Chương 10: Thiên đạo bất công a

Trầm ngâm nhìn “ Tử Lôi xà “ đã thu nhỏ nằm trong cánh tay hắn một chút rồi nói:

-“ Ta gọi Độc Cô Tiêu Dao, sau này liền gọi ngươi tiểu Độc Cô đi. Ta là đại Độc Cô ngươi là tiểu Độc Cô, từ giây phút này ngươi liền là tiểu đệ của ta, ai khi dễ ta ngươi phải biết bảo vệ rõ chưa.”

Khi “ Tử Lôi xà “ nhận hắn làm chủ thì nó có thể dễ dàng hiểu được hắn nói gì. Tuy thấy là lạ ở chỗ nào nhưng tiểu Độc Cô vẫn dùng đầu cọ cọ tay hắn vô cùng thân mật.

Nhìn nó một chút hắn không kìm được thắc mắc trong lòng hỏi:

-“ Ngươi thật là Tử Lôi xà.”

Chỉ thấy nó suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Thấy vậy hắn càng tò mò hỏi tiếp:

-“ Vậy ngươi thuộc loại xà nào sao ta chưa từng nghe nói qua.”

Sau một hồi tìm hiểu hắn cũng không biết được thêm quá nhiều từ tiểu Độc Cô. Chỉ biết nó mới nở ra được bốn tháng, vừa sinh ra đã là nhị giai hậu kỳ yêu thú, hơn nữa yêu thú giường như rất kính sợ nó. Yêu thú cũng giống nhân loại, cường giả vi tôn nhưng bọn chúng càng xem trọng huyết mạch.

Tiểu Độc Cô hiện tại vẫn là ấu niên thời kỳ, hơn nữa vừa sinh ra lên kinh nghiệm chiến đấu cơ hồ không có. Tuy đây chỉ là Vẫn Nguyên sâm lâm bên ngoài nhưng yêu thú nhị giai không thiếu, yêu thú tam giai cũng có vài chi cộng thêm sức hấp dẫn của nhị giai đỉnh cấp linh dược như Lam Linh thảo, tuy vậy tiểu Độc Cô vẫn không bị gì còn sống được thoải mái, lúc hắn đến vẫn còn ngửa bụng lên trời ngủ cũng đủ cho thấy huyết mạch của nó không tầm thường.

Suy nghĩ một hồi vẫn không tìm ra được xà loại yêu thú giống tiểu Độc Cô hắn đành bỏ qua, đợi sau này nó trưởng thành rồi tìm hiểu cũng không muộn. Việc bây giờ cần làm là rèn luyện bản năng chiến đấu của nó. Hắn phát hiện con hàng này kinh nghiệm chiến đấu cực kém, đường đường là yêu thú hậu kỳ, huyết mạch đặc biệt nhưng bản năng chiến đấu cực kém, còn đặc biệt sợ chết. Nghĩ đến đây hắn quay sang híp mắt lại nhìn tiểu Độc Cô khiến nó không tự chủ được run rẩy, nó cảm giác mình đã rơi vào miệng cọp.-

Ba ngày cứ thế trôi đi, lúc này Vẫn Nguyên sơn mạch khu ngoài, Độc Cô Tiêu Dao hai mắt lim dim nhìn lấy cách đó không xa tiểu Độc Cô đang chiến đấu vô cùng chật vật với một con tam giai trung kỳ yêu thú U Minh Báo, cả người tiểu Độc Cô lúc này tràn đầy thương tích, lân phiến nứt toác, đang tránh né công kích của U Minh Báo, lâu lâu lại phóng ra từng tia Hắc Lôi đánh về phía U Minh báo, để lại những tia lôi điện thỉnh thoảng loé lên đang không ngừng tàn phá trong thân thể U Minh báo khiến nó vô cùng thống khổ. Tiêu Dao hơi khẽ cười thì thào:

-“ Tiến bộ rất nhanh. Xem ra huyết mạch của tiểu Độc Cô thật sự không tầm thường a.”

Cứ như vậy sau một canh giờ, một tiếng rống vô cùng thê thảm của U Minh báo ngã xuống tắt thở. Tiểu Độc Cô khổ cực kéo thân hình to lớn của U Minh báo nhìn Độc Cô Tiêu Dao ánh mắt tràn đầy u oán. Vết thương trên thân thể nó đang khôi phục với tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ một thoáng thương thế trên thân thể của nó đã hoàn toàn khôi phục. Dù cho đã biết từ trước nhưng Tiêu Dao vẫn có chút kinh ngạc, tiểu Độc Cô hết sức đặc biệt a.

Có trời mới biết được ba ngày nay nó chịu bao nhiêu sự dày vò. Ngay ngày đầu tiên nhận chủ nó đã bị Tiêu Dao kéo đi “ rèn luyện “ với từng con yêu thú, hơn nữa đều là nhị giai trung kỳ trở lên. Đêm đến vừa nghĩ ngơi không được bao lâu, mặt trời chỉ vừa hé thì hắn bị Tiêu Dao lôi đi sâu hơn trong Vẫn Nguyên sơn mạch hơn nữa hôm nay còn đặc biệt toàn nhị giai đỉnh phong, ngày kế tiếp trực tiếp tìm tam giai sơ kỳ yêu thú đến hôm nay cái xác U Minh báo đã biểu hiện tất cả. Âm thầm nuốt xuống giọt nước mắt sắp rơi xuống, Bảo Bảo thật khổ a.

Nhìn nó Độc Cô Tiêu Dao có chút không đành lòng nhưng nếu nuông chiều nó nó sẽ đánh mất bản năng của mình, sau này nếu gặp cường địch sẽ để bản thân nó gặp nguy hiểm thậm chí là mất mạng. Đưa tay vuốt nhẹ đầu nó một chút nói:

-“ Tạm thời nghỉ vài ngày sau đó chúng ta thử đi sâu hơn một chút, ngươi cũng không cần liên tục chiến đấu nữa.”

Nghe vậy hai mắt của nó sáng lên, nhanh chóng thu nhỏ chui vào trong tay phải hắn nằm, không biết vì lí do gì tiểu Độc Cô đặc biệt thích nằm quấn quanh tay phải của Tiêu Dao.

Hôm nay cần nghỉ sớm bởi vì hắn cũng lên đột phá võ Linh, hơn nữa hắn muốn một hơi đột phá đến võ Linh hậu kỳ thậm chí là đỉnh phong. Với số lượng yêu đan do tiểu Độc Cô giết được hơn nữa trong đó còn có hai viên tam giai trung kỳ, tám viên tam giai sơ kỳ, không thiếu yêu đan của nhị giai yêu thú, suy nghĩ một chút có lẽ đủ để hắn vừa rèn luyện vừa đột phá cảnh giới.

Vào trong sơn động vốn là của con U Minh báo vừa nãy, bây giờ tạm thời để hắn mượn dùng để đột phá cảnh giới. Tiểu Độc Cô biết được ý định của hắn đành rời khỏi nơi yêu thích của mình trơ lại bản thể lui ra ngoài giúp hắn hộ pháp.

Tập chung điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất xong võ Hồn Hắc Ám Thôn Phệ cũng từ từ hiện ra, từ giới chỉ lấy ra rất nhiều yêu đan từ nhất giai cho đến tam giai cũng phải hơn trăm viên, lại lấy ra Lam Linh thảo mà tiểu Độc Cô cho hắn, là thực sự cho, hắn vốn không định lấy đi Lam Linh thảo dù sao tiểu Độc Cô chính là tiểu đệ của hắn, nhưng thấy nó nhất định phải đưa cho mình hắn cũng không có quá nhiều chần chờ bởi theo hắn biết yêu thú huyết mạch mạnh mẽ đều dựa vào huyết mạch truyền thừa dần dần thức tỉnh theo đó mạnh lên. Tuy không biết tiểu Độc Cô là huyết mạch gì nhưng tuyệt đối sẽ không thấp thậm chí vô cùng cao giai huyết mạch.

Đầu tiên hắn luyện hoá Lam Linh thảo mở rộng đan điền, dược lực của Lam Linh thảo cũng đi qua Hắc Ám Thôn Phệ loại bỏ hết tạp chất, từ từ tẩy rửa kinh mạch của hắn sau đó hắn thấy được khi dược lực của nó đi vào đan điền khiến đan điền của hắn từ từ mở rộng cuối cùng khi diện tích đan điền tăng lên một phần ba so với lúc trước mới dừng lại.

Hắn bắt đầu vận chuyển Thôn Linh pháp điên cuồng thôn phệ linh khí xung quanh, linh khí ở cự li trăm mét đang lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng suy giảm, thậm chí là thực vật cũng đang khô héo, từng tia linh khí đi qua Hắc Ám võ hồn trở lên vô cùng tinh thuần sau đó mới đi vào đan điền của hắn cho tới khi hoá thành từng giọt, tuy nhiên vẫn chưa đủ lấp đầy đan điền của hắn. Khi linh khí xung quanh trở lên vô cùng mỏng manh hắn mới bắt đầu chuyển sang hấp thu yêu đan.

Thôn Linh công vận chuyển đến tối đa gia tăng hiệp suất hấp thu, đợi đến khi đan điền được lấp đầy bởi vô số linh khí đã cô đọng thành giọt hắn mới dừng lại. Một lần nữa điều chỉnh tự thân trạng thái, Độc Cô Tiêu Dao chuẩn bị đột phá võ Linh. Đối với hắn đột phá võ Linh không phải chuyện khó khăn nhưng hắn định một lần bắn vọt đến viên mãn cho lên hắn phải tính toán tỉ mỉ xem xét lại số yêu đan còn lại, để chắc chắn hắn từ giới lấy ra một trăm viên hạ phẩm linh thạch để phòng ngừa đột phá bị gián đoạn.

Nếu muốn trở thành một cường giả tối đỉnh thì đồng nghĩa với việc hắn phải gặp phải rất nhiều trở ngại. Việc tranh đấu với vô số thiên tài, yêu nghiệt là không thể tránh khỏi. Nhưng hắn hiện tại đã mất đi tám năm thời gian trọng yếu nhất vì chân chính những đại thế lực bảy tuổi là lúc bắt đầu thức tỉnh võ hồn và tu luyện cho nên hắn xuất phát muộn hơn rất nhiều so với người khác, hắn vừa phải theo kịp bọn họ lại vừa phải rèn luyện cảnh giới vững chắc.

May mắn Bàn Tử cho hắn khá nhiều linh thạch đủ cho hắn tu luyện một thời gian, nếu không có công pháp hay linh thạch mà Bàn Tử đưa cho chỉ dùng thiên phú của hắn cũng phải mất một thời gian tương đối mới có thể đuổi kịp, nhưng đã có công pháp lại có linh thạch hắn tin tưởng sẽ không mất nhiều thời gian để theo kịp cước bộ của bọn họ thậm chí là siêu việt.

Đặc điểm của võ Linh cảnh là linh khí ngoại phóng, đợi một thời gian thi vào Thương Vân học viện hắn cần tìm học một số võ kỹ gia tăng phương thức chiến đấu. Nếu không có thể sử dụng linh thạch tìm mua võ kỹ ở một số thương hội.

Hắn cũng có chút buồn bực, ký ức của hắn bao gồm vô số kiến thức, cách thức tu luyện nhưng mẹ nó tại sao không có một môn công pháp hay võ kỹ nào, càng nghĩ càng đau lòng gào thét:

-“ Lão thiên, ngươi để ta nhớ được vô số kiến thức nhưng tại sao không để ta nhớ thêm một vài công pháp hay võ kỹ chứ, ta không cần nhiều vài quyển cửu phẩm là được.”

Lão thiên:”…” nếu Thiên Đạo không phải đối chúng sinh bình đẳng hắn rất muốn giáng vài đạo lôi kiếp vào mồm con hàng này, “mẹ nó sao ngươi không đi ăn cướp, há mồm liền cửu phẩm ngươi đứng nói chuyện không đau eo” đó chính là tâm tình hiện tại của Thiên Đạo lúc này.

Độc Cô Tiêu Dao nhìn lên như xuyên thấu sơn động nhìn về phía thiên không thở dài:

-“ Thiên Đạo bất công a.”

Nếu có thể biểu đạt tâm tình của mình lúc này có lẽ Thiên Đạo sẽ không nhịn được chửi bậy:

-“ Mẹ nó, không phải ta làm sao ta biết. Ngươi không thể chuyển đối tượng than trách sao. Đối tượng ngay tại dưới mông ngươi sao ngươi không thử chửi hắn một lần.”

Địa”…”