Chương 1: Tìm cái công tác
Bộ phận nhân sự của công ty.
“Cô tên là Quách Quả?"
“Đúng vậy, là tôi.”
Người thông báo tuyển dụng cầm lấy lý lịch sơ lược trên bàn, cẩn thận xem một lần, mày lập tức nhăn thành chữ xuyên 川, mang chút bất mãn nói, “Lý lịch sơ lược này sao cô còn chưa điền xong thể?”
“Điền xong rồi mà!” Quách Quả vẻ mặt chân thành trả lời.
Người thông báo tuyển dụng sắc mặt khó hiểu, lại lần nữa nhìn lướt qua lý lịch sơ lược trên tay, chỉ vào dòng chữ trên cùng, rốt cuộc nhịn không được tức giận mở miệng, “Lý lịch sơ lược cô chỉ điền có cái tên sao?” Làm HR nhiều năm như vậy, hắn còn chưa xem qua lý lịch sơ lược nào sơ sài thế, cả tờ giấy trừ tên ra, cái gì cũng không viết, nếu không phải vẻ mặt đối phương vẫn luôn cười đến chân thành, hắn đã nhịn không được trực tiếp kêu cô cút đi.
Quách Quả lo lắng nhìn hắn một cái, mang chút cẩn thận mở miệng nói, “Cái kia…… Nếu tôi nói, tôi vừa bị mất trí nhớ, nên những thứ khác không nhớ rõ, anh tin sao?”
“……” Người thông báo tuyển dụng khóe miệng nhếch lên, mất trí nhớ em gái cô, nhà ai mất trí nhớ liền ngay cả giới tính mình cũng quên sao?
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống: “Thực xin lỗi, chức vị trợ lý tổng tài mà tôi thông báo tuyển dụng, yêu cầu thấp nhất phải tinh thông ba loại ngoại ngữ, bằng cấp tốt nghiệp là thạc sĩ trở lên, cũng phải có kinh nghiệm công tác hai năm trở lên. Tôi nghĩ cô không thích hợp chức vị này rồi, cảm ơn đã đến đây, lần sau gặp!”
“Nga……” Trên mặt Quách Quả đang mỉm cười, nháy mắt suy sụp xuống, cả người tựa như xìu xuống lạnh hơn vài độ. Lúc này mới chậm rãi đứng lên, đang muốn xoay người ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói, “Kia…… Các người thông báo tuyển dụng bên bảo vệ còn thiếu người không?”
Thông báo tuyển dụng viên: “……”
——————
Mười phút sau.
Quách Quả vẻ mặt mờ mịt đứng ở bên đường, đối chính mình tự hoài nghi một lúc. Cô thật không nghĩ tới, ngay cả làm bảo vệ, cũng bị người ta ghét bỏ. Sờ sờ trong túi còn sót lại ba đồng 5 mao tiền, đáy lòng lại một trận đau đớn, nếu lại tìm không ra chỗ công tác, có khi ngày mai đi phỏng vấn đến tiền xe cũng không trả đủ.
Quách Quả xem xét dòng người ngược xui trên đường, thở dài, đành phải rảo bước tiến lên đồn công an quen thuộc bên cạnh. Nhớ rõ rất nhiều năm trước, lão sư đã từng nói qua, có vấn đề thì tìm cảnh sát!
Vội cả ngày, thật vất vả Từ Chính mới nhàn rỗi một hồi để đi ăn mì gói ở đồn. Vừa nhấc đầu liền thấy được cái thân ảnh quen thuộc kia đi tới, tức khắc một ngụm mì hút lên liền bị sặc, ho khan một trận tê tâm liệt phế.
“Anh Từ, không sao chứ?” Quách Quả lập tức tiến lên vài bước, nịnh bợ vỗ vỗ lưng cho hắn.
Từ Chính lui về phía sau một bước, một bên ho khan một bên mở to hai mắt trừng cô nói, “Em…… Khụ khụ…… Em, em thế nào vừa đi đã trở lại rồi?” Quách Quả đi còn chưa đến một giờ đó!
Từ Chính có chút đau đầu, từ một tháng trước, ở vùng ngoại thành phát hiện cô em gái này tự xưng mất trí nhớ, tựa như lúc trước bị nhốt đến túng quẫn, ngày đầu đến sở bọn họ liền chạy quên trời quên đất, kém việc muốn thường trú ở đây mà thôi, người trong sở đều bị cô làm sợ, cố tình điều tra thật tốt tin tức của Quách Quả, nhưng bất kể bọn họ tra thế nào, vẫn trước sau như một không tìm được gì, “Em hôm qua không phải nói muốn tìm chỗ công tác, phỏng vấn sao?”
“Em đi rồi nha!”
“Kết quả thì sao?”
“Bị đuổi rồi.” Quách Quả cả người lại rũ xuống.
Từ Chính sửng sốt một chút, hiện tại tìm công việc khó như vậy sao?
Theo lý thuyết là không nha, hiện tại chỉ mới đầu xuân, rất nhiều công ty đều cần tuyển người. Tìm cái công việc để làm, không nói về lương cao lương nhiều gì, chỉ cần tạm sống qua ngày, chẳng lẽ là ánh mắt cô quá cao, vẫn không tìm được cái nào hợp sao?
Lại lần nữa nhìn lướt qua Quách Quả vẻ mặt ủ rũ, Từ Chính khụ một tiếng, nghiêm trang khuyên nhủ, “Anh nói Tiểu Quách à, hiện tại kết quả điều tra của em vẫn chưa có gì, tình huống giờ chẳng khác nào không nhà cửa. Giờ chính sự tốt nhất chẳng phải là phỏng vấn, tìm công việc sao, nếu không thích sau này lại đổi, đừng kén chọn quá nha....”
“Em không kén mà!” Quách Quả vẻ mặt vô tội nói, “Em đi thử hết tất cả những nơi tuyển người, phỏng vấn một lần, nhưng đều bị đuổi.”
“Sao có thể chứ?” Từ Chính có chút khó tin, “Nói thử cái công việc em đi phỏng vấn là gì thế?”
“Bảo vệ.”
“……”
Từ Chính nghẹn lời, này thật đúng là không kén chọn, nhưng này công việc này có hơi sai sai không? Nhìn nhìn em gái trước mặt, so với mình thấp hơn một cái đầu, nói: “Em xác định mình hợp với công việc bảo an kia sao?”
“Rất thích hợp nha!” Quách Quả tự tin gật gật đầu, giơ giơ tay lên như đang muốn chứng minh cái gì.
Từ Chính lại trực tiếp ngắt lời, “Được rồi được rồi, một thiếu nữ như em, học người làm bảo vệ cái gì! Nếu không em nghĩ thử xem mình có thể làm được gì, vậy mới tìm được công việc dễ hơn.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Coi như mất trí nhớ, nhưng bản năng cơ thể em vẫn còn, cẩn thận ngẫm lại xem, có khi lại phát hiện gì mới.”
Quách Quả sửng sốt, một tay chống đầu khó khăn ngẫm nghĩ, lúc sau mới thử thăm dò mở miệng nói, “Đều có thể chứ?”
“Chức nghiệp chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn!” Cái gì cũng sẽ được.
“Kia……xem mặt coi mệnh thì sao?”
“……” Cái ** nó chứ!
“Nếu không…… Trừ tà trấn yêu cũng được.”
“…… Nhắc nhở em một chút, nơi này là đồn công an!”
“Em biết nha, đúng rồi, anh cảm thấy tìm huyệt châm cứu thế nào, cái này em vô cùng chuyên nghiệp đó!”
“…… Quách, Quả!”
“Nếu không đổi làm sĩ thuật ngũ hành cũng ok lắm!”
“Cút!”
“……”
Không phải nói chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn sao?
——————
Quách Quả là bị Từ Chính đuổi ra đồn công an, thời điểm đi ra hoàng hôn đã xuống núi, đèn bên đường đường sáng hết lên.
Cô chà xát cánh tay hơi lạnh, hiện tại còn dư mấy nhà công ty chưa phỏng vấn chắc cũng đóng cửa rồi. Đành phải đi trở về căn phòng bản thân đã thuê ở.
Phòng ở là Từ Chính hỗ trợ cho tiền thuê, thời điểm cô tỉnh lại không xu dính túi, từ thân phận bối cảnh, gia đình địa chỉ, thân thích bằng hữu linh tinh sự việc, cùng một câu hỏi đều bó tay hết ba cái. Từ Chính thấy cô đáng thương, cho nên tự lấy tiền túi ra giúp thuê gian phòng, cho Quách Quả tạm thời có nơi đặt chân, bọn họ cũng tiện hơn trong việc điều tra, ngay cả phí sinh hoạt một tháng này cũng là hắn cho hết.
Không thể không nói, Từ Chính thật là cái nhân dân có trách nhiệm thực phụ. Cô vừa mới nói mấy cái kỹ năng của mình, cũng có thể chọc giận hắn, cho nên mới lôi kéo giáo dục tư tưởng cho cô tận hai giờ, chỉ sợ Quách Quả trượt chân đi vào con đường hãm hại lừa gạt người ta. Cô đành phải khiêm tốn thừa nhận lỗi sai, nhiều lần bảo đảm tuyệt sẽ không làm ra mấy hành động lừa người kia, cũng viết vào tờ giấy 3000 chữ cam đoan, sau đó mới được hắn thả ra.
Quách Quả không nghĩ tới, ở thế giới này, dù mình ăn ngay nói thật cũng khó. Nhìn đối phương lại lo lắng, lại đau lòng, còn mang theo ánh mắt hận sắt không thành thép. Đôi khi cô còn muốn nói câu —— “Thật ra em đã tu tiên hơn mấy trăm năm rồi.” Nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại bản thân.
Không phải cô nhát, chỉ cần lấy tu vi hiện tại, đừng nói là trừ tà trấn yêu, xem mặt coi mệnh mấy loại chuyện này; nhất định tính ra được một bọn yêu ma. Nhưng điều lo lắng duy nhất ở đây chính là, nơi này không phải Tu Tiên giới, kỹ năng cô có, không thích hợp cho cái thế giới này.
Không sai, Quách Quả là xuyên không tới, hơn nữa còn không phải lần đầu tiên cô xuyên không.**