Chương 820: Số trời đã định

Hiện giờ, Vũ Văn Thành Đô đã trở thành kẻ vong quốc, kẻ từ vua. Lý Ngôn Khánh thì sao, lại trở thành một vương gia cao cao tại thượng, được hưởng tước vị nhất phẩm, làm sao có thể sợ hãi Vũ Văn Thành Đô? Nhưng khi Lý Ngôn Khánh đi ra hậu viện, Vũ Văn Thành Đô vô cùng lo lắng:

- Trịnh Ngôn Khánh, tặc tử nhát gan, có dám đại chiến 300 hiệp với mỗ gia không ?

Lý Ngôn Khánh thoáng dừng bước, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, hắn lắc đầu, khoát tay chặn lại, dẫn theo bọn người Ngư Bách Nhân, đi về hướng hậu viện.

Trong tích tắc đi qua cửa, Lý Ngôn Khánh chợt dừng bước:

- Vũ Văn Thành Đô, ta chính là con trai của Ấp Vương Lý Hiếu Cơ, chất nhi của đương kim vạn tuế, ta họ Lý chứ không phải họ Trịnh, nếu ngươi có thể sống, hãy nhớ kỹ những lời này của ta.

Đại chiến 300 hiệp với ngươi?

Lý Ngôn Khánh cười lạnh một tiếng, cất bước đi vào trung môn.

- Trịnh Ngôn Khánh chạy đâu…

Vũ Văn Thành Đô giống như hổ điên, phẫn nộ gào thét.

Song tiên chém ra, bóng roi trùng trùng điệp điệp, dốc sức liều mạng muốn ngăn cản Lý Ngôn Khánh.

Chỉ là, mấy lần trùng kích đều bị Hùng Khoát Hải cản lại.

- Tên ngu ngốc nhà ngươi, Vương gia nhà ta đã nói là họ Lý, ngươi còn cứ gọi sai. Vương gia lúc nào cũng gọi ta là Đại hắc tử ngốc, theo ta thấy, ngươi còn ngốc hơn ta, hắc hắc, Vương gia phân phó, sinh tử bất kể. . . . . . Đối thủ của ngươi, là ta.

Những lời này trái lại khiến Vũ Văn Thành Đô tỉnh táo lại.

Hắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười lạnh:

- Nếu đã như vầy, đợi ta giết ngươi, rồi sẽ đi lấy mạng chó của Lý Ngôn Khánh.

Bên trong hậu trạch yên ắng không một tiếng động. Sau khi xuyên qua trung môn, đi ra đường hẻm, đã nhìn thấy cửa sân tường viện hậu trạch đóng chặt. Nhìn từ bên ngoài, bên trong tựa hồ không có ai. Lý Ngôn Khánh đột nhiên dừng bước, khoát tay ý bảo Ngư Bách Nhân tạm thời dừng lại, mọi người đi theo, lập tức xếp thành đội ngũ, lấy ra từng cây cung nỏ. Hắc Lý thiện xạ…sinh sống trên núi cao, chủ yếu sống bằng đánh cá và săn bắt, cũng khiến cho Hắc nhân tiễn thuật siêu quần.

Nhưng trong núi, bọn hắn phần lớn sử dụng cung nỏ đơn sơ, uy lực không lớn. Tuy nhiên hiện giờ trong tay Hắc Lý toàn là những cường cung chế thức, lần lượt từng cường cung mở ra, nhắm ngay vào hậu trạch. Lý Ngôn Khánh trầm giọng nói:

- Đại đô đốc Đại Đường An Nam, Ngũ châu kinh lược sử, Hà Nam Vương Lý Ngôn Khánh cầu kiến Vũ Văn phu nhân.

- Lý vương gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Từ trong trạch viện vốn vô cùng yên lặng, một lát sau truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

- Ta là Vũ Văn Phượng, không biết Lý vương gia có gì chỉ giáo?

Lời còn chưa dứt, cửa sân đã mở rộng.

Từ sau cửa lớn có một phu nhân xinh đẹp đi ra, người này ước chừng 24 - 25 tuổi, người mặc nhung trang, tư thế hiên ngang, tay nàng cầm hoành đao, đứng trên bậc cửa hậu trạch, đôi mắt xếch, lạnh lùng nhìn Lý Ngôn Khánh. Trong tích tắc Vũ Văn Phượng đi tới, Lý Ngôn Khánh làm ra một thủ thế, lệnh cho đám Hắc Lý sau lưng hạ cung tiễn xuống.

- Chị dâu, đệ thất lễ rồi.

- Ha ha, Lý vương gia khách khí, Vũ Văn Phượng chẳng qua là một nữ tội thần vong quốc, làm sao dám được Vương gia gọi một tiếng “Chị dâu”?

Lý Ngôn Khánh nói:

- Tại sao lại không dám? Ta và Mạch Tử cũng có tình đồng môn, hắn lại lớn hơn ta, đệ nào dám thất lễ.

Vũ Văn Phượng nhếch miệng, để lộ một nụ cười lạnh lùng.

- Hai nước giao binh, không luận tình cảm riêng tư. Lý vương gia gọi ta ra đây, không biết có gì chỉ giáo?

- Chị dâu biết rõ còn cố hỏi, hôm nay đệ đến đây, chỉ vì thu hồi thể diện.

Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, đệ xin chị dâu dừng chống cự, đừng làm chuyện vô vị…Thiên hạ quy Đường, chính là xu thế phát triển hiện nay. Tần vương từ Quỳ Châu xuất binh, không bao lâu nữa sẽ bình định kinh tương. Khâm Châu, Ung Châu, đệ nhất định phải thu hồi, chị dâu cần gì phải làm chuyện bọ ngựa đấu xe? Phải biết, chúng ta không thể làm chuyện trái thiên mệnh, tiểu đệ không muốn đả thương đến nhà Tử Trọng, cho nên xin chị dâu lập tức đầu hàng.

Lý Ngôn Khánh cũng nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề.

Kỳ thật, Vũ Văn Phượng làm sao không biết tâm tư của Lý Ngôn Khánh.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, Lý Ngôn Khánh sẽ nói thẳng ra như vậy.

Lý Ngôn Khánh nói tiếp:

- Ta biết chị dâu có thể mong đợi viện binh trong thành … Ha ha, không dối gạt chị dâu, 2000 binh sĩ của Tử Trọng đã không còn trong thành Tuyên Hoá. Huyện thành Tuyên Hoá này hiện tại đã bị tiểu đệ khống chế, về phần Vũ Văn Thành Đô…

Hắn nói đến đây, dừng lại một chút, thầm liếc trộm, thấy sắc mặt Vũ Văn Phượng rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ mánh khóe gì, trong lòng liền âm thầm khen ngợi:

Tên Mạch Tử này, đúng là đã cưới được một nữ tử khó lường.

- Tuyên Hoá đã rơi vào tay ngươi? Nói như vậy, Đồng Hoàn…

Vũ Văn Phượng có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.

Nàng không đặc biệt quan tâm đến Vũ Văn Thành Đô, nếu quả thật như Lý Ngôn Khánh đã nói, một mình Vũ Văn Thành Đô cũng không cách nào vãn hồi đại cục. Vũ Văn Thành Đô đến bây giờ vẫn không xuất hiện, kết quả chỉ có hai khả năng: một là y đã đào tẩu, hoặc là lành ít dữ nhiều.

- Đồng Hoàn là người Lạc Dương. Hắn vốn là quan coi ngục thiên lao Lạc Dương, năm đó vì cứu cả nhà trụ quốc Ngư lão, đã rời khỏi Lạc Dương…Tiểu đệ, cũng chỉ là vận khí tốt, trong một lần tình cờ biết được tin tức này.

- Lẽ nào là trời phụ phu quân?

Trong lòng Vũ Văn Phượng lúc này đã vô cùng rối loạn.

Nếu Lý Ngôn Khánh nói Đồng Hoàn là người hắn đã sớm sắp xếp ở Ung Châu, hoặc là dùng số tiền lớn mua chuộc, nàng còn có thể tiếp nhận, nhưng không ngờ lại chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Đả kích do chuyện này mang đến cho Vũ Văn Phượng khó có thể đánh giá.

Nhà mình chưa bao giờ gặp phải loại chuyện ngoài ý muốn như vậy, tại sao Đại Tùy triều chưa từng xảy ra chuyện này? Lẽ nào, thật sự như Lý Ngôn Khánh đã nói, Lý Đường là số trời đã định hay sao?

Nếu Lý Đường thật sự là số trời đã định, vậy tất cả cố gắng của Mạch Tử Trọng và mình đã làm còn có ý nghĩa gì nữa?

- Chị dâu, chớ nên do dự.

Mặc dù bề ngoài Vũ Văn Phượng tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn nhạy cảm nắm bắt được vẻ mê man trong mắt nàng.

- Cho dù chị không để ý đến bản thân mình, cũng phải để ý đến con gái của mình đúng không?

Năm đó khi Tử Trọng rời khỏi Huỳnh Dương quận, ta có nghe nói chị mang thai…Hãy nghĩ đến Tử Trọng và đứa con của hai người. Chống cự hoàn toàn không có ý nghĩa này, kết quả cuối cùng chỉ có thể là máu chảy thành sông, đến lúc đó….

Đến lúc đó như thế nào? Lý Ngôn Khánh không nói tiếp, nhưng Vũ Văn Phượng lại biết rất rõ, trong lúc nhất thời tâm tư càng thêm rối loạn.

- Ngươi…có thể cam đoan, không tổn thương tính mạng của Tử Trọng chứ?