Chương 3: Món quà bất ngờ cho hai anh em

Phong Lữ: Ta vào ngay đây.

Phong Lữ vừa nói xong liền mở cửa bước vào phòng, vừa mới mở cửa phòng thì Phong Lữ thấy Tử Hoa đang truyền năng lượng vào người Phong Hoa, thấy vậy Phong Lữ liền lại gần và nói.

Phong Lữ: Để ta truyền cho thằng bé cho nàng, nàng về nghỉ ngơi đi.

Tử Hoa nghe thấy vậy bèn đưa Phong Hoa cho Phong Lữ bồng và đi về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Sau khi Tử Hoa ra khỏi phòng thì Phong Lữ liền xuất tinh thần vào trong người Phong Hoa và phải dùng ba thành năng lượng để ổn định lại tinh thần của Phong Hoa, sau 10 giờ thì Phong Hoa đã ổn định trở lại.

Sau 5 ngày sau, Phong Hoa và Phong Vũ đã có thể nói chuyện và đi lại, lúc này Phong Vũ đã được đi chơi với mọi người còn Phong Hoa thì mới ngủ dậy và vệ sinh cá nhân và ra khỏi phòng, khi vừa ra khỏi phòng thì những ánh mắt khinh bỉ của những người lính nhìn vào, mặc dù họ không nói ra nhưng mà bản thân Phong Hoa biết rằng người khác ghét cái vẻ bề ngoài của mình, đôi khi Phong Hoa cũng buồn vì cái vẻ bề ngoài của mình nhưng mà luôn có Tử Hoa động viên nên là Phong Hoa luôn tìm cách để làm cho bản thân mình vui lên nên là Phong Hoa vẫn vui vẻ và sống với những người khác, trở lại với Phong Hoa bây giờ đang đi trên đường để đến chỗ của Tử Hoa. Khi Phong Hoa thấy Tử Hoa thì đã chạy lại ôm chặt lấy mẹ ngay lập tức và nói.

Phong Hoa: MAMA ƠI, hôm nay mama có gì cho hay con không ạ.

Tử Hoa: hôm nay ta có cái này cực kỳ hay cho con nè.

Nói xong Tử Hoa đưa cho Phong Hoa một cái vòng cổ màu trắng tinh khiết mặt trước có khắc hình một con phượng hoàng đang tung cánh, mặt sau thì khắc tên của Phong Hoa. Sau khi nhận được thì Phong Hoa liền nghĩ đến anh của mình và nói với mẹ.

Phong Hoa: mẹ ơi cái này đẹp quá, à mẹ ơi anh Phong Vũ đã có cái này chưa ạ, Phong Hoa vừa hỏi vừa mang một ánh mắt lung linh khiến cho Tử Hoa phải bật cười và nghĩ rằng ( thằng bé này thật là, luôn nghĩ cho những người xung quanh còn hơn là nghĩ đến bản thân), đột nhiên Phong Vũ chạy vào và vỗ thật mạnh vào sau lưng của Phong Hoa khiến cho Phong Hoa giật mình và quay đầu lại nói.

Phong Vũ: em trai à, em sơ suất quá đó và anh cũng có một cái vòng cổ rồi em không cần phải nghĩ quá nhiều cho anh đâu. À mà papa nói là hồi nữa papa dẫn hai anh em mình đi đến phòng thư viện đó.

Vừa mới nói xong thì cả hai  đã nghe thấy tiếng gọi của Phong Lữ.

Phong Lữ: Các con ơi chúng ta chuẩn bị đi thôi, mau ra ngoài này đi.

Cả hai anh em: VÂNG CHÚNG CON RA NGAY ĐÂY.

Khi cả hai ra ngoài thì thấy Phong Lữ cưỡi trên một chiếc ván trượt bay được điều khiển bằng linh lực của mình và một tay cũng đang cầm 2 cái ván trượt như vậy rồi đưa cho cả hai đứa con của mình rồi nói.

Phong Lữ: các con cầm lấy đi rồi dùng thần thức để truyền linh lực vào, rồi các con đứng lên chiếc ván và điều khiển bằng suy nghĩ của mình là được.

Rồi cả hai làm theo lời của Phong Lữ,  cả hai vừa truyền linh lực vào thì mọi thứ đều ổn định nhưng mà khi cả hai điều khiển thì chiếc ván của Phong Hoa bùng phát tốc độ và phóng nhanh và đâm sầm vào tường, còn chiếc ván của Phong Vũ thì bay lên ổn định được nửa đường thì bất ngờ bị lộn ngược làm cho Phong Vũ rớt xuống dưới nền đất và hét lên một tiếng.

Phong Hoa: Á, đau chết m* tôi rồi

Còn tiếp