ma chứng kiến đến bộ dáng nàng cùng chính mình, hắn căn bản không có biện pháp tiếp nhận. Hắn yêu nàng, hắn cũng muốn nàng yêu hắn. Phần yêu thương này đã sớm dung nhập vào bên trong cốt nhục, không thể dứt bỏ.
"Chàng...Thật sự muốn ở lại bên người ta?" Kinh hỉ tới quá mức đột nhiên, làm cho nàng có chút không thể tin được.
"Phải." Sở Dật Phong cúi đầu, ở môi nàng hung hăng hôn một ngụm, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn sẽ không nhìn thấy nàng, cũng không cảm thụ được nàng tốt đẹp.
"Không phải bởi vì niết bàn đan?" Tần Lạc Y nghĩ vậy, mâu quang hơi tối sầm lại, phượng mâu bình tĩnh nhìn hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt hắn.
Sở Dật Phong có chút thất bại, thập phần hối hận chính mình vừa rồi vì cái gì nói câu muốn lấy thân báo đáp: "Hôm nào ta tìm người luyện mười viên niết bàn đan cho nàng."
Tần Lạc Y nghiêng đầu đánh giá hắn, nhìn thần sắc hắn ngưng trọng lộ ra khẩn trương, đột nhiên nhướng mày, khanh khách cười khẽ lên: "Ta không tu luyện Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, muốn nhiều niết bàn đan như vậy làm gì?"
Sở Dật Phong thấy thế, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng ngồi xuống bên người nàng, đem nàng kéo vào trong lòng chính mình, ôm chặt lấy: "Không cần niết bàn đan, ta cho nàng bạc tốt lắm, nàng muốn mua cái gì cũng được." Thanh âm ôn nhu, mang theo một tia than thở.
Tần Lạc Y dựa trong ngực hắn, cũng vươn tay vòng quanh thắt lưng hắn, nghe nhịp tim hắn đập mạnh mẽ mà hữu lực, khóe môi hiện lên một chút tươi cười minh diễm.
Đại môn bị đẩy ra từ bên ngoài, bóng dáng Đoan Mộc Trường Thanh tuấn dật từ bên ngoài đi đến: "Y nhi..."
Khi ánh mắt hắn nhìn đến hai người ôm nhau trên nhuyễn tháp, ánh mắt lạnh lùng, hai tay nắm chặt.
"Nhị sư huynh, chàng đã trở lại." Tần Lạc Y không nghĩ tới Đoan Mộc Trường Thanh sẽ trở lại nhanh như vậy, còn chưa đến nửa canh giờ, nàng vội vàng buông cánh tay ôm Sở Dật Phong ra, đứng dậy, tươi cười đi qua.
Sở Dật Phong không ngăn cản nàng.Cũng từ trên nhuyễn tháp tao nhã đứng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đoan Mộc Trường Thanh, không nhìn nhầm trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh xẹt qua một tia lãnh ý.
Bởi vì sư phụ cùng La sư tổ đều trở lại, Phượng Phi Ly cũng trở về sớm, giữa trưa đã trở về, trở lại trong tiểu viện, cư nhiên thấy được một bóng dáng vốn không nên xuất hiện, ánh mắt mạnh mẽ tối sầm lại, ý cười trên mặt không giảm.
Nhìn Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong, lạnh lùng hỏi Đoan Mộc Trường Thanh: "Xảy ra chuyện gì?"
Đoan Mộc Trường Thanh cười khổ: "Như ngươi nhìn đến, Sở Dật Phong...Hắn quyết định lưu lại, giống như chúng ta muốn ở lại bên người Y nhi."
Trong mắt Phượng Phi Ly có sát khí chợt lóe rồi biến mất, còn có một tia giật mình: "Sao có thể? Tẩu hỏa nhập ma một lần, hắn cư nhiên thay đổi chủ ý quyết định lưu lại?" Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Là ta tính sai." Đoan Mộc Trường Thanh thở dài một hơi, con ngươi đen lãnh khốc nhìn vẻ mặt Tần Lạc Y mỉm cười ôn nhu nói chuyện với Sở Dật Phong trong viện, trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Chuyện này không thể trách ngươi." Phượng Phi Ly híp mắt hoa đào lại, theo ánh mắt hắn nhìn về phía trong viện, lạnh lùng nói: "Chỉ sợ thật sự bởi vì quan hệ tẩu hỏa nhập ma."
Đoan Mộc Trường Thanh nghe vậy im lặng. Người tính không bằng trời tính, ai cũng không biết rõ ràng Sở Dật Phong hẳn đã hết hy vọng, cư nhiên tẩu hỏa nhập ma, đến quỷ môn quan đi dạo một vòng, liền nghĩ thông suốt như vậy.
Hai người đều có điểm hối hận, nếu sớm biết như vậy, lúc trước Sở Dật Phong tẩu hỏa nhập ma, sẽ không nên thông tri Y nhi nhanh như vậy...Bất quá chuyện này cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi, hai người đều biết, nếu thời gian đảo ngược, bọn họ vẫn sẽ đi nói cho Y nhi, đơn giản là bọn họ không thể gặp Y nhi thương tâm khổ sở, càng sợ Y nhi sau khi biết được, dùng ánh mắt oán trách thất vọng nhìn bọn hắn.
Sở Dật Phong tự nhiên cảm giác được định ý giữa hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, thời điểm có Y nhi còn tốt, trước mặt Y nhi, hai người này một kẻ lãnh khốc, một kẻ cười đến yêu nghiệt, có chút bất động thanh sắc, chỉ cần Y nhi hơi cách một lát, ánh mắt hai người giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Hắn vốn là người cực thông minh, suy nghĩ một chút liền hiểu được, lúc trước hai người này chắc chắc chính mình sẽ không đồng ý giống bọn họ cùng nhau ở lại bên người Y nhi.Trong lòng âm thầm cười lạnh.Hai người này đối với hắn không có chút hảo cảm, muốn hắn biến mất bên người Y nhi, hắn cũng nghĩ như thế?
Trước kia nghe Y nhi nói, hai sư huynh của nàng đồng ý hắn lưu lại bên người nàng, hắn còn từng hoài nghi qua hai người đối với Y nhi không phải thật tình, hiện tại đã hiểu được chính mình suy nghĩ quá qua loa, tình ý hai nam nhân này đối với Y nhi, chỉ sợ không ít hơn so với hắn.
Đối với Sở Dật Phong có thể lưu lại bên người chính mình, Tần Lạc Y tự nhiên thập phần cao hứng, mặc kệ nói như thế nào, nàng thật sự yêu thích Sở Dật Phong.
Nàng vẫn cảm giác được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai sư huynh cùng Sở Dật Phong, không khỏi có chút đau đầu, mắt thấy màn đêm buông xuống, Sở Dật Phong vẫn không có ý tứ rời đi, nàng càng đau đầu. Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nàng trở nên nóng rực. Tính toán ngày, nguyên bản buổi tối hôm nay hắn bồi chính mình.
Thần sắc nàng rơi vào trong mắt Phượng Phi Ly, trong lòng Phượng Phi Ly đột nhiên vừa động, liếc mắt nhìn Sở Dật Phong vẫn không rời đi một cái, nảy ra ý hay, nếu buổi tối hôm nay Sở Dật Phong ở lại chỗ này, đến lúc đó Y nhi cùng sư đệ ở cùng một chỗ...Nói không chừng Sở Dật Phong bị kích thích, hạ quyết tâm lại dao động.
"Y nhi, thời gian không còn sớm, nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hắn đứng dậy, bạc môi hoàn mỹ hơi cong, tuấn nhan mỉm cười, nói với Tần Lạc Y nói.
Sở Dật Phong nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Tần Lạc Y, mâu quang chợt lóe.
Tần Lạc Y nhìn thần sắc ba nam nhân trong phòng khác nhau, dư quang khóe mắt nhìn đến Đại Hắc cùng Hắc Đế từ ngoài viện phóng vào, trong mắt sáng ngời, đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng vỗ đầu: "Chỉ lo nói chuyện cùng các chàng, đem chuyện tình Đại Hắc nhờ quên mất, Đại Hắc kêu ta luyện đan cho nó, đã thúc giục vài lần, các chàng đi nghỉ ngơi trước đi, ta đi luyện đan cho nó trước."
Đại Hắc nghe vậy thiếu chút nữa lảo đảo một cái, có chút không biết nói gì nhìn nàng. Khi nào thì nó tìm nàng luyện đan? Còn thúc giục vài lần, vì cái gì chính nó không biết?
Tần Lạc Y sờ đầu nó, có chút áy náy nói: "Ngươi đừng sinh khí, ta cũng không phải cố ý quên mất, mấy ngày nay không có việc gì, ta lập tức đi luyện cho ngươi."
Hắc Đế nhìn lướt qua ba nam nhân trong phòng, toét miệng, đột nhiên mở miệng nói: "Còn có ta, đừng quên, cùng nhau luyện đi."
Khoé mắt Tần Lạc Y nhịn không được co rút, ý cười trên mặt trong suốt: "Sẽ không quên, luyện xong cho Đại Hắc, ta liền luyện của ngươi." Vừa nói chuyện, một bên dùng sức xoa đầu nó.
Hắc Đế ghét nhất là bị người khác sờ đầu nó, đặc biệt là nữ nhân, trong con ngươi đen loé ra tinh quang, muốn đem tay nàng hất ra.
Tần Lạc Y đã sớm buông tay đi ra ngoài. Sở Dật Phong cũng đứng dậy đi theo ra ngoài. Tần Lạc Y xuất đan lô ra, còn lấy không ít linh thực quý hiếm ra, rất nhanh dâng đan hỏa lên, thật sự quyết định hiện tại luyện đan.
"Ta đến giúp nàng." Sở Dật Phong mỉm cười tiến lên giúp nàng, tuy rằng hắn không biết luyện đan, bất quá rửa sạch linh thực không có vấn đề, còn có thể giúp đỡ một hai.
Trong mắt Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh chợt loé sắc bén rồi biến mất, nhìn Sở Dật Phong đứng bên người Y nhi, tự nhiên không có khả năng để cho Sở Dật Phong nhân cơ hội hướng Y nhi đại hiến ân cần, hai người cũng tiến lên hỗ trợ, sau một lát cực có ăn ý đem Sở Dật Phong đẩy khỏi bên người Tần Lạc Y.
Mâu quang Sở Dật Phong trở nên cực lạnh lẽo, trong mắt có một chút ám quang tà tứ xẹt qua.
Đại Hắc cùng Hắc Đế nhàn nhã ghé vào một bên, mơ màng sắp ngủ. Tần Lạc Y luyện tuyết tham đan cho Đại Hắc, luyện suốt tám canh giờ, đến buổi chiều ngày hôm sau mới thành đan, Đại Hắc cao hứng cầm đan dược lăn qua lộn lại nhìn nhìn, sau đó thừa dịp Sở Dật Phong chưa chuẩn bị, chạy đến bên trong vòng tay không gian tu luyện.
"Y nhi, đi nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn nàng luyện đan dược gần mười canh, hai gò má bị đan hỏa hun đỏ ửng như hoa đào nở rộ, nghĩ đến chuyện tình lúc trước vì Sở Dật Phong mà nóng lòng luyện đan, hẳn là vài ngày đều chưa nghỉ ngơi tốt, trong lòng Phượng Phi Ly tràn đầy đau lòng, chỉ phải tạm thời bỏ qua tâm tư tính kế Sở Dật Phong, thúc giục nàng đi nghỉ ngơi.
"Còn có ta." Hắc Đế híp mắt lại nhắc nhở nói.
"Của ngươi qua vài ngày nói sau." Đoan Mộc Trường Thanh trừng nó. Không muốn Tần Lạc Y bồi chính mình, tuy rằng thật lâu không ôm nàng, thực sự có chút nhớ nhung, nhưng bất kể cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể nàng, buổi tối hôm qua, nàng không nên mở lò luyện đan, lại nói tiếp đều do bọn họ, nếu không phải bọn họ...Tại sao Y nhi phải như vậy?
Sở Dật Phong trực tiếp đem Tần Lạc Y kéo vào trong nội thất. Ánh mắt Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh giống như đao nhìn hắn, quyết định nếu Sở Dật Phong dám không biết nặng nhẹ ở lại trong phòng Y nhi tư triền, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút.Sở Dật Phong nhanh chóng đi ra. Thần sắc hai người Phượng Phi Ly lúc này mới dễ nhìn hơn một chút.