Chương 816: Tấn công Tuyên Hóa.

Thời tiết Việt Tây thay đổi liên tục.

Sau khi đêm xuống, mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống tí tách. Nhân đạo là, mưa xuân quý như dầu. Nhưng mưa cũng rất nhanh, qua nửa canh giờ đã ngừng lại. Tuyên Hoá sau cơn mưa càng lộ ra mấy phần yên tĩnh, trên đường không có bóng người đi lại. Vũ Văn Thành Đô hít vào lồng ngực một luồng không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo, buông lỏng thân thể. Hắn mặc một chiếc đại bào, đầu búi tóc đơn giản, dùng một chiếc khuyên vàng cố định.

Đây là trang phục thường ngày của Lý nhân, đạo lý nhập gia tùy tục Vũ Văn Thành Đô biết rất rõ. Nếu muốn cắm rễ ở Việt Tây, nhất định phải tuân theo sinh hoạt tập quán của thổ dân. Cho dù là nữ nhân như Vũ Văn Phượng cũng thường ăn mặc theo kiểu Lý nhân. Vũ Văn Thành Đô bây giờ là kẻ ăn nhờ ở đậu, làm sao có thể không như vậy?

Sau khi dò xét xong phủ nha, hắn một mình quay về chổ ở.

Nằm trên giường, nhưng trong lòng hình như vẫn có chút tâm sự, có một loại cảm giác bất an.

Nói ra, tựa hồ cũng không có gì sơ hở. Phòng thủ của Tuyên Hoá đều bố trí thỏa đáng, một hai ngàn quân mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng đủ ngăn cản một trận. Cho dù Lý Ngôn Khánh công kích mạnh mẽ, Vũ Văn Thành Đô cũng có lòng tin giữ vững được huyện thành Tuyên Hoá. Chỉ cần thời gian một ngày, Mạch Tử Trọng có thể dẫn binh quay về. . . . . .

Nếu như ngay cả một ngày cũng trấn thủ không được...vậy Vũ Văn Thành Đô cũng không có tư cách được gọi là Thiên Bảo đại tướng quân.

Vì binh mã Tuyên Hoá vốn không phải lính của mình, nhất định sẽ không nghe theo điều khiển của Vũ Văn Thành Đô.

Từ điểm này mà nói, Mạch Tử Trọng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Vũ Văn Thành Đô.

Đầu năm nay, chuyện gì cũng là giả.

Tùy Dạng Đế Dương Quảng được Phá Dã Đầu tín nhiệm như thế nào, cuối cùng vẫn chết trong tay Vũ Văn Hóa Cập. Còn Vũ Văn Thành Đô càng được Dương Quảng xem trọng, ỷ lại. Nhưng khi Vũ Văn Hóa Cập tạo phản, Vũ Văn Thành Đô cuối cùng vẫn không thể xuất hiện. Chỉ từ điểm này, Mạch Tử Trọng làm sao có thể yên tâm giao binh quyền cho Vũ Văn Thành Đô? Hắn thà tin tưởng Đồng Hoàn, cũng không muốn tin tưởng Vũ Văn Thành Đô. Thậm chí kể cả Vũ Văn Phượng, cũng có vài phần đề phòng Vũ Văn Thành Đô…Nhìn bên ngoài, mọi người có vẻ rất hài hòa. Nhưng thực tế thì…Trong lòng Vũ Văn Thành Đô biết rất rõ! Tạo nghiệt ngày xưa, bây giờ phải hoàn lại. Hắn xoay người ngồi xuống, xoa nhẹ hai gò má, đứng dậy ra khỏi phòng. Lúc này, trời đã qua giờ Tý, mây đen che phủ hết mặt trăng.

Bên ngoài cửa hiên tối đen như mực, làm cho Vũ Văn Thành Đô thêm phần kinh hãi. Bước chậm dọc theo hành lang gấp khúc, trước mặt đã nhìn thấy hai gia đinh đang tuần tra trong phủ. Bởi vì trong thành hiện tại trống rỗng, 300 thân vệ của Mạch Tử Trọng đã bị điều đi 100 người để tuần tra trong thành. Chuyện này cũng khiến cho nhân thủ trong phủ nha trở nên thưa thớt, đành phải dùng gia đinh để dò xét an toàn.

- Đại lão gia, muộn như vậy rồi sao còn chưa nghỉ ngơi?

Vũ Văn Thành Đô cười cười, trầm giọng nói:

- Phủ đô bình thường chứ.

- Khởi bẩm đại lão gia, mọi thứ trong phủ vẫn bình thường…

- Các ngươi vất vả rồi.

Hai gia đinh vội vàng nói lời xã giao, nhưng vừa chia tay Vũ Văn Thành Đô, lập tức thay đổi sắc mặt.

- Còn cho là mình là Thiên Bảo Đại tướng quân sao? Không để người khác ngủ yên lành, tuần tra cái gì chứ? Đây không phải giày vò người ta sao.

- Ha ha, cứ tưởng mình giỏi lắm, còn không phải chó nhà có tang?

Nếu không phải lão gia phân phó, trong phủ này có ai thèm nghe lời hắn… Được rồi, đợi lát nữa chúng ta tìm nơi nào ngủ đi.

Vũ Văn Thành Đô đương nhiên không hề biết tâm tư của hai gia đinh kia.

Nhưng chuyện nhà mình nhà mình rõ nhất, cho dù Vũ Văn Thành Đô có biết cũng không thể làm gì. Sau khi tuần tra một vòng trong phủ, nhìn thấy không có dị động gì, Vũ Văn Thành Đô trở về phòng nghỉ ngơi. Chỉ có điều hắn vừa mới đi, bọn gia đinh tuần tra trong phủ lập tức thư giãn. Tiết trời đầu xuân, nhiệt độ còn thấp, vì vậy nguyên một đám trốn trong phòng nghỉ ngơi. Vũ Văn Thành Đô nằm xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khi hắn đang nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang long trời lở đất truyền đến, khiến Vũ Văn Thành Đô bừng tỉnh. Thanh âm này rất lớn, toàn bộ phủ nha giống như lay động. Hắn vội vàng đứng dậy, thuận tay rút ra một thanh hoành đao trên kệ, bước đi như bay ra khỏi phòng.

- Xảy ra chuyện gì? Tiếng nổ ở đâu vậy?

Mười mấy tên gia đinh chạy tới, sợ hãi trả lời:

- Khởi bẩm đại lão gia, thanh âm hình như truyền đến từ trước viện . . .

- Qua đó điều tra.

Bọn gia đinh lúc này cũng không dám bất mãn gì cả, lập tức chạy tới trước nhà.

Vũ Văn Thành Đô cũng không nóng lòng đi theo, bên trong phủ nha gia đinh thân vệ của Mạch Tử Trọng cũng có khoảng hai ba trăm người, có lẽ có thể duy trì được chốc lát. Quan trọng nhất là không để cho mẹ con Vũ Văn Phượng xảy ra chuyện gì.

- Phượng Nhi, Phượng Nhi!

Vũ Văn Thành Đô lớn tiếng kêu lên, đi qua hành lang gấp khúc đến phòng Vũ Văn Phượng.

Không đợi hắn gõ cửa, Vũ Văn Phượng đã ôm con gái mở cửa phòng. Chỉ thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, tay còn cầm một thanh hoành đao.

- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?

Vũ Văn Thành Đô nói:

- Phượng Nhi, tình hình trước viện hình như không ổn, muội lập tức triệu tập nhân thủ, tử thủ hậu viện, ta qua đó xem.

- Đại ca cẩn thận.

- Muội không cần lo lắng, Tuyên Hoá này vẫn trong tay chúng ta, trong thành còn hai ngàn nhân mã đóng quân, sẽ không xảy ra đại sự gì đâu. Ta qua đó xem, nếu như tình huống không ổn, ta sẽ lập tức trở về. Muội bảo vệ cháu cẩn thận….

Nói xong, Vũ Văn Thành Đô xoay người rời đi.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng vô cùng lo lắng, động tĩnh lớn như vậy, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại hắn cũng không biết rõ. Trên đường đi tới, loáng thoáng nghe thấy từ trước viện truyền đến những tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Vũ Văn Thành Đô càng thêm bất an, bước nhanh ra cửa, rẽ qua hành lang gấp khúc, chỉ nhìn thấy trước phủ nha lúc này là một tình cảnh hỗn loạn.

Cửa lớn phủ nha vẫn đóng chặt, thế nhưng trên tường viện lại sụp xuống một lổ hổng cực lớn.

Ngoài viện có một cây đại thụ, lúc này đang bốc cháy hừng hực, giống như một bó đuốc lớn, soi sáng toàn bộ tiền viện.

Khắp nơi là gạch ngói vỡ nát, một đám nam tử mặc giáp da màu đen, trong tay cầm binh khí sáng loáng, đang từ chỗ lỗ hổng chen chúc chui vào. Có một cự hán, thân cao chừng một trượng, vai rộng eo thon, giống như một con sư tử oai hùng. Cánh tay để lộ ra ngoài, trên người mặc một chiếc giáp đinh đồng màu đen, đeo hai thanh búa lớn. Hắn vừa xông vào vừa rút búa ra, nhanh như thiểm điện liên tục ném bay. Hắn tung búa rất chuẩn, mỗi khi đạo hàn quang hiện lên, nhất định sẽ có một gã gia đinh ngã vào vũng máu. Trong chớp mắt, cự hán ném bay ra mười tay búa, thì có mười tên gia đinh ngã xuống chết tươi. Sau lưng hắn còn hai người thể trạng cường tráng vạm vỡ, một trái một phải đi sau lưng cự hán, roi thép côn đồng, đi đến đâu gia đình trong phủ nha chạy trối chết, tử thương vô số. Đường lớn trước đại viện có hơn 100 người. Ngoại trừ gia đinh, còn có 50 thân vệ của Mạch Tử Trọng.

Nhưng vì chuyện xảy ra quá đột ngột, cộng thêm tiếng nổ mạnh long trời lở đất vừa rồi, khiến cho rất nhiều người luống cuống tinh thần. Vì vậy loạn càng thêm loạn, căn bản không cách nào tiến hành chống cự hữu hiệu. Trong khi nhân số của đối phương cũng không ít, ước chừng ba bốn trăm người. Dưới sự dẫn dắt của ba cự hán vạm vỡ, sau khi xông vào phủ nha, gặp người là giết, đặc biệt hung tàn.

- Hùng Khoát Hải?

Vũ Văn Thành Đô vừa nhìn đã nhận ra cự hán cao lớn đó, bất giác không khỏi rùng mình.

Hắn đứng trên bậc thang, nghiêm nghị quát:

- Đừng kinh hoảng, theo ta nghênh địch…Chỉ cần kiên trì trong chốc lát, sẽ có viện quân đến tiếp ứng.

Vừa nói, Vũ Văn Thành Đô túm lấy hoành đao, từ trên bậc thang thả người nhảy xuống.

Hai nam tử mặc áo giáp đen tiến lên ngăn cản, chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô giơ tay chém xuống, lưỡng đao bổ ra, chém ngã hai nam tử xuống đất.

- Hùng Khoát Hải, dám xâm phạm phủ nha của ta, Vũ Văn Thành Đô ở đây.