Chương 2: Kí Ức Khó Quên

Đi đến một khu nhà có phần tồi tàn, Chris và Ethel dẫn Dương Vũ vào trong đó. Ngay khi vừa đi vào, một đám tre nhìn thấy Dương Vũ thì hét toáng lên, vẻ mặt vui mừng:

-Anh Dương Vũ!

Khoảng tầm chục đứa trẻ vậy quanh hắn, đòi Dương Vũ kể chuyện ở bên ngoài. Castlic là một quốc gia hầu như không ai biết đến, cư dân ở đó cũng ít được ra ngoài, vì vậy mọi người trong đây chẳng biết thế giới bên ngoài có bộ dạng ra sao.

-Này, Dương Vũ mới về, mấy đứa không thấy ảnh đang mệt sao?

Chris lên tiếng trách cứ nhưng Dương Vũ cản lại, cười cười:

-Không sao, nói chút chuyện đâu có mất sức đâu mà lo?

Rồi hắn dùng tiếng Anh rất lưu loát mà dẫn bọn trẻ lại một nơi rộng rãi thoải mái, bắt đầu kể chuyện. Một tiếng sau, khi sác trời đã nhá nhem tối, Dương Vũ mới ngừng lại, bảo bọn trẻ vào ăn cơm.

Chờ chúng đi hết, Dương Vũ nhìn quanh hỏi:

-Chris, Tiểu Khuê đâu?

-Cô nàng người Việt ấy hả? Cổ đang đi làm, bây giờ sắp về rồi đó.

Chris tươi cười trả lời, ánh mắt có chút thâm ý nhìn tới Dương Vũ:

-Này, hôm qua nghe tin anh về, cô ấy vô cùng sốt sắng đó, mong chờ còn hơn cả tôi nữa!

Dương Vũ tất nhiên hiểu ý của Chris là gì, ánh mắt không khỏi lâm vào trầm tư. Chris thấy hắn đang suy nghĩ cũng chẳng nói gì thêm, bước chân đi vào một căn phòng.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên giọng nói trong trẻo:

-Chris, Dương Vũ đâu?

Một cô gái tóc màu trắng rất nổi bật, khuôn mặt vô cùng thanh tú động lòng người vừa thấy Chris liền hỏi thăm. Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô nàng, Chris cười, chỉ chỉ vào căn phòng số 303.

Cô gái hiểu câu trả lời, liền cấp tốc chạy lên phòng 303, không nói hai lời mà một cước sút tung cánh cửa.

Rầm! Bịch!

-Aaaaaaaaaaaaa!

Đồng thời với tiếng cánh cửa văng ra là tiếng hét thảm của Dương Vũ. Cô gái vừa nghe được thì lo lắng chạy vào nhìn xem, vừa nhìn thì không khỏi muốn cười lên.

Chỉ thấy Dương Vũ lúc này đang nằm ôm đũng quần, khuôn mặt thống khổ, đôi khi còn mở ra xem xét. Bên cạnh hắn là một cái giá treo đồ nằm ngổn ngang, cô gái vừa nhìn là biết chuyện gì vừa xảy ra, hẳn là kê kê bị đập dập rồi…

-Tiểu Khuê….

Dương Vũ đau khổ mà nhìn tới cô nàng một cái, ánh mắt này không khỏi khiến cô nàng tiểu Khuê có phần thương xót.

-Có sao không?

Rốt cuộc là cô vẫn lo lắng hỏi han một tiếng, tiện tay đỡ Dương Vũ ngồi dậy, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân của hắn thì miệng nhỏ chu lên.

-Hừ, muốn cười thì cười, có ai bắt nàng nín đâu?

Dương Vũ giả vờ hờn dỗi nói, đem giá treo đồ bỏ trước cửa rồi đi vào phòng lau dọn. Dù gì hai năm chưa trở lại, căn phòng tuy được vệ sinh khá thường xuyên nhưng vẫn bẩn.

-Được rồi, cho em xin lỗi mà…

Cô nàng thành khẩn nói, đồng thời dùng ánh mắt quyến rũ nhìn tới Dương Vũ. Hắn thấy nàng như vậy thì không khỏi cả kinh, lùi lại ra sau mấy bước:

-Này, em lại muốn làm gì?

-Hừm, muốn thử xem cái đó còn có thể hoạt động bình thường hay không…

Dương Vũ nghe được thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong đầu xuất hiện kí ức hai năm trước, một cái kí ức khó quên…

Lúc đó hắn chỉ mới 14 tuổi, trong căn phòng số 303….

-Aaaaaa!

Cũng đồng dạng là tiếng hét thảm, một cái chân trắng nõn va chạm mạnh giữa háng, cơn đau truyền lên não khiến Dương Vũ ngất xỉu. Tiểu Khuê lúc đó thấy hắn như vậy thì lo lắng, liền đem Dương Vũ vào giường…

-Hửm, sao lại không dài ra? Hừ, ba cái phim AV đó chẳng đáng tin chút nào…

Tiểu Khuê thầm nhớ lại lúc bản thân lén xem AV trong lớp học, cảm thán kì diệu. Trong trí nhớ của cô nàng, vuốt ve háng đàn ông là nó to lên, nhưng sao vuốt của Dương Vũ lại không có phản ứng gì?

-Ưm…

Dương Vũ lúc đó mở mắt ra, vừa nhìn rõ thì trợn mắt há hốc mồm. Trong mắt hắn là một đôi đại bạch thỏ vô cùng lớn, thấp thoáng màu hồng hồng. Thấy cảnh này thì không khỏi “cái kia” phản ứng…

Cách!

Bỗng nhiên hắn cảm thấy hạ thân mát lạnh, một cái gì đó rất sắc bén kề ngay “cây cột” khiến Dương Vũ một thân dổ mồ hôi lạnh. Vừa nhìn xuống cái kéo và bàn tay trắng nõn đặt trên đó, Dương Vũ thầm kêu may mắn, chậm một giây nữa là tuyệt tử con mẹ nó tôn rồi…

-Chị Nhã Khuê? Này, muốn giết em hả?

Dương Vũ vừa nhìn thấy khuôn mặt chủ nhân đại bạch thỏ và hung thủ muốn ám sát hắn kia thì giật mình lùi lại, co quắp. Trong đầu thầm nghĩ cô nàng làm gì mình nãy giờ, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên…

Nhã Khuê thấy “thứ đó” đã bình thường trở lại thì không khỏi thở phảo nhẹ nhõm, ánh mắt vui vẻ nhìn Dương Vũ:

-May mắn a, cái kia vẫn bình thường, chậm một giây nữa là chị phẫu thuật a…

Mặt hắn không khỏi đen lại. Trời đất, bản thân vừa muốn cắt kê kê của hắn, lúc này bị bắt quả tang, không xin lỗi còn vui vẻ nói cười như chưa có gì?

Trên đời sao lại có nữ nhân vô sỉ như vậy chứ?

Dòng hồi ức qua đi, Dương Vũ không khỏi mát lạnh sống lưng, lắc đầu lia lịa. Tuy sau đó hắn đã nhân dịp làm thịt nữ nhân này, hai người cũng đã có tình cảm a nhưng tâm hồn cô nàng vẫn còn ngây thơ lắm, kê kê bị mất không phải là chuyện chơi!

Thấy hắn bình thường, Nhã Khuê bỗng nhiên gắt giọng, có phần tức giận:

-Này, 2 năm nay anh bỏ trốn đủ rồi a, ngày mai đi học cho em!

-Hả?

Dương Vũ mở to mắt nhìn cô nàng trước mắt. Mới gặp nhau a, còn chưa tâm sự chuyện xưa, chưa gì đã bắt người ta đi học?

-Nhưng anh…

-Nhưng nhị cái gì? Đi là đi!

Nhã Khuê bưc bội nói, thấy vẻ mặt Dương Vũ không tình nguyện thì ghé đầu lại sát vành tai Dương Vũ, thì thầm:

-Đi học rồi mỗi tối người ta đến chơi cùng!

Dương Vũ nghe được thì không khỏi tâm linh phấn chấn, nghĩ tới cảnh đêm nào cũng có thể cũng Nhã Khuê mây mưa thì ánh mắt sáng lên:

-Mai đi học, tối nay em đến nhà anh nha?

Thấy trong mắt Dương Vũ tràn ngập lửa nóng, cô biết vì sao Dương Vũ chấp nhận nhanh như vậy thì không khỏi cười cười, khắp khuôn mặt là vẻ đỏ ửng kiều diễm, cái đầu nhỏ khe khẽ cúi xuống.