"Y nhi!"
"Y nhi, ngươi ở nơi nào!"
"Tiểu thư! Tiểu thư......!"
"Muội muội,muội muội,ngươi ở nơi nào......"
......
Tần Lạc Y ngồi trên lưng Đại Hắc, vừa mới từ phía trên tường vây đi vào, liền nghe được vô số thanh âm vô cùng lo lắng từ xa xa truyền đến.
Đại Hắc ngừng lại, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt kia bình thường giống như đang hỏi nàng muốn hay không đi qua đó...Tần Lạc Y khóe mắt rung rẩy không thôi.
Hiện tại, nàng lại nhớ tới gian phế phòng lúc trước khi nàng mới xuyên tới đây.
Tử y nam tử nói nàng kêu Tần Lạc Y, là tam nữ nhi của Tần Lăng Vân Trấn Nam Vương phủ, mẫu thân nàng là kế thất của Tần Lăng Vân-Tạ Như Yên, ở Tần gia, nàng còn có một ca ca, một tỷ tỷ. Ca ca kêu Tần Thiên, tỷ tỷ kêu Tần Lạc Hàn.
(kế thất:vợ kế,nhưng cũng là chính thất)
Thanh âm ngoài rừng cây càng ngày càng gần, hướng tới phương hướng nàng đang đứng đi tới, trong miệng lại gọi Y nhi...
Tần Lạc Y trong lòng vừa động, xem ra nàng gần hai cái canh giờ không hiện thân, những người này hẳn đều đến tìm nàng......
Xoay người từ trên lưng Đại Hắc nhảy xuống, ý bảo Đại Hắc tránh đi đám người rời khỏi nơi này, chính mình rất nhanh lắc người tiến vào gian phế phòng trước mắt kia,sau ngã xuống tư thế giả trang bất tỉnh.
Sau một lát,đại môn khép hờ bị đẩy ra,ngọn lửa đèn lồng chiếu sáng vào bên trong gian phòng.
Tần Lạc Y nhắm mắt lại, giả dạng bộ dáng chính mình hôn mê bất tỉnh.
"A! Tam tiểu thư ở trong này, phu nhân, Tam tiểu thư ở trong này..." Thanh âm cất cao có vẻ sắc nhọn mà hoảng sợ.Ngọn lửa đèn lồng lung lay trước mặt hướng nàng đi tới.
Vô số tiếng bước chân bối rối theo bốn phương tám hướng chạy vội tới,vội vã kéo nhau vào phòng.
"Y nhi! Y nhi ngươi làm sao vậy?" Một thanh âm cực kỳ dễ nghe đột nhiên ở bên tai nàng vang lên, trong thanh âm người tới mang theo bối rối lo lắng, sau đó nàng bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, bàn tay run run xoa nhẹ trán của nàng.
Cảm giác vòng tay ấm áp, nhất thời khiến nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa mới bắt đầu nhìn đến vết máu trên trán nàng, nàng còn tưởng rằng..."Mau! Đi nói cho Vương gia, nói đã tìm thấy Y nhi...Tiểu thư bị trọng thương, gọi người lập tức đi tìm đại phu đến! Phải nhanh......"
"Vâng!"
Đám hạ nhân cung kính lên tiếng trả lời, sau đó gấp gáp chạy ra ngoài mời đại phu.
"Y nhi, ngươi như thế nào ngu ngốc như vậy!Nếu ngươi có cái gì không hay xảy ra, nương phải làm sao bây giờ a...Y nhi...Y nhi của ta..."Thanh âm dễ nghe gắt gao ôm chặt nàng, cúi đầu bên tai nàng thở dài thấp giọng khóc.
Mấy đạo thanh âm khuyên giải trong phòng vang lên.
"Phu nhân! Tiểu thư nhất định cát nhân thiên tướng! Nơi này là phế phòng,trên đầu tiểu thư lại có miệng vết thương, không thể ở trong này ngốc lâu, vẫn là trước đem tiểu thư trở về, chờ đại phu lại đây xem..."
*
(cát nhân thiên tướng:Cát nhân thiên tướng –
吉人天相
– jí rén tiān xìang.
+cát nhân: người thiện lương có phúc khí.
+thiên tướng: được trời giúp đỡ.
–>người tốt sẽ được trời giúp đỡ).
"Đúng vậy! Phu nhân, ngài đừng thương tâm,thân mình ngài nếu không ổn, ai tới chiếu cố tiểu thư..."
......
Phụ nhân ôm lấy nàng nghe vậy, rốt cục ngừng khóc, rất nhanh, nàng bị người bế lên đưa vào trong kiệu cực mềm.
Không lâu sau, đại phu đến đây, hơn nữa người đến lại là ngự y nổi danh,đức cao vọng trọng nhất trong cung-- Hoa ngự y!
Tần Lạc Y nằm trên giường, vẫn không mở mắt,một bên bị thương chảy không ít máu,sau lại chạy đến trong rừng rậm xa như vậy,cùng tử y nam tử kia mấy độ mây mưa thất thường, giải xuân dược trong cơ thể, lúc này thực mệt mỏi.
Rất nhanh liền ngủ.
Vết máu trên trán nàng, nguyên bản đã lau khô không ít, còn thoa thuốc mỡ, bất quá đã có người thay nàng lo nghĩ chu đáo, không chỉ đem thuốc mỡ trên trán nàng tẩy đi,còn đổ thêm ít máu lên,từ bàn tay hắn còn tô vẽ khiến miệng vết thương của nàng thoạt nhìn đáng sợ không ít.