Chương 33: Chapter 32: Trước cửa hội trường

Hoài Thư có chút sợ hãi bị Tân xoay như chong chóng, cảm nhận bên dưới mép thịt đang điên cuồng đẩy ngón tay của Tân ra, cô cầu xin

"Làm từ từ thôi anh Tân... lần đầu của em..từ từ thôi"

Tân ngầm coi đây là sự đồng ý của Hoài Thư, cậu tụt quần ra để con sun vòi cứng ngắc dựng chỏng ngỏng lên trời.

Thở nặng nề, cậu dí đầu vòi dính vào mép thịt mỏng manh của cô, cảm nhận sự ẩm ướt từ mép thịt.

Cậu từ phía sau Hoài Thư bắt đầu đẩy mạnh từ đằng sau, quá trình tất nhiên không thể thiếu hưởng ứng của các lớp thịt non mềm, điên cuồng đè ép thằng sun vòi của cậu.

Bên tai là tiếng cắn răng cố chịu của Hoài Thư, cậu hơi ngửa đầu gắng gượng cơn khoái cảm ập đến.

Ríttt!!

"Đã quá, đã lắm Thư..."

Lầm bầm trong miệng đủ để Hoài Thư nghe thấy, cậu bắt đầu bão táp dập mạnh vào cái mông đầy đặn.

Cây cột cứng ngắc giã vào đóng thịt ẩm ướt, bên trong không thể ngăn cản cậu, mỗi lần đút hết vào là chạm đến tận sâu một lớp thịt khác.

Không biết là cái gì, nhưng cậu biết cậu đã chạm đến đỉnh của Hoài Thư.

Lần làm tình này không "cực khổ" như lần trước, có Hoài Thư đau khổ phối hợp, thân hình khoẻ mạnh của cậu có thể thoải mái dập thịt mà không có cản trở gì.

Lúc đầu cô chỉ có thể cắn răng chịu đợt dập của Tân, sau dần giọng cô dần cố ý biến thành tiếng rên ứ ứ, nghe rất giống diễn viên nữ trong phim.

Bạch! Bạch! Bạch!

Tiếng nhót nhép ẩm ướt trong âm đạo cứ thế dồn dập, Hoài Thư bây giờ hai chân có chút run rẩy không đứng nổi được Tân nâng mạnh mẽ nâng đỡ.

Cô chỉ cần chổng mông chống hai tay vào tường cứ để Tân xâm phạm vào âm đạo dập khít đủ góc độ.

Bạch! Bạch!! Hơn mười lăm phút, thời gian đủ để cô buông lỏng cơ thể, tiếp nhận sự mãnh liệt của Tân

Cô chỉ biết là nó cũng rất sướng, lâu nay âm hộ khô khan nay nước tiểu hay chất nhờn lâu lâu cứ chảy ra, với lại của Tân rất dài, cô cảm nhận nó có thể dễ dàng phá vỡ cánh cửa dẫn tới tử cung của cô.

Là con gái nên cô rất để vị trí tử cung của mình, không ngờ của Tân lại quái dị đến như vậy, cô sợ là chỉ cần sơ sảy một chút ngày hôm nay chính là ngày cô chuẩn bị làm mẹ!!!

Tay Tân ghim chặt bờ mông nhỏ bé của cô, ngày càng nhanh, lần nào cũng chạm đến đỉnh chứ không còn nhơi nhơi rong chơi bên trong đường ống của cô nữa.

Cô sợ hãi vất vả nói gấp rút.

"Anh Tân đừng..ứ ừ..bên ngoài..BÊN NGOÀI ĐI.."

Không trách cô la có chút to, Tân cứ rung lắc mạnh không ngừng bên dưới nóng bỏng khoái cảm làm cô không thể nói liền mạch như ý muốn, đầu óc cô rung lắc không ngừng.

Chậc!!!

Tân đành phải dẹp bỏ ý định có chút khùng điên của mình, nếu ra bên trong sợ là sẽ có thai.

Cơ thể có chút rùng mình, Tân rút phọt ra, xoay người Hoài Thư đè cô quỳ xuống đất, cứng rắn nói ra

"Há to miệng ra!!"

Miệng chảy nước miếng của cô nghe theo khẽ mở.

Nghe phụt nhẹ, Tân nhắm mắt để miệng của Hoài Thư bao bọc, đầu lưỡi tiết nước bọt liếm quanh đỉnh đầu sun vòi của mình.

Chờ cô nuốt xuống ừng ực, lại đút tọt vào trong đợi cô dùng lưỡi đánh bóng sun vòi tanh hôi.

Sau khi làm việc xong, nghe Hoài Thư cằn nhằn một chút, đợi chủ yếu là cô thay đồ gọn gàng.

Tân cảm thấy phơi phới cùng Hoài Thư quay lại chỗ cũ, nỗi bứt rứt được xả hết nên cậu có chút vui vẻ trong lòng.

Cậu có thể cảm giác mối quan hệ nào đó hình thành ở cô và cậu, việc thân mật gần sát cơ thể càng tùy tiện hơn.

Xem ra từ giờ bọn họ cũng tính là gần như một cặp à nha.

...

....

Quay về với quần áo ngay ngắn, Tân đi phía sau Hoài Thư, gặp ngay Tiến Hải đang đợi trước cửa kho.

Tân hơi khựng lại nhìn Tiến Hải mà suy nghĩ, cười hơi nhoẻn miệng không ra tiếng.

Thấy Hoài Thư và Tân không có cử chỉ làm cậu lo lắng, Tiến Hải thở phủ vui vẻ hỏi han Hoài Thư.

Mặc dù không gian không đèn, mắt Tiến Hải vẫn nhìn chăm chút không bỏ sót cô.

"Ủa, bên mép cậu có dính hạt trắng kìa, có phải cậu ăn cơm để dính lên không"

Trông rất giống cơm trắng, nên cậu xác nhận không nghi ngờ ngay, nói rồi ga lăng đưa tay muốn phủi hạt cơm trắng.

"Không....để..để tớ"

Hoài Thư giật mình hắt tay của cậu ta, vội đưa tay lên mặt xoá.

Cậu ta vốn không thể nhìn ra cặp má đang đỏ chót vì xấu hổ của cô ấy vào lúc này.

Ánh mắt của Tân kì dị cười cười cậu, đích xác là như đang cười đểu cậu vậy, làm Tiến Hải có chút ngơ ngác.

"Hoi, mới đi có chút xíu mà đói bụng quá, tui vào lục kiếm đồ ăn" Tân duỗi người đi vào phòng bếp tối om

Tiếc là ở đây không có điện, không có nấu cơm được nha, cậu thầm cười Tiến Hải

Được Bạch và Tuấn dẫn đầu, nhóm người từ xe buýt đi lòng vòng quanh trường học, vô tình thấy được hội trường đen ngòm.

Khác với mấy toà nhà được ánh trăng chiếu sáng, toà nhà hội trường to lớn không có một chỗ được ánh trăng chiếu rọi.

Vừa nhìn qua thấy rất kì dị bất an..

"Mọi người dừng lại" Tuấn ra hiệu

"Anh Tuấn, cái hội trường nhìn ghê quá, anh có thiệt tin là ở đây không có zombie nào không vậy"

"Anh Tuấn, Bạch, hay là mình đi đi"

"Đúng đó"

Bạch được Tuấn gợi ý câu hỏi, cô không do dự trả lời.

"Cứ vào xem thử, chúng mình nên đi theo nhóm, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể chạy, zombie em giết cũng rất nhiều nha"

"Cũng đúng, dù sao cũng có Bạch"

Bảy người thanh niên phía sau nghe vậy liền yên tâm lại, cùng quyết định tiến vào.

Bạch là người rất tự tin vào mình, không phải dựa vào học tập, hay một kĩ năng tin học nào đó, mà là thân thể luyện võ dẻo dai suốt mười năm của cô.

Phản ứng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, cứ khi cô gặp chuyện gì rắc rối, cô có thể bình tĩnh mà đối mặt vượt qua, những chuyện mà bạn cũng lứa với cô phải căng cứng khi đối mặt.

Rất ngầu phải không, thế là cô được hay gọi là con mèo lười, không gì có thể làm cô lo lắng được.

Trừ lần đầu đối diện zombie, còn lại thì cô bây giờ cũng không cần sợ nữa.

Cô đi tới nhẹ nhàng gần phía cánh cửa, đám người đi theo sau cô và Tuấn.

Một bước, cô thấy nách có một luồn gió lướt qua.

Hai bước....

Ba bước...

Sáu bước, mọi người vô ý thức cảm thấy lạnh,..chắc là gió thôi.

Chín bước, cô đứng ngay trước cánh cửa cách một bước, toàn thân cô căng cứng, mồ hôi lấm tấm sau lưng và phần trán.

Cô lờ mờ cảm thấy nguy hiểm

Không nên đi vào!

Á! aaaaaaá!!

Thanh niên trong đám người hét lớn, làm mọi người trợn mắt qua nhìn, liền hết hồn.

Chân của cậu thanh niên cao ráo nọ bị một cái lưỡi thật dài quấn quanh, bên trên da lưỡi màu đỏ tía là gai nhọn mọc ra.

Cậu ta ra sức đem cái rìu ra sức chặt cái lưỡi to bằng chân người, cố gắng giãy dụa.

"Hít hà..cứu..mọi...người..hít hà...giúp tôi với!"

Gai nhọn đã đâm sâu tận xương vào chân cậu ta, mọi người đều nhìn thấy, vội không giúp mà tránh ra khoảng cách.

Nhát chặt vào lưỡi rất mạnh, nhưng nó như làm bằng sigum, dẻo dai không hề hấn gì khi bị chiếc rìu chặt liên tục.

Cậu ta vừa chặt vừa khóc, nghe nói trước đây cậu ta là chỗ dựa mạnh mẽ của gia đình

"Mọi người..cứu...em..cứu"

Cậu ta răng cắn ngậm môi lại, đôi mắt trắng trợn, miệng cầu cứu da không có màu máu mà là những đường gân rễ cây chằng chịt xông thẳng lên cổ hướng về phía..não.

Đang lúc mọi người xót xa cho cậu, Tuấn hét lên:

"Mau!! Mau giết cậu ta đi, cậu ta là thăng cấp lần hai"

Tuấn nhắc nhở làm mọi người chợt nhớ ra, người thăng cấp lần hai biến thành zombie không nghi ngờ gì thì chắc chắn sẽ biến thành zombie bậc ba.

Ở đây ngoài Tuấn với Bạch ra thì không ai có thể chịu nổi một con đợt ba tấn công!!

Tức thì, một người chạy xông đến cậu thanh niên, tay cầm cây gậy sắt nhọn nhằm đâm thẳng vào người cậu ta.

Không đợi người đó chạy tới, cái lưỡi co bóp nhộn nhạo dưới chân bỗng thít chặt lại, thanh niên bị cột chặt chân kéo lên trên nóc nhà hội trường, nơi đầu lưỡi phát ra.

Thấy vậy trong lòng mọi người đều căng thẳng, Bạch nhanh nhẹn kiếm chỗ đặt chân, nhảy lên nóc nhà.

Tuấn không biết phải làm gì, anh ta nhảy nhót không lại cô ấy, loay hoay nhìn quanh có gì giúp để trèo lên không, từ mặt đất đến nóc phải bảy mét không ít.

Trực giác!!

Bạch vừa lên tới dùng Trực giác vào con zombie gầy còm duy nhất ở đây, còn cậu thanh niên sớm đã không thể kháng cự, nằm trong chiếc lưỡi cuộn tròn, mặt mày gân guốc đỏ tía.

[Zombie lưỡi quét (đợt 3)]

[Tiến trình biến đổi: 60%]

[Thông tin khác: là zombie bình thường trong quá trình biến đổi để trở thành thực thể chuẩn, trong quá trình này chúng sẽ vô thức tự biến đổi năng lực cho phù hợp với bản thân]

[Đừng bất ngờ nếu chúng có món quà đặc biệt dành cho bạn]

Next chapter: Gặp gỡ bất lực