Diệp Thiên thiếu chút nữa đầu đập xuống đất, nữ nhân này biến hóa cũng quá nhanh đi? Thật đúng là nghĩ bản thân là mẹ mình rồi! Thế nhưng mà Diệp Thiên cũng không phải là loại ăn chay, trên mặt hiện lên một tia mập mờ, tươi cười nói:"Mẹ, ta muốn uống sữa!" Lập tức khiến Ninh Lạc bại trận, trên mặt đỏ bừng.
Bất quá Diệp Thiên thành thật đi ra ngoài rồi, có quá nhiều sự tình cần phải suy nghĩ thoáng một chút, bằng không thì đầu óc rất rối loán, chính bản thân mình không hiểu thấu về người mẹ này, hơn nữa mẹ chỉ lớn hơn mình hai ba tuổi mà thôi, đặc biệt, mẹ kế còn là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, càng chết là, Diệp Thiên vừa mới nhìn toàn thân mẹ kế toàn thân đến mấy lần, còn nổi lên phản ứng sinh lý. Hiện tại ngẫm lại cẩm thấy vô cùng xấu hổ, nhìn cơ thể trắng ngần mẹ kế thì không nói, lại còn cùng nàng mập mờ dính vào nhau, tai nạn xấu hổ như vậy là lần đầu Diệp Thiên đụng phải.
Đi vào phòng khách Diệp Thiên rót cho mình một chén nước, sau đó ngồi xuống ghế từ từ nhắm hai mắt cẩn thận suy nghĩ những chuyện mới phát sinh..., sau khi tỉnh táo lại Diệp Thiên bắt đầu phân tích, cái chết của phụ thân hắn tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, chỉ là khổ nỗi không có manh mối, tình huống cụ thể tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng trong lòng Diệp Thiên thề bất luận như thế nào cũng muốn tra ra chân tướng.
Thứ hai là người mẹ kế xinh đẹp như hoa khiến cho Diệp Thiên có chút đau đầu, không biết nên dùng thân phận gì để đối mặt, hơn nữa Diệp Thiên cũng có chút hoài nghi nàng tiếp cận phụ thân hắn là có động cơ, hai người hơn kém nhau hai mươi tuổi, muốn nói đó là tình yêu, đánh chết hắn cũng không tin.
"Chẳng lẽ là bởi vì nàng nhìn trúng tiền nên mới lấy cha ta hay sao?" Diệp Thiên tại trong lòng suy tư nói. Thế nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại thì giống như không phải, Diệp Thiên xem người thường rất chính xác, hắn cảm thấy nữ nhân này không giống cái loại hâm mộ hư vinh, theo cách nàng ăn mặc cũng có thể thấy được.
Nếu nữ nhân này hám giàu..., khẳng định có không ít loại quần áo túi xách hàng hiệu, thế nhưng mà trang phục trên người nàng đều rất bình thường, đồ trang sức càng không thấy được một thứ nào, thậm chí còn đơn giản hơn cả một nữ nhân thông thường.
Ngay thời điểm Diệp Thiên đang trầm tư thì tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, mặc dù đối phương đi rất nhẹ, nhưng thính giác Diệp Thiên hơn hẳn người thường, biết rõ Ninh Lạc đi ra, Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Lạc mặc một bộ váy dài màu xanh sẫm đi tới, dáng người lồi lõm no đủ không thiếu sót chút nào.
Má Ninh Lạc vẫn chưa hết ánh hồng, còn có mái tóc ướt át rủ xuống ở sau ót, nhìn gợi cảm mê người, hay bảo thời điểm nữ nhân tắm rửa xong đúng là mê người nhất đúng là không sai. "Ngươi thật là Diệp Thiên?" Ninh Lạc chậm rãi đi tới, nàng vẫn có chút không thể tin tưởng được, tuy nhiên đã từng nghe Diệp Sơn nhắc qua con của mình, nhưng không nghĩ tới Diệp Sơn nhi tử lại có vẻ soái khí như vậy.
Trước mắt Ninh Lạc còn có một vấn đề xấu hổ nữa, nếu như chàng trai thật là Diệp Thiên, chẳng lẽ phải cùng hắn sống chung dưới một mái nhà? "Không thể giả được, ngươi không tin ta có thể đem CMND cho ngươi kiểm tra a!" Diệp Thiên nhìn Ninh Lạc bằng con mắt thành khẩn nói, hắn có thể lý giải Ninh Lạc vì sao lại cẩn thận như vậy, mỹ nữ như nàng khẳng định xung quanh có không ít người chú ý đến nàng, bị quấy rối nhiều lần, tính cảnh giác dĩ nhiên sẽ rất cao.
Nghe được Diệp Thiên trả lời khẳng định như vậy Ninh Lạc thở dài một hơi, không có hoài nghi thân phận của hắn, đột nhiên nói "Đúng rồi, cám ơn cậu hôm nay ở bệnh viện đã cứu tôi!" Nhớ tới ban ngày tại bệnh viện bị ép buộc, nội tâm Ninh Lạc hoảng sợ, nếu không phải lúc ấy Diệp Thiên hăng hái làm việc nghĩa, nàng thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì. "Tiện tay mà thôi!" Diệp Thiên chỉ chỉ ghế sô pha, nói: "Có lẽ chúng ta nên nói chuyện một chút!" Diệp Thiên tạm thời không có cách nào gọi nàng là mẹ kế, hắn thực tại không chấp nhận được chuỵện nữ nhân lớn hơn mình hai ba tuổi là mẹ kế.
Diệp Thiên tính rất đa nghi, Ninh Lạc cùng phụ thân ở cùng một chỗ, có lẽ có thể giúp mình giải đáp những nghi hoặc này.
Ninh Lạc tương tự cũng rất tò mò về Diệp Thiên, Ninh Lạc cho rằng Diệp Thiên ở nước ngoài du học, nhưng Diệp Sơn từng nói cho nàng biết là không phải, Ninh Lạc rất muốn biết Diệp Thiên tuổi còn trẻ, một người ở nước ngoài làm gì. "Cha ta... Là như thế nào lại qua đời?" Diệp Thiên nhìn Ninh Lạc bằng con mắt thương cảm hỏi, hắn cùng phụ thân tuy có mâu thuẫn nhưng không có nghĩa là hắn không yêu quý cha mình, hắn và muội muội lúc còn rất nhỏ thì mẫu thân bỏ đi, là một tay phụ thân đem hai anh em bọn họ nuôi lớn, về sau xảy ra một ít biến cố, Diệp Thiên mới đi ra nước ngoài.
-------------
Cầu kim phiếu, cầu TLT. Ai có tiền cho tiền ai không tiền thì cho mình 1 tim nha
Mong các bạn đi ngang qua ủng hộ mình để có động lực dịch tiếp a!