Chương 255: Quyển 2 Chương 123: Ta Thích Chàng

Editor:HamNguyet

Liên tục hai ngày Đan Tuyết Liên chưa về, trong lòng Đan Hồng Dao Trì tiên cảnh mơ hồ có cảm giác không thích hợp, hai ngày trước cùng yêu thú triều đại chiến, có không ít tu sĩ chết trận.

Trong lòng lo lắng nữ nhi, để cho đệ tử chính mình đi ra ngoài hỏi thăm một phen, hai ngày này có người từng nhìn đến nữ nhi hắn hay không, vài đệ tử đi ra ngoài không lâu liền trở lại, sắc mặt đều rất khó nhìn, trên tay còn cầm một trường kiếm màu đen.

"Sư phụ, sư muội đã xảy ra chuyện!" Đem tình huống chi tiết nghe được nói cho Đan Hồng, lúc ấy Đan Hồng tức giận đến thổ huyết, hắn sống mấy ngàn tuổi, chỉ có duy nhất một nữ nhi như vậy, cư nhiên đã chết. Còn liên quan đến Hạ Tử Thần...Rồi sau đó nhận ra hắc kiếm kia cư nhiên là ma kiếm đã biến mất mấy vạn năm--Tru Tâm Kiếm!

Trách không được trước khi nữ nhi trước khi chết vẫn hô Hạ Tử Thần hại nàng. Chỉ cần không phải kiếm chủ, bất kể ai lấy máu điều khiển thanh kiếm này, kiếm sẽ tự động hút linh lực trong cơ thể, không chết không ngừng!

Hạ Tử Thần cư nhiên chiếm được thanh kiếm này, lúc đó xảy ra yêu thú triều...Tất nhiên Hạ Tử Thần cùng nữ nhi hắn đồng thời bị yêu thú vây quanh, không thể xông ra vòng vây, Hạ Tử Thần dùng mệnh nữ nhi hắn vì chính hắn ta mở ra một con đường máu!

"Thật sự là tâm địa tàn nhẫn ác độc a." Hắn ngửa mặt lên trời rống giận, hai tròng mắt màu đỏ, Hạ Tử Thần...Kia chính là người hắn vẫn luôn coi như tiểu tế mà đối đãi a. Không nghĩ tới Đan Hồng hắn cũng có một ngày nhìn lầm người.

Tuy rằng nghe được cuối cùng Hạ Tử Thần vẫn không chạy thoát được, cũng chết trong yêu thú triều, bất quá hắn đau lòng nữ nhi bỏ mạng, càng nuốt không trôi khẩu khí này, mang theo trưởng lão đệ tử Dao Trì, chậm rãi hướng về phía Động Thiên Phúc mà đi, thề vì nữ nhi đòi công đạo.

Tần Lạc Y nghe nói việc này, hoàn toàn ở bên trong dự kiến của nàng, cũng không quá để ý, lạnh lùng cười, chờ xem Đan Hồng có thể cấp cho chính mình một kinh hỉ hay không.

Từ ngày nàng uống rượu đến bây giờ, đã qua mấy chục canh giờ, mỗi khi nhớ tới lời nói của Nhị sư huynh, nàng đều cho rằng chính mình đang trong mộng. Hai sư huynh đã dọn vào trong tiểu viện của nàng.

Lúc trước Quý Huyền sư huynh cung cấp tiểu viện này, tổng cộng có ba gian, một gian phòng, một gian tu luyện thất, một gian phòng ở của nàng.

Thông Cẩm thành tu sĩ đông đảo, đệ tử cùng sư môn ở chung một chỗ, cũng không phải chuyện tình kỳ lạ gì, huống chi toà nhà nơi đó của Tứ sư huynh tuy rằng lớn, có Tam sư huynh ở cùng hắn, còn có Sở Dật Phong, thậm chí là mấy chục người Sở Dật Phong mang đến, đã không còn chỗ trống. Nên đối với hai sư huynh lựa chọn đến ở trong tiểu viện của nàng, đều không có người để ý.

Trừ bỏ tu luyện thất, chỉ còn một gian phòng trống không, nhìn như Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh ở cùng nhau, kì thực mỗi buổi tối chỉ có một người ở trong phòng, mà một người khác tự nhiên ở trong phòng nàng.

Giữa ba người tựa hồ trở về Vân Thiên biệt viện lúc trước. Nàng biết muốn hai sư huynh thiên chi kiêu tử nói ra lời không phản đối Sở Dật Phong ở lại bên người nàng đã thực không dễ dàng, mặc kệ cuối cùng giữa nàng cùng Sở Dật Phong có kết quả hay không, nàng đều thực cảm kích hai sư huynh thành toàn.Trong lòng cảm kích, tự nhiên đối tốt với bọn họ gấp bội.

Vài ngày như thế, đáy mắt hai sư huynh che dấu vẻ lo lắng dần dần tán đi, trên mặt tươi cười cũng dần dần nhiều hơn, thậm chí có một lần buổi tối song tu, Phượng Phi Ly tò mò dùng thần thức xem xét Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt nàng, nàng ngẫu nhiên phát hiện tinh thần lực bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu, cư nhiên có thể thông qua phương thức hoan hảo, tiến vào cơ thể đối phương.

Nguyên bản Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đã đem một phần Hỗn Độn Chi Nguyên trên người, thả vào đàn tế trong Bảo Lam chiến thuyền, đàn tế phân giải linh lực trong Hỗn Độn Chi Nguyên, tốc độ tu luyện nhanh hơn không ít.

Bất quá nhanh hơn nữa, cũng kém hơn so với hấp thu tinh thần lực bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu phóng thích ra, còn là loại tinh thần lực đặc biệt tinh thuần nhu hòa.

Có Vô Tướng Đại Pháp, tốc độ phóng thích tinh thần lực bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu bao nhiêu, hoàn toàn do chính nàng quyết định, không nói vốn dĩ bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu có bao nhiêu Hỗn Độn Chi Nguyên, chỉ cần hấp thu Hỗn Độn Chi Nguyên trong Băng Vực cũng đủ dọa người, nên nàng không chút keo kiệt đem tinh thần lực độ cho hai sư huynh.

Trên người hai sư huynh đều có không ít thiên tài địa bảo, thậm chí linh đan bổ sung linh lực, hai người vốn đã đột phá bình cảnh vài ngày, cư nhiên lại nhanh chóng tấn một giai.

Đại sư huynh là ngọc phủ lục giai.Mà Nhị sư huynh là ngọc phủ tứ giai.Tu vi bản thân nàng cũng tăng lên nhiều, tấn giai đến ngọc phủ thất giai.Ba người vì củng cố cảnh giới, chạy đến hơn mười vạn dặm hải lý tìm yêu thú, đại chiến mấy trận, đoạt hơn mười viên yêu đan, lúc này mới trở về tiếp tục tu luyện.

Tần Lạc Y dùng thời gian hai năm, từ thanh phủ tu luyện đến ngọc phủ, kỳ thật là áp chế tốc độ tu luyện của chính mình, trên người nàng không thiếu linh đan bổ sung linh lực, mà tinh thần lực bởi vì trong cơ thể có Hỗn Nguyên Thiên Châu nên lấy không hết, dùng không kiệt.

Từ lần đầu tiên phát hiện phía trên phủ đệ trong cơ thể chính mình có chút khác thường, mỗi lần nàng tấn một giai, đều đem phủ đệ đánh vỡ đúc lại một lần, liền trì hoãn không ít thời gian.

Kỳ thật sau khi có Vô Tướng Đại Pháp, cái loại cảm giác kỳ quái khi hấp thu tinh thần lực đã không còn, chỉ là nàng cẩn thận, mỗi lần tấn một giai đều lựa chọn đúc lại một lần, có lẽ vì nguyên nhân như vậy, phủ đệ lực của nàng, so với tu sĩ cùng giai cường đại hơn rất nhiều.

Lần trước nàng là ngọc phủ lục giai, chiến đấu vượt cấp với Hạ Tử Thần tu vi so với chính mình cao hơn hai giai, là ngọc phủ bát giai, không có một chút cảm giác cố hết sức, bắt lấy hắn là chuyện tình sớm muộn.

Nàng đem chuyện mỗi lần chính mình tấn giai đều đúc lại phủ đệ nói cho hai sư huynh. Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều cẩn thận xem qua phủ đệ bọn họ, không nhận thấy được khác thường, bất quá Tần Lạc Y nói sau khi đúc lại phủ đệ, chiến lực có thể tăng cường, vì vậy, ở thời điểm củng cố tu vi, hai người cực có hứng thú thử một phen.

Phải biết rằng tu vi đến ngọc phủ, muốn thắng đối thủ cao hơn một giai, nếu trên người không có pháp khí, pháp bảo nghịch thiên, sẽ phải chịu áp chế tuyệt đối. Muốn thắng đối thủ cao hơn hai giai, là chuyện cực kỳ khủng bố.Hơn nữa ở ngọc phủ có thể vượt cấp, nếu đến tử phủ...Đừng nói là hai giai, cho dù một giai, cũng đủ làm cho người ta hưng phấn.

Mười hôm sau, Sở Dật Phong xuất quan.Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly là người đầu tiên chiếm được tin tức.Trước khi hắn tới tiểu viện của Tần Lạc Y, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh không lộ dấu vết rời khỏi tiểu viện, lưu lại một mình nàng trong phòng.

Ban ngày mấy ngày nay bọn họ thường xuyên đi liên minh tổng bộ, Tần Lạc Y cũng không nghĩ đến, thời điểm bọn họ đi, còn cười cùng bọn họ phất phất tay.

Đi không xa, liền nhìn đến một đạo bóng dáng bạch y từ xa nhanh chóng hướng tới bên này phóng lại đây, hai người nhìn nhau, mâu quang tối sầm lại, lặng lẽ vòng qua, thu liễm hô hấp, ẩn thân trên cây đại thụ.Chờ hắn rời đi sau, hai người bọn họ mới từ trên cây nhảy xuống, quay đầu nhìn bóng dáng cách tiểu viện càng ngày càng gần, vẻ mặt khó hiểu.

"Chúng ta thật sự cứ rời khỏi như vậy?" Phượng Phi Ly cúi đầu thì thào: "Cứ như vậy để cho bọn họ ở cùng nhau, ta luôn cảm thấy lo lắng."

"Ít nhất hiện tại chúng ta không thể trở về." Tuấn nhan Đoan Mộc Trường Thanh hờ hững lãnh khốc, ánh mắt sắc bén: "Chúng ta nói đồng ý để hắn ta lưu lại, nếu hiện tại trở về, nói không chừng Y nhi sẽ hoài nghi chúng ta dụng tâm kín đáo."

Phượng Phi Ly cũng biết hắn nói có lý, hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người hướng tới liên minh mà đi.Hắn đến tìm chút sự tình làm mới được, nếu không khẳng định sẽ nhịn không được trở về.

Đoan Mộc Trường Thanh quay đầu liếc mắt nhìn phương hướng tiểu viện thật sâu một cái, trong mắt tối đen có tinh quang sắc bén chớp động, lập tức mỉm cười, xoay người phóng đi.

"Y nhi."

Hai sư huynh vừa mới rời đi, Tần Lạc Y đang chuẩn bị tu luyện một thời gian, một đạo thanh âm quen thuộc đột nhiên gọi nàng, thanh âm ôn nhuận tràn ngập từ tính.Tần Lạc Y đột nhiên quay đầu.

Sở Dật Phong một thân bạch y nhanh nhẹn dừng trong viện, tuấn nhan mỉm cười, ánh mắt tối đen tà tứ mang theo nóng rực, sáng quắc nhìn nàng.

"Chàng đã khỏe?" Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, ánh mắt linh động quét trên người hắn một lần, khí sắc so với vài ngày trước, tốt hơn rất nhiều.

Sở Dật Phong tươi cười đi đến đứng yên trước mặt nàng, nhìn tiếu nhan nàng minh diễm khó nén vui sướng, mâu quang trở nên ôn nhu, vươn một tay kéo người nàng lại đây, ôm vào trong lòng, vùi đầu vào cổ nàng: "Tốt lắm, đan đươc nàng đưa dùng rất được."

Tần Lạc Y mặc hắn ôm lấy, đưa tay vòng qua thắt lưng hắn, hắn vùi đầu nói chuyện trong cổ nàng, thổi ra hơi thở nóng rực, làm cho nàng nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

Ý cười trong mắt Sở Dật Phong nồng đậm.Y nhi của hắn...Vẫn mẫn cảm như vậy a. Bạc môi hoàn mỹ khẽ chạm vào cổ nàng, sau đó thuận tiện nồng nhiệt hôn lên vành tai khéo léo tinh xảo của nàng, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi mà tốt đẹp, hắn đã suốt 5 năm không chạm phải.

Tần Lạc Y đưa tay đẩy hắn.

"Y nhi, để cho ta hảo hảo ôm nàng một chút." Sở Dật Phong không buông tay, ngược lại càng ôm chặt nàng, giống như muốn đem nàng dung tiến vào chốt nhục chính mình.

"Đây là chàng đang ôm sao?" Tần Lạc Y lẩm bẩm, nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.

"Ha ha." Sở Dật Phong cười ra tiếng, rốt cục buông lỏng cánh tay ôm nàng ra, sau đó thừa dịp nàng không chú ý nhanh chóng hôn lên môi nàng, vừa chạm liền tách ra.

Mắt Tần Lạc Y chứa tức giận liếc nhìn hắn. Khoé môi kiều diễm lại nhịn không được gợi lên một chút tươi cười cực đạm, sau đó kéo hắn ngồi xuống ghế ngọc thạch điêu khắc tinh mỹ một bên.

Sở Dật Phong liếc mắt một cái liền nhận ra đây là ghế ngọc thạch ngự ban, chạm trổ tinh xảo, chất ngọc oánh nhuận tốt nhất. Nhớ rõ Tần Thiên nói qua, lúc trước phụ thân Trấn Nam Vương bởi vì nàng muốn tới Bồng Lai tiên đảo, không chỉ vì nàng chuẩn bị rất nhiều đồ vật, còn đem rất nhiều đồ vật phụ hoàng hắn ngự ban cất hết vào trữ vật giới cho nàng.Tần Lạc Y ngồi xuống đối diện hắn.Sở Dật Phong híp mắt lại, có chút bất mãn. Cách quá xa.

"Y nhi, lại đây." Hắn hướng tới nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đến ngồi bên người chính mình.

Tần Lạc Y cố tình không nhìn đến.Bàn tay trắng nõn oánh nhuận chống cằm, hơi hơi nghiêng đầu, phượng mâu tối đen có chút nghi hoặc theo dõi hắn nói: "Lần trước chàng nói bái sư...Đến tột cùng chàng bái vị cao nhân này?"

Thời gian vài năm, làm cho một người tu vi tôn giả tu luyện đến ngọc phủ, tuy rằng chỉ là ngọc phủ nhất giai, nhưng tốc độ kia quả thật rất khủng bố, là cao nhân chân chính nào.

"Y nhi, nàng rốt cuộc chịu hỏi ta." Sở Dật Phong khẽ nhếch khóe môi, trong mắt như có lưu tinh xẹt qua phía chân trời, hắn đặt ta trên bàn ngọc thạch, nhẹ nhàng chuyển động cái nhẫn dương chi bạch ngọc trên ngón tay, động tác tao nhã như nước chảy mây trôi, mang theo phong lưu tao nhã không kềm chế được. Mắt Tần Lạc Y loé nhẹ, cười trêu tức.

"Còn nhớ rõ trước khi nàng rời đi, ta đề cập với nàng về Tiên sư không?" Sở Dật Phong nhìn kiều nhan nàng thuần nhiên tuyệt mỹ, con ngươi hiện ra một đạo u quang, tươi cười bên môi lại mang theo ba phần trêu tức.

"Tiên sư...Ách, chàng bái ông ta làm sư phụ?" Phượng mâu Tần Lạc Y trợn to, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ lúc trước không phải chàng tùy tiện tìm một người..."

"Đương nhiên." Nghĩ đến chuyện nàng làm lúc trước, Sở Dật Phong vẫn có chút cắn răng: "Nàng cho là tùy tiện tìm một người, có thể giấu được hắn(Sở Dật Tu)...Còn có phụ hoàng ta sao?"

"Điều này cũng đúng." Tần Lạc Y chớp chớp lông mi thon dài, cười phụ họa nói: "Hẳn là hắn không phải người Thánh Long đại lục đi?"

Linh lực ở Thánh Long đại lục, tuy rằng so với thế giới trước kia nàng ở nồng đậm hơn rất nhiều lần, nhưng so với Bồng Lai tiên đảo mà nói thì kém xa, tu sĩ muốn ngưng tụ phủ đệ đều rất khó khăn.Tu vi cao nhất nơi đó, chính là phụ vương Trấn Nam Vương của nàng.

"Không phải." Sở Dật Phong nhìn nàng chăm chú, lắc lắc đầu, sau đó đem chuyện vài năm này nhất nhất nói cho nàng.

"Tiên sư kia cư nhiên là lão gia chủ Tần gia Huyền Thiên đại lục?" Tần Lạc Y hoàn toàn giật mình, vận khí hắn cũng quá tốt đi, tùy tiện tìm một người, chính là nhân vật tuyệt đối kinh ngạc, Tần gia là một trong bảy đại thế gia Huyền Thiên đại lục.

"Ừ, trước kia gặp qua lão nhân người hai lần." Kì thực là thời điểm lúc trước hắn đi ngang qua một trấn nhỏ giáp biên giới  Sở quốc, nhìn lão nhân trong mưa to thần sắc tịch liêu đứng trên đường, vẻ mặt bi thương, tay đặt lên cầu đá, thân mình cúi xuống, liền hiểu lầm là lão nhân muốn tìm cái chết, nhiều chuyện chạy tới cứu.Sau đó hắn bị ăn vạ.

Nguyên bản hắn muốn lập tức chạy về cung, lại bị lão nhân kia lôi kéo nói chuyện một ngày một đêm-- đương nhiên, đều là lão nhân nói, chính mình nghe, muốn rời đi cũng không được, chung quanh đều bố trí trận pháp, căn bản không ra được.

Sau đó, rốt cục lão nhân kia cũng nói đủ, không liếc mắt nhìn hắn một cái, ngự hồng mà đi, khi đó hắn chỉ biết lão nhân này khẳng định không đơn giản.Sau này hắn lại đi ngang qua trấn nhỏ vài lần, liền gặp phải lão nhân trên cầu đá hai lần.

"Hắn không thu ngươi...Lại cho ngươi bái nhi tử đã chết của hắn làm vi sư?" Khoé mắt Tần Lạc Y nhịn không được co rút, thần sắc kỳ dị nói.

Sở Dật Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, không ngừng chuyển động nhẫn ngọc trên ngón tay, thần sắc hơi ảm đạm, sau đó nhẹ giọng nói: "Nhi tử của lão nhân--cũng là sư phụ ta bị người giết chết, cùng bị giết chết còn có sư mẫu, hài tử bọn họ sinh tử không rõ, những năm gần đây, lão nhân vẫn đang tìm kiếm."

Sư phụ hắn sinh thời không thu đệ tử, Tần Lạc Y đi rồi, hắn mang theo người cùng Trấn Nam Vương tiêu diệt Triệu quốc trước, bất quá mấy tháng, đã đem Triệu quốc nhập vào lãnh thổ Sở quốc, sau đó đi tìm đến lão nhân một lần nữa, nói bóng nói gió biết lão nhân đến từ Huyền Thiên đại lục, cũng đi qua Bồng Lai tiên đảo, đã muốn bái ông ta làm sư phụ, năn nỉ cứng rắn hồi lâu, sử dụng các loại thủ đoạn, cuối cùng mới bái vào môn hạ nhi tử lão nhân, trên danh nghĩa lão nhân là sư tổ hắn, kì thực tương đương với sư phụ hắn.

Trong lòng Tần Lạc Y vừa động. Hài tử kia là muội muội Tần Mặc. Tần Mặc cũng nói bọn họ tìm hài tử kia hai mươi năm, tìm hết Huyền Thiên đại lục cùng Bồng Lai tiên đảo cũng không thu hoạch được gì.Nghĩ đến Tần gia lão gia chủ xuất hiện ở Thánh Long đại lục, hẳn là chưa từ bỏ ý định, nên đi Thánh Long đại lục tìm hài tử kia.

Chỉ là làm cho nàng ngoài ý muốn là, ca ca nàng cư nhiên cũng đi Tần gia Huyền Thiên đại lục tu luyện...Nguyên lai bên người phụ vương cùng mẫu thân một tử một nữ cũng không có.Phượng mâu nàng hiện lên một chút buồn bã.

"Ca ca ta hắn có khỏe không?"

Sở Dật Phong lại hiểu lầm, nghĩ đến nàng chỉ nhìn đến chính mình, không nhìn đến ca ca, có chút thất vọng, nhân tiện nói: "Hắn tốt lắm, ca ca nàng tu luyện đến thời điểm mấu chốt, ta xuất quan trước, nên đến đây tìm nàng."

Tần Thiên do hắn mang đi. Lấy chuyện dưới gối sư phụ hắn đơn bạc, thuyết phục lão nhân đem Tần Thiên thu vào môn hạ, nguyên bản Tần Thiên có sư phụ, bất quá tu sĩ tu luyện, chỉ cần sư phụ nhà mình đồng ý, có thể tiếp tục bái sư, có tu sĩ cả đời có hai-ba sư phụ cũng không có gì kì lạ, bất quá tình huống như vậy dù sao rất ít, nếu không phải người tư chất đặc biệt xuất chúng, tu sĩ bình thường đặc biệt là tu sĩ cao giai sẽ không thu nhận đồ đệ người khác.

Bốn năm trước hắn đi đến Huyền Thiên đại lục. Bất quá đến Huyền Thiên đại lục, lão nhân liền đem bọn họ ném vào tu luyện thất, nhiều năm trước trên đường tìm kiếm tôn nữ ngẫu nhiên được đến một loại phạt tuỷ có thể thay đổi thể chất trời sinh cho bọn họ ngâm, lại dùng rất nhiều thiên tài địa bảo, còn có rất nhiều loại hắc tinh thạch kỳ dị chứa đựng tinh thần lực dư thừa, tự mình giám sát bọn họ tu luyện, cũng nói rõ bọn họ không tu luyện đến ngọc phủ, mơ tưởng bước một bước ra khỏi Tần gia.

Nên trì hoãn đến bây giờ, hắn mới có thể tìm đến.Nếu không phải Tần gia như tường đồng vách sắt, lão nhân kia lại vô cùng lợi hại, hắn đã sớm không áp chế được tưởng niệm chạy tới Bồng Lai tiên đảo.Thật vất vả xuất quan, đạt tới ngọc phủ nhất giai, hắn cũng không chờ Tần Thiên xuất quan, lập tức mang theo người đến Bồng Lai tiên đảo.

Tay Tần Lạc Y chống cằm, im lặng. Cái trán no đủ, cằm tinh xảo mượt mà, môi anh đào đỏ bừng hơi hơi mím chặt, phượng mâu thanh triệt, sáng lạn như tinh tú, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, liền mang theo vô hạn kiều diễm, chọc đến trong lòng Sở Dật Phong hơi hơi rung động.Vươn tay qua, cầm bàn tay của nàng.

Tần Lạc Y đang suy nghĩ phụ-mẫu ở Thánh Long đại lục.Hiện tại nàng có Bảo Lam chiến thuyền, có thể mang theo Đại Hắc cùng Hắc Đế, tìm một lộ tuyến an toàn, hẳn là có thể thành công xuyên qua trăm ngàn dặm hải lý, trở lại Thánh Long đại lục nhìn xem.

"Chờ yêu thú triều chấm dứt, ta mang nàng đi Huyền Thiên đại lục, đến lúc đó nàng có thể nhìn đến ca ca nàng." Sở Dật Phong ôn nhu nói.

Tần Lạc Y nâng mắt nhìn về phía hắn: "Ta muốn về Thánh Long đại lục một chuyến trước." Đi Huyền Thiên đại lục, nguyên bản nàng có tính toán kia, bất quá chờ yêu thú triều kết thúc, nàng muốn về Thánh Long đại lục một chuyến trước.

Sở Dật Phong hiểu ý, cầm tay nàng thật chặt, nhìn dung nhan nàng thanh lệ tươi cười đến sung sướng: "Ta đi cùng nàng...Y nhi, về sau mặc kệ nàng đi đâu, ta đều đi cùng nàng, vừa lúc...Lần này trở về, cũng đem chuyện tình lúc trước chúng ta chưa hoàn thành tiến hành, Y nhi, ta sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng nhất, đem nàng nghênh đón vào Đông Cung."

Hôn lễ? Thành thân? Phượng mâu Tần Lạc Y hơi loé. Nàng nhẹ nhàng tránh thoát tay Sở Dật Phong.

Mâu quang Sở Dật Phong tối sầm lại, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt nàng: "Y nhi?" Hắn còn nghĩ rằng trải qua sự tình vài ngày trước, nàng sẽ không tiếp tục cự tuyệt hắn.

"Sở Dật Phong." Tần Lạc Y ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, cúi đầu nói: "Ta thích chàng, thật sự thích chàng."

Trong lòng Sở Dật Phong buông lỏng, nở nụ cười, trong mắt mang theo vui sướng khó nén, thanh âm trầm thấp ám ách: "Y nhi, ta cũng thích nàng." Thích đến mức tâm đau đớn, hận không thể đem nàng dung nhập vào cốt nhục chính mình.

"Ta có bạn lữ song tu." Nhìn tuấn nhan hắn vui sướng, trong lòng Tần Lạc Y quyết tâm, đem sự thật này nói ra.Việc này, sớm hay muộn hắn cũng biết đến.

Thần sắc Sở Dật Phong biến đổi, mặt không chút thay đổi trừng mắt nàng: "Y nhi, không cần nói đùa với ta."

Tần Lạc Y lắc đầu: "Lần trước ta nói với chàng, ta sẽ không lừa chàng."

"Phượng Phi Ly?" Ngực Sở Dật Phong phập phồng kịch liệt, hai tròng mắt như hàn đàm sâu thẳm mang theo sắc bén, thân hình chậm rãi cứng đờ.Là nam nhân yêu nghiệt kia, chẳng lẽ Y nhi thật sự thích hắn ta? Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng!

"Không chỉ có hắn, còn có Nhị sư huynh." Tần Lạc Y bằng bất cứ giá nào đều phải nói ra: "Sở Dật Phong, ta thích chàng, cũng thích hai sư huynh, nếu như vậy...Chàng vẫn còn thích ta, ta cùng chàng liền trở lại Thánh Long đại lục thành thân!"

"Phốc!" Sở Dật Phong rốt cuộc áp lực không được khí huyết trong lòng bốc lên, phun ra một ngụm máu tươi, bắn đầy trên bàn ngọc thạch, trên người Tần Lạc Y cũng dính máu tươi.

"Sở Dật Phong!" Tần Lạc Y bất chấp nhìn trên người chính mình, vội vàng chuyển tới bên người hắn, muốn đưa ta đỡ hắn, nàng biết hắn sẽ thương tâm, chỉ là không nghĩ tới hắn cư nhiên...Trong lòng tức khắc đau đớn.Sở Dật Phong đẩy tay nàng ra, Tần Lạc Y nhất thời không chú ý, thân mình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.