-“ Mẫu thân của ta ( nàng )?” Tiêu Dao cùng Thanh Thanh cùng lên tiếng.
-“ Chính xác hơn là gia tộc mẫu thân của nàng.” Trần Sơn đính chính lại.
Hai người im lặng đợi Trần Sơn nói làm hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên. Hai người này sao không có chút tò mò sao, mà thôi mà thôi. Thở dài một tiếng hắn nói:
-“ Nàng tên Hoa Mộng Điệp…”
…
Qua một một canh giờ nghe hắn nói xong Tiêu Dao cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Đại khái lúc bé trẻ tuổi ngông cuồng Trần Sơn có từng đi qua Vẫn Tinh hoàng triều nhờ vào chiếc lưỡi không xương của mình cũng đi ra một chút danh tiếng, tại đây hắn quen được mẫu thân của tiểu Thanh khi đang đi làm nhiệm vụ cùng với một dong binh đoàn. Hai người gặp nhau, Trần Sơn vừa gặp đã yêu, nhưng hắn muốn quyền không quyền, cũng chẳng có thiên phú cả đời tối đa chỉ đạt được võ Quân cảnh mà thôi. Đừng thấy võ Quân ở Vương triều rất mạnh nhưng ở Hoàng triều không nói đi đầy đất cũng kém không nhiều.
Thời gian đầu hắn bị nàng chán ghét nhưng lâu dần bằng da mặt sánh ngang tường thành của hắn cũng làm mỹ nhân siêu lòng. Nếu chỉ có thế hai người có lẽ sẽ hạnh phúc bên nhau nhưng gia tộc Hoa Mộng Điệp là thất đại thế gia một trong của Hoành thành cho nên họ không thể đồng ý một nữ đệ tử hơn nữa còn là thiên tài số một của Hoa gia lúc bấy giờ lấy một tên như Trần Sơn được.
Nhưng khi họ ngăn cấm thì sự cũng đã thành, Hoa Mộng Điệp lúc đó đã mang trong mình Thanh Thanh. Hoa gia gia chủ là cha của Hoa Mộng Điệp nổi trận lôi đình hạ lệnh truy sát hai người, Hoa Mộng Điệp cũng bị coi là phản đồ của Hoa gia, còn Trần Sơn và Thanh Thanh là nỗi nhục của gia tộc. Là đại gia tộc hơn nữa còn là một trong những gia tộc mạnh nhất của Hoàng triều đối với họ bộ mặt là quan trọng nhất.
Sau khi sinh Thanh Thanh được ba tháng hai người cuối cùng bị phát hiện, sau đó Hoa Mộng Điệp lấy cái chết để uy hiếp mới để hai cha con hắn tránh thoát một kiếp, nàng bị mang về gia tộc xử trí. Tuy không còn bị truy sát nhưng nếu hai người họ dám xuất hiện ở Hoàng thành ( gọi chung của kinh thành Hoàng triều ) sẽ rất khó nói.
-“ Dù sao Thanh Thanh cũng phải gặp mẫu thân của mình một lần a.” Trần Sơn cố nén không cho nước mắt chảy ra thở dài nói
Hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp bị nước mắt bao phủ, tiếng thút thít của Thanh Thanh bỗng nhiên im bặt lại. Nàng đưa tay lau đi nước mắt, vốn hoạt bát, vui vẻ thiếu nữ hàng ngày ánh mắt dần trở lên kiên nghị:
-“ Ta chắc chắn sẽ mạnh lên đến lúc đó sẽ mang mẫu thân về cho người.”
-“ Ta biết con muốn làm gì. Ta không ngăn cản nhưng cho tới khi có đủ sức tự vệ, tốt nhất là võ Vương đỉnh phong lúc đó ta mới thật sự yên tâm. Ước nguyện lớn nhất cả đời ta và nàng là con có thể vui vẻ hạnh phúc. ” Trần Sơn nhìn Thanh Thanh tràn đầy yêu thương nói. Hắn biết thiên phú của nữ nhi mình rất tốt hơn nữa nàng còn kế thừa võ Hồn của mẫu thân mình việc đạt tới võ Vương chỉ là sớm hay muộn mà thôi
Tiêu Dao yên tĩnh đứng một bên nghe hai người nói, chuyện nhà người khác hắn cũng không tiện nói gì. Nghĩ nghĩ hắn vẫn lên nói một chút.
-“ Ta rất khâm phục hai người a Trần thúc.”
-“ Ta biết ngươi định nói gì. Tình yêu của chúng ta ai nghe mà không cảm thấy hâm mộ chứ.” Trần Sơn khoát tay đáp
-“ Trần thúc người hiểu sai ý ta a.”
-“ Ân?”
-“ Ta khâm phục là khâm phục da mặt của thúc, khâm phục mẫu thân Thanh Thanh kiên nhẫn mà không ngay lập tức chém người.”
Trần Sơn mặt đen lại căm tức nhìn hắn. Nghe Tiêu Dao nói Thanh Thanh bật cười, bao nhiêu muộn phiền cũng tan một chút. Bầu không khí vốn đang ngưng đọng bỗng nhiên thoải mái hơn rẫt nhiều.
Thấy bầu không khí hoà hoãn lại Tiêu Dao mới cất tiếng nói:
-“ Ta thấy chuyện của bá mẫu tạm gác lại một bên hiện tại Trần thúc lên chuẩn bị đưa nàng đi Thương Vân học viện báo danh. Nàng cần mạnh lên mới tìm mẫu thân của mình được.”
-“ Ta đã biết. Ngươi không định cùng chúng ta đi Kinh thành sao?”
-“ Tạm thời ta chưa đi.” Liếc nhìn vẻ mặt hai người một chút hắn nói tiếp:” Yên tâm ta sẽ đến kịp lúc tuyển chọn.”
-“ Ngươi đã quyết định ta cũng không tiện nói gì. Ta có một người bạn ở kinh thành lên ngày mai sẽ cùng Thanh Thanh xuất phát.”
-“ Tiêu Dao ca, huynh phải bảo trọng, một tháng sau huynh nhớ đến a.”
-“ Ta đã biết. Một tháng sau gặp.” Tiêu Dao khẽ cười chào hai người
Đang lúc hắn quay người đi, Trần Sơn như nhớ ra điều gì đó hỏi:
-“ Ngươi còn chưa tu luyện đúng chứ. Ta có bản công pháp là ngũ phẩm, đáng tiếc ta thiên tư có hạn tặng nó cho ngươi vậy.” Nói xong hắn ném cho Tiêu Dao một quyển công pháp còn rất mới, thấy được tên này bảo quản rất kĩ.
-“ Đa tạ Trần thúc.” Bản thân hắn đã có công pháp do Bàn Tử tặng sơ qua phẩm chất khá cao theo lí thì không cần nhưng hắn vẫn nhận, của chùa không thơm sao mà còn từ chối. Về phấn công pháp Bàn Tử đưa là do khi nãy trong lúc võ hồn ngưng tụ không có việc gì làm lên hắn trích huyết nhận chủ lên thấy được đồ vật trong đó, suýt chút nữa đem hắn cảm động khóc. Âm thầm suy tính lần sau có lên mượn thêm Bàn Tử một chút. Nếu Bàn Tử biết suy nghĩ của hắn chắc đã rút đao chém con hàng này không thương tiếc:
-“ Xin nhờ, đó là phân nửa gia sản của ta có được không. Ngươi còn chưa biết đủ. Ngươi tiêu hoá được hết sao?”
Lần nữa chào từ biệt hai người hắn quay về nhà bởi vì hắn cần kiểm chứng một thứ.
Vừa về đến nhà hắn lại một lần nữa xem qua vật phẩm trong giới chỉ của mình để biết mình không nhìn nhầm.
Đầu tiên đập vào mắt hắn là linh thạch, linh thạch là phương thức thanh toán thông dụng nhất của tu luyện giả có thể dùng để mua bán những thứ cần thiết như công pháp, bí tịch, đan dược, binh khí,… còn để dùng tu luyện đặc biệt những lúc cần nhiều linh khí như khi đột phá cảnh giới. Linh thạch phân thành hạ, trung, thượng, cực. Nhìn sơ qua linh thạch hạ phẩm một trăm vạn, trung phẩm linh thạch mười vạn, thượng phầm một vạn, cực phẩm một trăm viên.
Đừng nhìn linh thạch cực phẩm chỉ có một trăm nhưng nếu thực sự so còn quý hơn so với một vạn viên linh thạch thượng phẩm rất nhiều, bởi vì nồng độ và độ tinh khiết của linh thạch cực phẩm vô cùng tinh thuần cơ hồ không có tạp chất nếu đặt ở Hoàng triều cũng đủ để sinh linh đồ thán không nói đến vương triều nhỏ bé như Lam Thiên. Có lẽ chỉ có Thánh cấp thế lực mới dùng cực phẩm linh thạch để trao đổi. Một trăm viên linh thạch hạ phẩm chỉ đổi được một viên trung phẩm linh thạch. Linh thạch cao hơn một đẳng cấp hơn kém nhau trăm lần nồng độ linh khí cùng đô tinh thuần cứ thế mà tính ra.
Ngoài linh thạch ra còn có gần trăm bình đan dược. Đan dược chia cửu phẩm từ nhất phẩm đến cửu phẩm, mỗi phẩm được chia thành hạ, trung, thượng, tuyệt.. Luyện đan sư cũng chia làm cửu phẩm, hơn nữa cần được giấy chứng nhận của Luyện Đan Công Hội mới có thể được coi như là chân chính luyện đan sư.
Trong nhẫn giới chỉ mà Bàn Tử đưa cho hắn cao nhất là lục phẩm đan dược có mười viên, ngũ phẩm hai mươi viên, tứ phẩm trở xuống có bảy mươi viên tả hữu, bao gồm: phá Hoàng đan phẩm chất đạt đến thượng phẩm, phá vương đan tiếp cận tuyệt phẩm, còn lại đa phần là đan dược hồi linh lực, chữa thương với một vài cái tên lạ hắn cũng không hiểu công hiệu ra sao đành để lại sau này có lẽ cần dùng tới. Phá vương đan với phá hoàng đan có công dụng tăng tỉ lệ đột phá cảnh giới phẩm chất càng cao tỉ lệ càng lớn. Một loại dùng cho đột phá võ Vương cảnh, một loại dùng cho đột phá võ Hoàng cảnh.
Tuy nhiên hắn chỉ cần đến một số đan dược phụ trợ như chữa thương với phục hồi linh lực mà thôi. Theo những gì hắn biết sử dụng đan dược trợ giúp đột phá tuy dễ dàng hơn nhưng có tác dụng phụ cho nên hắn tuyệt đối sẽ không dùng phá cảnh đan ( gọi chung của đan dược hỗ trợ đột phá cảnh giới ) trợ giúp đột phá cảnh giới. Hắn định dùng phá cảnh đan để trao đổi khi cần thiết.
Cuối cùng là ba quyển thất phẩm bao gồm thất cấp trung phẩm công pháp Thôn linh pháp, thất cấp hạ phẩm võ kỹ Trấn Thiên quyền và thất cấp trung phẩm thân pháp Ly Ảnh Du Thân Bộ.
-“ Thật giàu a…” Tiêu Dao khẽ cảm khái, trong lòng ấm áp.
Chỉ từ đồ vật trong giới chỉ cũng đủ thấy thế lực sau lưng bàn tử không tầm thường, theo hắn suy đoán ít nhất cũng là Thánh cấp thế lực.
Ôm ấp một chút tài sản bây giờ cũng lên làm việc trọng yếu nhất rồi, hắn cần xác nhận suy đoán của bản thân mình, đây có lẽ mới thật sự là kinh hỉ.
• Chúc mọi người xem bóng đá vui vẻ
VIỆT NAM VÔ ĐỊCH