Chương 9: Thải Điệp Phong Tiên Thuật

Thông qua Ưng Nhãn Thuật thì Lý Thiên Minh cũng phát hiện ra hai vị Thiên Đạo chi đồ Xích Lang và Tố Vân trên người đã sắp cạn hết linh lực, cả hai bắt đầu dùng chút linh lực cuối cùng truyền vào pháp bảo mà tấn công nhau.

“Sát....!!!!”

Thiên Đạo chi đồ Xích Lang cầm một thanh kiếm đâm về phía ngực của Thiên Đạo chi đồ Tố Vân, mà Thiên Đạo chi đồ Tố Vân thì cũng dùng một thanh kiếm đâm về phía đầu của Thiên Đạo chi đồ Xích Lang.

Cả hai vị Thiên Đạo chi đồ ra tay với nhau vô cùng độc ác, không hề nương từ, chỉ nhắm vào điểm yếu của đối phương nhằm khiến đối phương phải mất mạng trong một kích cuối cùng này.

"Ầm...!!! Ầm...!!! Ầm...!!!”

Khi cả hai vị Thiên Đạo chi đồ đâm thẳng vào nhau xong thì một tiếng nổ to trên bầu trời mà xung quanh phạm vi của pháp bảo va đập thì tất cả mọi vật thể đều biến mất trong dư ba va chạm.

"Mộc Tử!!! Ôm chặt lấy cổ ca ca!!! Ta cõng muội rời khỏi nơi này!!! Lần này hai người kia ra đòn có thể phá sập cái hố!!! Phải mau mau rời đi ngay...!!!”

Lý Thiên Minh khi thông qua Ưng Nhãn Thuật nhìn thấy hai vị Thiên Đạo chi đồ ra tay bằng pháp bảo liền biết không thể ẩn núp nữa, phải rời khỏi cái hố ngay nếu không sẽ chết bởi đá chôn do dư ba của pháp bảo hai người kia tạo thành.

"Vâng!!! Thiên Minh Ca Ca...!!!”

Lý Mộc Tử sau khi nghe hắn nói thế cũng ngoan ngoãn nghe lời, dù sao giờ nàng chỉ còn vị ca ca này nên rất nghe lời Lí Thiên Minh căn dặn nên lập tức hành động.

Lý Thiên Minh ngồi xuống cho nàng trèo lên lưng của mình, khi Lý Mộc Tử đã ngồi vững trên lưng hắn, hai tay nàng ôm chặt cổ của Lý Thiên Minh thì hắn nhanh chóng bấm thủ ấn pháp thuật ra tay.

"Không Gian Na Di Thuật...!!!”

Đây là một loại đại pháp thuật có thể di chuyển nhiều người dời đi đến một vị trí khác mà chỉ có không gian linh căn tu sĩ thực hiện được môn pháp thuật này.

Nó được Lý Thiên Minh sáng tạo trong ba ngày sống ở dưới đáy hố, do hắn là không gian hệ linh căn, trong tay lại nắm Không Gian Đại Đạo, mặc dù mới đến Nhập Môn nhưng như thế cũng đủ để hắn sáng tạo ra pháp thuật này.

Nhưng pháp thuật cũng chưa phải hoàn thiện bởi vì chỉ với ba ngày thì cũng không thể nào chế tạo hoàn chỉnh được nhưng do dư ba của hai người kia nên hắn đã không thể nào suy nghĩ thêm nữa mà phải sử dụng ngay.

Ngay sau khi Lý Thiên Minh bấm xong thủ ấn thì bên dưới hố xuất hiện một cái hắc động sau đó hắn, Lý Mộc Tử và Côn Bằng Trứng đều bị nuốt vào sau đó mọi thứ dưới đáy đều bị dịch chuyển rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

“Lạch cạch...!!!”

Ngay sau khi cả bọn bị không gian hắc động nuốt vào thì dư ba do hai cái pháp bảo của hai vị Thiên Đạo chi đồ Xích Lang và Tố Vân cũng vừa hay đập tới khiến cả cái hố bị chôn vùi, may mắn cho cả hai là vừa hay chạy kịp lúc.

Trong khi Lý Thiên Minh và Lý Mộc Tử trốn thoát khỏi dư ba thành công thì trên chiến trường của hai vị Thiên Đạo chi đồ Xích Lang và Tố Vân cũng đã đến hồi kết.

Do tu vi yếu hơn sư huynh Xích Lang của mình nên Thiên Đạo chi đồ Tố Vân đã bị pháp bảo đánh thành trọng thương, ngay cả nguyên thần bên trong thức hải đều bị vết thương chí mạng khá nặng.

Mà Thiên Đạo chi đồ Xích Lang thì do tu vi cao hơn sư muội Thiên Đạo chi đồ Tố Vân nên không bị thương quá nặng, trên người chỉ mất đi áo bào đen cùng vài vết thương nhẹ trên cơ thể của hắn.

Ngoài ra lúc sắp bị tấn công vào nguyên thần thì Thiên Đạo chi đồ Xính Lang đã đem một pháp bảo khác do sư tôn ban tặng chịu chết thay nên mới không bị sao cả.

"Ha ha ha!!! Sư muội!!! Ta đã nói rồi, muội hoàn toàn không phải đối thủ của ta!!! Bó tay chịu trói sau đó theo ta về gặp sư tôn đi...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Xích Lang nhìn Thiên Đạo chi đồ Tố Vân đã bị mình đánh thành trọng thương cười to nói.

"Sư huynh!!! Ngươi nếu không phải có pháp bảo hộ mệnh của sư tôn đưa cho thì lúc nãy đã bỏ mạng dưới kiếm của ta rồi...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Tố Vân lấy tay che lại chỗ bị trọng thương sau đó nhìn Thiên Đạo chi đồ Xích Lang khinh bỉ đáp trả lại.

"Câm miệng!!! Sư muội!!! Nếu không phải muội thì ta cũng không phải tốn đi pháp bảo mà sư tôn ban tặng vì thế lần này ngoại trừ bắt muội về ta phải đem cái gia đình rác rưởi kia của muội giết sạch không để lại một ai...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Xích Lang bị Thiên Đạo chi đồ Tố Vân nói đúng sự thật liền vô cùng tức giận, dù sao nếu không phải có pháp bảo mà sư tôn đưa cho thì hắn đúng là bỏ mạng dưới tay của sư muội mình thật rồi.

Vì không thể chấp nhận rằng sư muội mình có thể giết chết mình trong đòn vừa nãy, không chấp nhận mình yếu hơn sư muội, lại đau lòng vì pháp bảo sư tôn ban tặng nên Thiên Đạo chi đồ Xích Lang mở miệng tàn độc, gian ác muốn giết cả gia đình Thiên Đạo chi đồ Tố Vân.

"Sư huynh!!! Nếu ngươi dám làm thế với gia đình của ta thì đừng trách sư muội vô tình...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Tố Vân khi được lời tàn độc của Thiên Đạo chi đồ Xích Lang thì vô cùng tức giận, nàng vừa nói vừa bấm pháp quyết định một lần nữa phát động công kích.

Thiên Đạo chi đồ Xích Lang thấy Thiên Đạo chi đồ Tố Vân đã trọng thương mà còn định ra tay thì chỉ lắc đầu, than phiền sư muội mình ngu ngốc sau đó lại nhìn Thiên Đạo chi đồ Tố Vân khuyên nhủ:

"Sư muội!!! Muội đã bị ta đánh trọng thương, không còn mạnh hơn ba ngày trước mà tuổi thọ của muội sống không đến vài năm nữa đâu vì thế đừng tốn công vô ích...!!!”

"Còn cái gia đình của muội chỉ là người địa cầu bẩn thỉu!!! Ta giết thì giết thôi!!! Bọn chúng còn phải cảm tạ vì ta giết ấy chứ!!! Dù sao chết dưới tay Thiên Đạo chi đồ là điều mà tu sĩ nào cũng mơ ước...!!!”

"Sư huynh!!! Ngươi đã có suy nghĩ muốn làm hại gia đình ta như thế thì cùng ta chết đi...!!!”

[ Thải Điệp Phong Tiên Thuật].

Theo thủ ấn trên tay hoàn thành, Thiên Đạo chi đồ Tố Vân hét lớn, cùng lúc đó liên tục xuất hiện những con thải điệp màu sắc khác nhau sau đó chúng nối lại với nhau tạo thành những sợi dây xích.

Thiên Đạo chi đồ Xích Lang thấy Thiên Đạo chi đồ Tố Vân đánh ra pháp thuật này thì vô cùng sợ hãi, mồ hôi liên tục chảy ra, khuôn mặt cũng không giữ nổi bình tĩnh, nhìn Thiên Đạo chi đồ Tố Vân kêu gào lên:

"Sư muội!!! Muội làm thế cũng uổng công mà thôi!!! Muội đã chịu vết thương chí mạng không còn bao nhiêu tuổi thọ mà Thải Điệp Phong Tiên Thuật là thuật phong ấn dùng tính mệnh ra gồng gánh!!!”

“Chính vì thế cho dù thành công cũng không trói buộc ta được mấy năm đâu..!!!”Sư muội!!! Muội đừng đi nhầm đường nữa!!! Mau thu pháp thuật lại!!! Ta sẽ đi cầu xin sư tôn giúp muội...!!!”

Sau khi nghe Thiên Đạo chi đồ Xích Lang nói thế thì Thiên Đạo chi đồ Tố Vân cũng không định thu tay lại mà chỉ hiện lên khuôn mặt đầy vẻ tức giận, cười khổ nói:

"Sư huynh!!! Thuật phong ấn này của muội không trói buộc được huynh mấy năm!!! Đến lúc đó chỉ e là cơ thể muội cũng bị huynh chiếm mất rồi...!!!”

"Nhưng...thời gian vài năm cũng đủ rồi!!! Ít nhất trong thời gian này ta cũng có thể an tâm ở bên cha con họ đến lúc chết đi...!!!”

Nghe thấy Thiên Đạo chi đồ Tố Vân nói thế thì Thiên Đạo chi đồ Xích Lang lập tức nổi trận lôi đình, hắn nhìn nàng bằng khuôn mặt lạnh băng cùng tức giận mắng:

"Sư muội!!! Muội điên rồi...!!!”

"Muội điên hay không xin sư huynh ngài không cần biết!!! Mau chịu qua được sư muội rồi nói tiếp...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Tố Vân cũng nói nốt nốt một lời sau đó định ra tay

Lúc này tại bầu trời của Lý Gia( giờ không còn), trận chiến của hai vị Thiên Đạo chi đồ cũng đã sắp đến hồi kết thúc.

Hai người đều có mục đích của mình nên sẵn sàng kết thúc sinh mệnh đối thủ trong đòn tấn công cuối cùng này.

Một người vì mệnh lệnh của sư tôn, sẵn sàng ra tay diệt đi mọi thứ từ Lý Gia đến sư muội, không từ thủ đoạn cũng chỉ để lấy được thứ đồ mình cần, sau đó mang đến giao cho sư tôn chỉ để nhận lấy một lời khen.

Một người thì vì bảo vệ gia đình, người yêu, con trai và thực hiện lời hứa với Lưu Khanh là bảo vệ Lý Mộc Tử, sẵn sàng đem sinh mạng của mình từ bỏ để đi phong ấn sư huynh, cũng tức là phản bội sư tôn, phá hoại sư môn.

Lúc này tại trên bầu trời hai người nhìn như là chỉ đứng im nhưng không khí xung quanh phạm vi hai người thì vô cùng gay gắt và căng thẳng như hàn băng địa ngục.

Bởi vì hai người đều biết khi đòn tiếp theo được cả hai tung ra cũng sẽ là lúc quyết định đến sự sống còn của mỗi người: Kẻ đúng chính là người thắng.

Nếu Thiên Đạo chi đồ Xích Lang mà đỡ được Thải Điệp Khóa Tiên Thuật thì sự việc mà Thiên Đạo chi đồ Tố Vân đã làm bao ngày nay thì chỉ là phí công phí sức mà thôi, có thể nói lúc đó Thiên Đạo chi đồ Tố Vân là kẻ sai lầm.

Còn nếu như Thiên Đạo chi đồ Tố Vân dùng Thải Điệp Khóa Tiên Thuật phong ấn thành công sư huynh Xích Lang thì có thể kéo dài vài năm yên bình cho Địa Cầu, lúc này thì nàng lại chính là người đúng.

Cuối cùng cả hai vị Thiên Đạo chi đồ đã không nhẫn nhịn được nữa, linh khí xung quanh phạm vi vạn dặm bị hai vị Thiên Đạo chi đồ hút hết để chuẩn bị cho đòn pháp thuật cuối cùng.

"Sư huynh!!! Vĩnh biệt...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Tố Ân đã bắt đầu ra tay, theo thủ ấn pháp thuật Thải Điệp Phong Tiên Thuật hoàn thành thì sau lưng nàng, từng đầu dây xích rực rỡ lao về phía Thiên Đạo chi đồ Xích Lang như thiên la địa võng nhằm phong ấn hắn.

"Sư muội!!! Đừng tưởng ta sợ pháp thuật này của muội!!! Huyền Minh Bất Diệt Thể -- Mở...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Xích Lang cũng không chịu thua kém, hắn ngay lập tức sử dụng pháp thuật của mình, lập tức từ trên người hắn màu da bắt đầu thay đổi thành màu đen, sau đó liên tục xuất hiện các hoa văn, họa tiết nhìn như mai rùa chính là da hắn.

"Ầm....!!! Ầm....!!! Ầm....!!!”

Cả hai vị Thiên Đạo chi đồ sau đó lập tức lao đến, sau đó pháp thuật hai bên liên tục va đập vào nhau mà theo liên tục va đập, từng tiếng nổ rung trời, lở đất trong vùng núi không còn người sống này, xung quanh phạm vi hai người chiến đấu mọi loại vật thể đều bị đánh thành bụi cát.

"Sư muội!!! Đừng phí công vô ích!!! Với Huyền Minh Bất Diệt Thể chỉ cần ta vượt qua được đám dây xích này thì muội sớm thua thôi...!!!”

Thiên Đạo chi đồ Xích Lang liên tục đem từng cây xích đen bẻ gãy lạnh băng nói.

"Sư huynh!!! Muội mong huynh lo tập trung bảo vệ nguyên thần thì hơn!!! Khóa này không khóa thể xác mà là linh hồn -- KHOÁ..!!!”

Thiên Đạo chi đồ Tố Vân nhìn Thiên Đạo chi đồ Xích Lang sau đó hét lớn đáp trả.