Âm thanh như không cùng tần số với giọng của con người làm não mọi người ở đây ù ù, đứng không vững.
Ùng ùng ùng ung ung~~~
Mọi người không chuyển động gì đứng yên hứng chịu dải âm thanh khủng bố kéo tới, ngay lập tức tất cả lỗ tai bị điếc tạm thời, đau đớn rung động trong đầu.
Có người đứng bị đất đá cuốn theo va đập vào phần trước, va đập bị thương tại chỗ, máu xịt như tương.
Bị choáng váng một lúc rồi dần dần tỉnh lại, dải âm thanh đó đã biến mất, Tân kiểm tra trên người đầy bụi đất của mình, cơ thể chỉ bị xay xát, ngay lập tức cả người căng cứng lại vận dụng kĩ năng.
Kích hoạt “Ẩn hình” ngay lập tức!!!!!
Không khí xung quanh Tân nhộn nhạo, mờ ảo dần, và rồi trong suốt!! Bạch đứng phía sau vừa mở mắt ra thì thấy cậu biết mất trước mắt mình, cô lấy tay dui dụi mắt.
Tân lấy chân bước thật dài rồi chạy nhanh ra xa về phía cổng trường, zombie Dơi đứng tồng ngồng từ trên cao nhìn xuống tất cả, tròng sáng màu xanh dương co rụt lại ngạc nhiên.
Nó lần nữa căng phổi, hít một hơi thật lớn, mọi người đều rệu rã sau lần nó hét đầu tiên, giương đầu nhìn lên thấy cảnh này toàn thân run lên.
Mmmm mmmmm!!
Lần này không phải là một âm thanh cực đại nữa, mà là một làn sóng vô thanh ào ào trải dài bán kính chục ki lô mét.
Lá cây, đất đá lẻ tẻ bị nó đi qua liền run lên, ngược lại mọi người thấy toàn thân nhột nhột ra thì không thấy đau đớn gì.
Nhưng trừ một chỗ ở phía cổng trường, rõ ràng không có ai hết nhưng nó thấy một sinh vật đang ở đó, zombie Dơi giương hai cánh tay lên, lộ ra đôi cánh màng thịt giống cánh dơi dưới nách của nó, nhảy lên cao bay hướng đến cổng trường thật nhanh.
Tân cả người hơi run khi đụng phải sóng vô thanh, đôi chân nhanh nhẹn cứ chạy, trong lòng căng thẳng chảy mồ hôi.
Tiếng gió lốc vù vù một vậy thể đang ở phía trên Tân, lông tơ dựng đứng, cậu ngay lập tức kích thích tâm trí mọc ra vảy đỏ lần nữa, lần này vảy đỏ mọc ra ở tấm lưng, cậu nghiên cứu qua phát hiện có thể lựa chọn vị trí để mọc vảy, cộng với kĩ năng vừa mới thu hoạch khi nãy.
Kích hoạt kĩ năng “Da dày”!!
Ầm!
Hự..ự!! Ặccc
Bụi đất xới lên.
Tân bị đánh ngã trượt trên đất năm mét mới dừng lại, nằm ở tư thế lộn xộn ngang ngược, bên mép miệng thấy ướt ướt và mùi tanh của máu.
Phần bắp tay trái chà trực tiếp trên đất giờ ươn ướt máu, đau rát khiến Tân hít nhẹ, cậu cố gắng đứng dậy, bị đánh rất mạnh nhưng vẫn có thể đứng dậy được, đó là nhờ vào điểm phòng thủ và thịt cao su triệt bớt lực tác động khi nãy.
Zombie Dơi Sóng Điện có đôi mắt phát sáng màu vàng, tròng xanh dương rực rỡ nhìn lấy cậu, nó có chút ngạc nhiên khi cậu mạnh hơn cá thể khác rất nhiều.
Sau nó lại dữ tợn gào rú, hai tay bắp thịt sắc nét giương cao, hai cánh dơi màu đen bung lộ ra ngoài, lần nữa căng phòng lồng ngực cơ bắp đẹp đẽ.
Trong lòng Tân trầm xuống, mau chóng cảm ứng hơi ấm trong dạ dày, sau cú quẹt vừa rồi, cậu biết chắc mình không thể phản kháng lại con này, đành phải dựa vào vật giúp cậu sống sót hai lần trong bụng.
“Nó” từ khi bị cậu nuốt thì đã không còn phản ứng nữa, nhưng qua mười mấy tiếng đồng hồ đã tỏa ra hơi ấm trở lại.
Cậu cảm tưởng lại cảm giác đau đớn khi ấy, mồ hôi tuôn ra như suối, chỉ cần kích thích dạ dày, đem axit bao phủ ngập tràn khoang bụng là có thể tận dụng nó, đây là kết luận của cậu từ lần đó.
Nó có hiệu quả!
Một nguồn nhiệt lớn dần từ trong bụng, chảy như nước rót ra ngoài bao trùm cơ thể, cơ thể có ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
Lộp bộp!!
Zombie Dơi căng ngực qua ba giây, bên ngoài mép miệng bắt điện li ti, sau lại lớn dần như những con rắn phát sáng tập trung nổ đôm đốp xung quanh cơ ngực.
Một thứ âm thanh hổ lốn, tạp nham tiếng thét cùng với tiếng xèn xẹt của tia điện chớp nhoáng, dải âm thanh như lốc xoáy vô hình nhả ra từ miệng của nó.
Lốc xoáy nhỏ xen lần tia điện có bán kính khoảng chừng một mét hơn, những nơi nó đi qua cày bừa mặt đất thành ruộng cuốn theo đá lớn to nhỏ khác nhau đi theo chiều dọc tới chỗ của Tân.
Tốc độ của nó không dễ mà né được, cứ nhả mồm ra sóng âm và điện từ làm cậu khiếp mồ hôi hột, nó vừa nhả ra lốc xoáy có sức mạnh làm Tân cách từ xa cũng phải tê tê người.
Tất nhiên đòn này không thể đùa nữa rồi, làm mới bộ vảy đỏ óng ánh yêu dị quanh hai cánh tay, đem hơi ấm đang bao quanh cơ thể từ từ dẫn vào hai cánh tay, chỉ thấy lớp năng lượng màu đỏ bên ngoài cậu óng ánh từ từ chảy vào tập trung nơi tay cậu.
Kích hoạt kĩ năng "Da dày"!! Thêm cái kĩ năng hữu dụng này nữa để làm bảo hiểm.
“Yaaaaaaah!! Không thể thua!!”
Cậu thít chặt cơ bắp toàn thân lại, hai tay co lại phát lực ở hai bên, ưỡn người phi thân vào mũi nhọn của lốc xoáy nhỏ, hai tay đấm ở đằng trước ngăn chặn.
Ầm ập!! Xèn xẹt!!
Réo! Vút! xèn xẹt!!
Xèn xẹt!! Xoen xoét!! sssssk
Âm thanh của làn gió bị chẽ ra ở tốc độ cao xé vút, hai cánh tay siêu cứng bao bọc ánh sáng đỏ của Tân đã mờ dần, trên người cậu bắt hơi được mùi khét, mùi của thịt nướng.
Tân ngồi ngã người ở gốc cây gần đó ngờ nghệch, nước miếng chảy xuống ướt áo, ánh mắt cậu có lại tiêu cự giật mình tỉnh lại, mũi hít hít, trên người có vết cháy, quần áo rách tơi tả, da thịt bầm tím ứ nước mủ, hàng chục vết xước như bị kim khâu khoét da, may chỉ là ngoài da.
Cây cối xung quanh lớp da sần sùi bị tróc nát bét đứng nghiêng ngã, hơi khói bốc lên, cây ở đây đều bị dòng điện đi qua, nghe như mùi củi cháy.
Tân giật giật cổ từ từ nhìn lên tìm bóng dáng của con zombie Dơi, không thấy đâu hết, ở đằng xa cũng không thấy đám người đâu cả, không lẽ nó bỏ qua con mồi!
Hoặc là, Tân hơi lạnh mình, nó không còn thấy sự sống từ mình nữa nên rời đi!
Có khả năng lắm, cậu có đọc qua một bài viết khoa học một người sau khi bị giật điện, sẽ có trường hợp nhịp tim ngừng lại, sau một thời gian thì nhịp tim đập lại bình thường.
Nếu cậu đoán đúng thì đồng nghĩa với việc là cậu vừa mới chết.
Cảm nhận hơi ấm đang tụ lại ở vùng ngực ở giữa chếch qua trái, cậu không còn nghi ngờ gì nữa.
Bất lực là mọi nỗ lực của mình đều là vô nghĩa, mình chỉ thoát chết là nhờ may mắn, ủ rũ.
Cặp giò run rẩy đứng dậy, mắt nhìn tìm chỗ nghỉ ngơi, với tình trạng này cậu không thể ra ngoài đường trở về nhà, bất chợt gặp một con đợt hai cũng không thể chống chọi.
…
…
“Cảm ơn Phật đảng cứu con”
“Cảm ơn Phật”
Khải Minh nhìn Tuyết Nhung gãy mất cánh tay mà thê thảm, thầm niệm tư bi chú một trăm lần, từ lúc Tuyết Nhung cùng với Vĩ đầu óc choáng váng chạy vô đây mới phát hiện cánh tay không còn nguyên vẹn.
Cô không còn hơi sức quan tâm mình bị gãy từ lúc nào, cánh tay nát bét lòi xương nhơ nhớp máu thịt, nhìn còn không nỡ nhìn.
Tại sao lại là cô chứ!! Cô đã được Tân giúp thăng cấp được một lần rồi mà, đau thấu xương chảy nước mắt, bờ vai run bần bật, cô rối loạn lẩm bẩm suy nghĩ.
Khải Minh nhìn Tuyết Nhung và Vĩ hai người mới chạy vô đây, may mà cậu không kịp chạy ra gặp Tân theo bọn họ, nên không bị tấn công, vừa có giọng nói vang lên cậu liền lui mình trong phòng học gần đó tránh một chút.
Vĩ đỡ hơn Tuyết Nhung nhiều, cả người chỉ bị đá đập dập người, trên người rách chảy ra máu lỗ chỗ, còn hai tay hai chân là may rồi.
“Dù sao vẫn còn sống, anh nghĩ em nên chặt đứt cánh tay đi thì hơn, chữa cái tay đó hiện giờ là không thể, cứ để như vậy là mất máu chết hoặc là nhiễm trùng”
Vĩ ngồi hít hà, đưa lời khuyên cho Tuyết Nhung
Khải Minh niệm cái gì đó trong miệng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi đỏ nhìn vào Tuyết Nhung.
Nghĩ đến tên Tí với bờ vai bị cụt tay, cô co rúm người im lặng khóc.