Tôi tên là Vân, Trần Thanh Vân, một học sinh cấp 3 bình thường. Tôi luôn luôn dậy sớm đi học đúng giờ, ăn ngủ đầy đủ giấc, luôn chăm lo sách vở, việc học hành, yêu thương gia đình như bao người. Nghe nhạc nhẽo nhưng vì đó là cuộc sống của tôi. Và hôm nay cũng vậy, tôi lại tiếp tục dậy sớm đi học, tôi cứ sửa soạn xong là vọt ra khỏi cửa nhà liền, trông tôi lúc nào cũng hấp tấp, vội vàng theo dòng thời gian mà tôi sắp đặt.
Mẹ: Con ơi. Ủa con, con không đi xe đạp hôm nay à?
Vân: Không, hôm nay con định đi bộ tới trường. /tôi đi rất nhanh, ra khỏi gốc phố nhà tôi/
--
Mẹ: Trời, cái con bé này bị gì ấy. Xe đạp không đi, chắc định giấu đi ăn vặt chứ gì.
Ba: Bà này, lúc nào nghĩ xấu cho con bé. Mà hôm nay bà trang điểm hay sao mà để song phấn trên đầu giường thế kia.
Mẹ: Ôi trời, cái con với chả cái!! Về đây biết tao.
Tôi học qua cách trang điểm sơ sơ nhờ có trên mạng, tôi chưa từng hay tự làm đẹp mình bao giờ cả vì nó quá tốn thời gian và vô bổ. Có lẽ do hôm nay tôi hăng hái vì là một ngày về sớm ở trường chăng? Có lẽ do trời hôm nay đẹp? Có lẽ do tôi tự mình thử thách thay đổi cách sống với những bước đầu, như là đi xe buýt một mình đến trường? Có lẽ do tôi luôn ở trường lo học tập mà quên bản thân mình? Có lẽ là do bạn tôi là người thúc đẩy tôi? Hay một ai đó? Một ai đó... ai...?
/Tôi ngồi tại bàn học ngẫm nghĩ thẩn thờ/
Kiên: Chào cậu. Cảm ơn bạn vì cho mình mượn vở bài tập. /giao cho quyển tập/
Vân mặt đỏ hồng: Không có chi. /Kiên đi về lại bàn/
Có lẽ là do.. cậu ta, cậu học sinh chuyển trường từ ngày hôm kia. Mình chuyển đi xe buýt cũng chỉ vì cậu ấy thường hay đi xe buýt. Mới đầu mình chỉ nghĩ là mọi chuyện sẽ bình thường, coi cậu ta như một người bạn. Nhưng từ lúc cậu ta đi làm quen mọi người... Lời nói của cậu ta.... Giọng nói của cậu ta... hành động ấy, cử chỉ ấy, tất cả mọi thứ làm mình như chìm trong mơ bay lên mây. Những thứ đó làm cho mình cảm thấy mê mẫn. Nó khiến mình muốn thay đổi thêm, nó làm mình muốn nói ra gì đó. Vậy, chẳng lẽ mình đang yêu??????? Không chỉ có riêng mình đâu, rất nhiều bạn nữ, rất nhiều bạn nam?... thầy cô giáo nữa?? À còn ông bác bảo vệ, bà cô lao công và chị căn tin??? Nói chung là ai cũng thích cậu ta bởi tánh hiền lành, tốt bụng và ngoại hình sáng sủa đó. Phew~
Tôi không muốn từ bỏ cơ hội, tôi muốn nắm lấy nó. Tôi sẽ cố bày tỏ -tiếng cổ vũ trong lòng- "Nhiệt quyết! x2. Cố lên x2". Kết quả là tôi không dám. -tiếng yểu sìu- "Ề'''''''''". Nhưng tôi vẫn không từ bỏ. Tôi sẽ viết thư tỏ tình -tiếng cỗ vũ- "Tỏ tình! x3.14".
Lát sau, chỉ có một dấu chấm tại chỗ cây bút tôi đặt trên điểm xuất phát. Tôi không biết viết gì và cứ đứng đơ tại chỗ đó... Thôi, lần này quyết tâm phải viết cho bằng được. Tôi liền nghĩ ra là phải viết mở đầu lá thư. "Kính gửi" Nghe hơi trang trọng quá. "Uhm, bạn...." Hơi xa lạ. "Ề này" Hơi gắt gỏng? "Chào bạn..." Ừ, vậy đi, thấy ổn nhất. Phew~... Tiếp theo là Kiên.... -thình thịch /tiếng tim đập/- -thình thịch- Đầu óc lại trống trơn. Rồi ngồi nghiêm túc lại viết,... -thình thịch- uhm... "Thình... thịch". Ấy ya, viết lộn rồi. Không, không ,không x3.14. /Xóa chữ viết/ Lại nào -thình thịch-
Ngày hôm sau, tôi đã viết xong lá thư tỏ tình và tôi định mang đi đưa cho cậu ta. Nghe nói cậu ấy ở căn tin vào giờ này nên tôi mang theo một hộp sữa mời cậu ấy kèm cả lá thư. Tôi đi bộ như một con rô bô, lúc đứng lại thì tê như đá. Mà tim đập mạnh như búa đập, còn trong người thì đổ mồ hôi như suối làm cho tôi lo thêm, liệu cậu ta có thể ngửi thấy không ta.... hoang mang quá. Lại tự ti nữa rồi, lúc thuyết trình còn không đáng sợ như lúc này.
Cuối cùng đã đến căn tin, sao mà nhanh vậy, chưa kịp chuẩn bị gì hết. Toang trồi, cậu ấy sẽ cười vào mặt mình khi đọc nó ngay bây giờ và mọi người cũng sẽ cười theo... Thôi không xong rồi, không xong rồi..... Trước khi vào, tôi đứng trước cửa xem thử cậu ta đang làm gì và tôi thấy... Một bạn nữ khác đang tỏ tình cậu ta... Không Thể Nào... Mình đến trễ rồi... Mình vừa nghe bạn nữ ấy tỏ tình thẳng mặt cậu ta và còn tặng quà cho cậu ấy. Cậu ta...
Kiên: Xin lỗi nhé, hiện giờ mình không thể nhận tình cảm này của bạn được... Trong lòng mình thật ra cũng có người mình thích rồi nhưng mình cũng không cho phép mình yêu ngay bây giờ vì mình muốn chú tâm vào học tập trước đã. Mọi thứ ổn định rồi thì mình mới dám yêu đương. Xin lỗi bạn nhé. /cậu ấy rời đi/
Mình lúc đó thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thấy rất buồn, không còn hy vọng để thử sức tỏ tình nữa. Cậu ấy có người mình thích?....Mình tưởng cuộc sống đã thay đổi rồi nhưng rút cuộc thì lối sống cũ vẫn là nhất... Có lẽ vậy....
Cậu ấy rời đi và ra khỏi cửa thì thấy mình.
Kiên: Chào cậu, cậu đến để ăn trưa à? Thấy cậu ít khi đến đây.
Vân hơi ấp úng: Ừ.. ừ, mình đến xem có gì ăn nhưng mình lại thấy no... /tay mình còn cầm hộp sữa/ À hộp sữa này cậu uống không? Mình không muốn bỏ uổng.. /mình ráng mỉm cười, và hộp sữa đó là loại cậu ấy thích. Mình đưa cho cậu và cố lờ đi/ Thôi mình đi về lớp đây. /cậu ấy nhận và đứng đó có vẻ thắc mắc/
Mình đã không đưa lá thư đó. Thấy hơi thất vọng, tụt hứng khi nhìn nó, mình để kẹp đại trong một cuốn tập. Chuông reo và mình tự vỗ nhẹ vào mặt mình để tươi tỉnh lại mà còn học tiếp nữa. Mình đã tốn quá nhiều thời gian cho việc vô bổ đó rồi. Phải trở lại thôi.
Sau giờ học ai cũng về, mình ở lại tự nguyện dọn lớp với mọi người trong tổ trực. Đám con trai bỏ đi tập đá bóng, mấy bạn nữ làm qua loa cho xong rồi bỏ đi, còn mỗi một mình. Đứng trước cửa sổ tưới cây, lau cửa sổ. Ở dưới là sân banh mà bọn con trai đang chơi. Tôi thì lo nhìn trời nhìn đất nhìn mây. Vô vọng tiếp tục nốt công việc cuối cùng, xếp bàn ghế. Mình xếp ngay, xếp ngắn lại, và đặt ghế lên bàn vì nghe nói sẽ có người đến tổng vệ sinh sàn lớp một lần nữa nên mình xếp phụ họ. Đến cái ghế cuối cùng mình đặt lên, bỗng nghe một tiếng cọ sát và một ghế khác rớt xuống. Mới đầu chỉ tưởng do mình sơ ý để không vào giữa bàn nên rớt. Mình qua đó để lại chỗ cũ. Lo mãi nhìn phía dưới. Cũng lại tiếng -xẹt- đó chiếc ghế đầu bàn tôi mới đặt đã rớt xuống một cách vô lý. Tôi cảm thấy ớn lạnh như cũng không tin đó là thứ đó và một cơn gió mạnh thổi vào từ phía cửa sổ ập vào người tôi làm cho tôi giựt cả mình. Tưởng là do gió thổi ở đó trước nên mới rớt vậy. Tôi đành đến để lại. Lần này thay vì tiếng cọ sát đó là một tiếng cọ kẹt từ cửa sổ và nó vang vảng lên như một lời nói "Về nhà đi". Rồi hai chiếc ghế đằng sau tự động rớt xuống. Tôi lúc đó điếng cả người, rung cả tay chân, nhanh lấy cặp mình và đi về lẹ. Tôi la lên thêm một tiếng khi gió ùa vào làm rớt thêm một chiếc nữa. Tôi liền chạy đi ngay. Kiên thấy tôi hớt hãi chạy ra lớp làm cho cậu ta hơi tò mò khi cậu định vào lớp lấy một vật cậu để quên.
Tôi cứ chạy chạy mãi ra đến đường kế bên sân cỏ đá bóng. Tôi lúc đó mệt đến nỗi quên cả sợ. Tôi phân vân, thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra. Và điều làm tôi tò mò hơn khi ở ngoài chả có một miếng gió nào thổi cả, hay là do gió chỉ thôi trên cao nên mới vậy? Tôi mặc kệ và cho là do hoang tưởng. Lúc này cũng xế chiều và tôi bước đi trên con đường nhà. Tôi vừa đi vừa ngẫm nghĩ về việc đó. Có nên kể cho ai không hay báo cho ai đó. Sự bất an đó làm cho tôi quên cả việc tôi đã từ bỏ tỏ tình Kiên.
Giờ tôi băng qua cây cầu nữa và đi trên một đoạn đường nữa là tôi sẽ về đến nhà. Tôi lại cảm thấy vui mừng mang máng đâu đó trong lòng. Trước khi qua tôi thấy một cô bé mặt áo hồng tóc ngắn khá giống tôi ở phía bên kia cây cầu, đang đứng đợi qua đường hay sao đó mà lại do dự. Chắc do bố mẹ cô bé bảo phải biết đợi nhờ người lớn dắt qua đường. Tôi đến giúp cô bé. Tôi nắm lấy tay cô bé.
Vân mỉm cười: Để chị dẫn em qua cho, cùng đi nha. /cô bé quay đầu nhẹ nhìn lại tôi nhưng không nói gì/
Tôi thấy không có xe nên liền băng qua đường. Tôi đi nắm tay cô bé và đi trước. Nhưng thật kỳ lạ nếu có đi cùng cô bé thì tôi cũng phải cảm thấy khựng lại khi đi nhanh. Còn đây, tôi thấy đi rất mau mắn, nhanh nhẹn như là tôi đang đi một mình vậy...
Tôi nhìn xuống thì vẫn nắm lấy tay cô bé... và tôi dừng lại, quay lại nhìn thấy cô bé vẫn đứng bên kia đường.... Tay của cô bé tự co dãn kéo dài ra một cách không bình thường gì hết. Tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Tôi thấy được ánh nhìn của cô bé sau mái tóc mái dài đó che khuất, một cảm giác ớn lạnh đến lạ kỳ. Tôi sợ quá, đơ cả người, không nhít đi đâu được. Một chiếc xe mô tô không biết từ đau lao đến chỗ tôi không ngừng nghỉ. Họ bấm còi, còn tôi chỉ có thể nghe tiếng bíp bíp, nhưng không thể cử động và.... Chiếc xe đã đâm tôi.....
Tôi được nhập viện kịp thời và sống sót.