Vào một đêm mưa gió bão bùng, tại một con hẻm nhỏ. Một khung cảnh ghê rợn, sặc mùi máu me đã xảy ra. Mưa to như xối, nhưng cũng không thể lấn át đi cái mùi tanh của máu, vì bây giờ cả con hẻm đều bị nhuộm đỏ bơi máu. Máu chảy thành từng dòng, theo dòng nước trôi đi, nhưng vẫn liên tục có máu chảy ra từ các cơ thể người nằm ngổn ngang trong con hẻm ấy, và cũng liên tục có thêm cơ thể người ngã xuống, máu hoà vào dòng nước chảy đi.
-Thật không ngờ, có ngày tao bị chính anh em của mình hại chết!
Bây giờ, còn đứng là 12 người tất cả, chia làm hai phe đối lập. quả thực là 1 khung cảnh tương phản hết sức vì một phe là 11 người đàn ông bặm trợn, tay lăm lăm vũ khí, nào đao, kiếm, mã tấu, xiên heo,… đội hình này nếu ở 1 khung cảnh khác, có lẽ sẽ khiến người ta mới nhìn đã muốn tránh xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu thì bây giờ, vẻ mặt 11 người ai nấy đều đầy vẻ sợ hãi và căng thẳng. Duy chỉ có người đàn ông đứng đầu nhóm là không nhìn ra cảm xúc. Có chăng chỉ là ánh mắt buồn bã, đau đớn. Không biết là đau đớn cho những người an hem đã nằm xuống kia, hay còn lí do nào khác.
Phía đối diện, 1 người thanh niên khá trẻ tuổi, khoảng 24, 25 tuổi đang đứng một cách đầy mệt mỏi, tay phải cầm thanh katana dài 1m4 chống xuống đất, đỡ lấy cơ thể hắn. Từng nhịp thở dốc, phối hợp với dáng đứng xiêu vẹo tưởng chừng hất thanh katana kia ra là sẽ đổ sụp xuống bất kì lúc nào có thể thấy hắn đã cạn kiệt sức lực. Nhưng ánh mắt kia không vì kiệt sức mà mờ đi. Đôi mắt lạnh lùng, ẩn chứa vô hạn thất vọng vì bị người anh em mình tin tưởng nhất phản bội. Nhưng tia thất vọng ấy xẹt qua rất nhanh, thay vào đó là sự bình tĩnh lạnh lùng bất biến. Cảm tưởng như giữa đêm mưa, ánh sáng duy nhất phát ra là từ đôi mắt lạnh băng ấy.
Câu nói kia đích thực phát ra từ người thanh niên ấy.
-Mày hiểu cho anh, anh có lí do của mình. Mày phải chết, dù thực lòng anh không muốn tổn thương mày. Phải làm điều này, anh cũng đau lòng lắm, không nhẹ nhàng như cái bản mặt lạnh lùng khốn kiếp này của anh đâu, mày hiểu không Long?
-Tôi đếch hiểu cái lí do của ông. Lí do gì mà đến anh em của mình cũng giết, đến người yêu của anh em ông cũng không tha? Thằng Huy có tội tình gì mà ông giết nó? Có chuyện gì ông không nói với tôi được sao?
-Mày còn trẻ, nhiều chuyện mày chưa hiểu hết. anh có nói ra, mày cũng sẽ không hiểu được. Cái xã hội này phức tạp lắm. Nghe anh, Long, buông kiếm ra. Mày không thoát được. Mày chết, bố mẹ mày anh sẽ thay mày lo cho họ. Còn con Nguyệt, anh không biết vì sao nó biết được vài bí mật của tổ chức, nên bị bịt miệng. Anh không làm, thằng Quân Sứt làm. Mày sắp chết, anh nói ra cũng không sao. Mày còn nhớ thằng nhóc 15 tuổi mày đâm xe chết nó không? Ông già nó, là 1 lão già có máu mặt, lão đại gặp cũng phải nể 3 phần. Vì mày say nên đâm chết nó, ông già nó chỉ ra lệnh giết mày thôi là nhẹ nhàng lắm rồi. Nếu không có lão đại ra mặt không biết chừng lão ta thuê bọn Thiên Địa Hội ám sát cả nhà mày rồi, chứ không phải mình mày đâu Long.
-Coi như những gì ông nói là thật, còn thằng Huy? Còn Nguyệt? Nguyệt, em ấy là người yêu tôi, sao lại dính tới tổ chức?
-Chuyện con bé Nguyệt anh không biết, đây là lệnh từ bên trên, anh cũng không phải người rat ay, không được nói rõ. Chỉ biết là con bé đã biết bí mật cao cấp, nghe nói có liên quan đến mày. Còn thằng Huy, nó vì bảo vệ mày mà ra tay ám sát lão già kia nhưng bị bắt. Điều này suýt thì khiến lão ta nổi điên giết cả nhà mày và thằng Huy đấy. Vẫn là lão đại ra mặt, giết thằng Huy tạ lỗi với lão. Lão mới cho qua.
-Vì sao ông không nói sớm cho tôi biết? Nếu ông nói sóm hơn, thằng Huy đã không phải chết, Nguyệt cũng không phải chết. Tại sao?
Hét lên câu “Tại sao?” kia, Long gục xuống, hai tay ôm mặt, từng hàng nước mắt theo khuôn mặt hắn nhỏ xuống hoà vào máu và mưa. Long khóc. Hắn khóc xong rồi lại ngẩng mặt lên cười sặc sụa như hoá điên. Miệng không ngừng kêu gào tên Huy – bạn than hắn, và Nguyệt – người hắn yêu.
Người đàn ông cầm đầu chục gã bên kia nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt lộ rõ đau thương không đành, phất tay ra hiệu cho đàn em phía sau. Gã muốn chấm dứt thật nhanh để không phải thấy người em kết nghĩa kia đau đớn đến điên dại.
Khi chục gã đàn ông kia tiến tới cách Long 3 mét, Long bỗng chốc từ cười như điên dại quay mặt nhìn chằm chằm vào chúng. Miệng gằn từng chữ:
-Tao giết hết chúng mày trả thù cho bạn tao!
-Tao giết hết chúng mày trả thù cho người yêu tao!
-Tao giết! Tao giết!
Hắn gào lên, tay nhặt thanh katana rồi lao vào đám người như con thú hoàng cùng đường nổi điên. Hắn vung kiếm, trút hết sức lực vào từng nhát chém. Chân chạy loạn nhịp, không tránh không né mà lao vào.
Khung cảnh chém giết dã man lại tái diễn. Liên tục là những vòi máu tứa ra, rồi chân tay, đầu người, nội tạng văng tung toé.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, 10 người kia đã không còn một ai sống. Không còn cơ thể lành lặn, người mất tay, người mất chân, người thiếu đầu, thiếu nửa người trên, tất nhiên, có cả thiếu nửa dưới. Còn Long, lúc này hắn cũng đã hấp hối. sau lưng hắn là 3 nhát chém sâu tận xương, trước bụng còn cắm một con dao găm, tay chân đầy vết thương lớn nhỏ. Sinh lực hắn trôi đi theo từng chút máu rỉ ra từ những vết thương khắp nơi trên cơ thể.
Người đàn ông bước chậm từng bước tới gần. Rút từ trong người ra một con dao bấm sáng loáng mạ vàng. Khi tới gần Long, hắn nói:
-Ra đi thanh thản, người anh em. Anh sẽ lo cho gia đình chú. Nếu có kiếp sau, anh sẽ tạ lỗi với chú. Vĩnh biệt!
Nói xong, hắn đâm mạnh con dao vào ngực trái Long, nơi trái tim anh vẫn còn đập vài nhịp khó nhọc. Anh nhắm mắt, cảm nhận hơi lạnh cái chết dần dần xâm chiếm cơ thể mình. Anh cảm thấy đầu óc mơ hồ, từng hình ảnh trong kí ức anh trôi qua thật nhanh. Anh nhớ cha mẹ già, nhớ những đứa bạn từng chung chăn chung gối chia sẻ bát cơm thời sinh viên với anh, nhớ người con gái anh vì yêu anh mà bị liên luỵ. Nước mắt anh rơi. Những giọt cuối cùng của cuộc đời. Hơi thở tắt dần, bao tiếc nuối chất chứa trong anh. Anh muốn gặp cha mẹ lần cuối, nhưng không thể. Anh sờ chiếc vòng cổ trong túi quần, chiếc vòng bình an mẹ anh đưa cho khi tiễn anh vào Nam sinh sống. Lúc này, khi cái chết đã dần tới, anh ước gì mình có thể quay trở lại, thay đổi tất cả. sẽ không bao giờ dấn thân vào con đường đen tối này nữa.
Nhưng anh không thể. Anh làm sao đủ sức xoay chuyển thời gian? Rồi cái gì đến cũng đến, anh chết. Trong lòng bàn tay là chiếc vòng cổ bình an, có treo hình người yêu anh.
Lúc này, khi Long đã chết, người đàn ông mới móc trong người ra 1 cuốn sách cũ, không có tên, bìa rách nát nhưng kí tự bên trong vẫn rõ ràng. Nhưng những kí tự ấy là ngôn ngữ gì, không ai biết. Có chăng chỉ có người viết nên cuốn sách ấy mới biết. Và cả người đang cầm nó trên tay. Miệng lầm rầm những câu nói tối nghĩa khó hiểu, người đàn ông vừa đọc vừa nhìn chằm chằm thân xác Long trên mặt đất. Theo từng câu hắn đọc ra, quanh người Long khói đen lượn lờ, từng tia khí đỏ từ các cơ thể người xung quanh hội tụ lại rồi nhập vào Long. Cơ thể Long tan biến dần, trở nên trong suốt như không khí theo từng tia khí đỏ dung nhập ngày càng nhiều. Khi dung nhập hết, Long cũng biến mất. Để lại xung quanh nơi từng là xác Long 1 đoàn khói đen hình người. Và người đó, không ai khác, chính là Long. Hiện giờ Long trong trạng thái khói ấy nhắm mắt an bình như đang ngủ. Người đàn ông vẫn chưa ngừng đọc nhẩm.
Rồi bỗng, hắn gấp cuốn sách lại, mắt mở lớn, ngửa mặt nhìn trời. Khi gấp cuốn sách lại, cả cuốn sách loé lên ánh sáng vàng thần thánh rồi tan biến trong tích tắc. Mắt người đàn ông trừng lớn nhìn trời nổi đầy gân máu, con người màu đen đã chuyển sang trắng đ-c từ hồi nào. Mưa cũng ngừng rơi ngay khi hắn gấp cuốn sách, thay vào đó là 1 cơn gió lạnh thổi quét qua con hẻm. Gió cuốn đến đâu, xác người biến mất tới đó, máu chảy ra cũng biến mất như chưa hề xảy ra cuộc chiến kịch liệt nào. Khi tới gần người đàn ông và Long thể khí, cơn gió cuốn tròn tạo thành 1 cơn lốc xoáy nhỏ, bao trùm lấy người đàn ông và Long. Lúc này, hai mắt Long đang nhắm từ từ mở ra, bên trong là màu đỏ thẫm như máu. Không có con ngươi. Chỉ là 1 màu đỏ thẫm. Cuốn sách biến mất hồi nãy bỗng xuất hiện trong đầu Long. Nó không còn màu vàng thánh khiết nữa mà là màu đỏ, dường như bị nhuộm bởi màu đỏ trong ánh mắt của Long nên chuyển sắc, hoặc vì điều gì đó mà ta chưa biết. Cuốn sách lần nữa toả ánh sáng, lần này là màu đỏ thẫm như mắt của Long, bao trùm lấy anh. Khi màn sáng biến mất, Long cũng biến mất, Cơn lốc cũng tan đi, chỉ để lại xác người đàn ông héo rũ nằm trên con đường nhỏ trong hẻm. Trên mặt hắn là nụ cười như mãn nguyện lại như chua xót. Thật là 1 con người khó hiểu.
Còn Long, anh đi đâu? Không phải tới bất kì đâu trên thế giới, hay rộng hơn là vũ trụ này. Anh không biến mất trong không gian, mà biến mất trong dòng thời gian. Anh đang xuyên qua thời gian tới một thực tại song song khác, nơi mà cuộc chiến kia còn chưa xảy ra. Và anh vẫn còn là 1 học sinh ngoan, 1 đứa con hiếu thảo. Đó là quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời anh. Thời cấp 2…