La Hoàn nghe vậy không khỏi tâm động.
Lý man bên trong tranh đấu tuy rất khốc liệt nhưng trên cơ bản vẫn có chừng mực.
Dù sao Lý nhân số lượng cũng không nhiều, nếu như mà liều chết thì cho dù La Hoàn thắng thì nguyên khí cũng đại thương.
Là Hoàn tuy không phải không biết trai cò đánh nhau ngư ông được lợi nhưng những đạo lý này hắn không phải không rõ.
Trong mắt hắn hán nhân chính là ngư ông được lợi.
Cho dù hợp tác cũng cần phải đề phòng dù sao từ xưa đến nay người hán gian xảo không ít.
- Đô lão chúng ta hợp tác thôi.
Một thanh niên bên cạnh nhịn không được mà khích lệ nói.
- Ngươi im miệng.
La Hoàn giận dữ mắng một câu sau đó lâm vào trầm tư.
Lý Ngôn Khánh nói:
- Đô lão từ xưa tới nay anh hùng Lý nhân xuất hiện lớp lớp, ta cực kỳ kính phục. Tùy Dương vô đạo cho nên mới mất đi thiên hạ, hôm nay khốn thủ tại Tô châu bất quá chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi, Phùng thị tới nay chưa tỏ thái độ cũng cho thấy bọn họ tinh tường đại thế, Ninh Trường Chân lạ không biết đáng để tiêu diệt, đương kim thánh thượng hiện tại là minh quân trăm năm, ta cam đoan nếu như đô lão quy phụ triều đình sẽ hiệp trợ giúp cho Lý nhân được yên bình. Ta chỉ có thể hi vọng Lý nhân cũng giống như Hán nhân, giàu có sung túc, hưởng thái bình chứ không phải chật vật như hiện tại.
- Lý nhân được yên bình?
La Hoàn hơi tâm động.
Ai mà không muốn trải qua những ngày tháng tốt lành ai không hi vọng tộc nhân của mình được an hưởng thái bình.
- Ngươi thật sự có thể cam đoan không?
Ngư Bài Quân ở bên cạnh cười nói:
- Đô lão chắc ông còn chưa biết người này là ai, công tử là Lĩnh Nam sứ giả do triều đình phái tới, là cháu trai của đương kim thánh thượng, Lý vương ở trung nguyên rất nổi danh là người dùng nhân nghĩa.
Hắn đã nói vậy đại biểu cho ý tứ của triều đình, Đô lão ông khổ cực cả đời lần này nếu thành công không chừng có thể làm quan cho triều đình đó!
- Sao?
La Hoàn ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh.
- Ta có thể làm quan?
Lý Ngôn Khánh cười ha ha:
- Đô lão làm quan không đáng là gì.
Lần này nếu như tiêu diệt Ninh Trường Chân thành công đô lão lập công huân, ta có thể nói với triều đình cho đô lão làm Lý vương, được không?
- Lý vương?
Con mắt của La Hoàn trở nên căng tròn.
Lý Ngôn Khánh nghiêm mặt nói:
- Không sai chính là Lý vương Lý nhân chi vương
Vũ Đức năm thứ tư mùa xuân lặng yên tới.
Tựa hồ tất cả mọi người đều không thấy được điều này tất cả đều tập trung ánh mắt ở Trường Giang chờ đợi chiến tích.
Ngày 23 tháng giêng. Lý Thế Dân rốt cục ở Biến châu công kích mấy lần với Tiêu Tiễn, dùng mấy vạn đại quân lao thẳng tới Nghi Đô làm ra tư thế quyết chiến cùng lúc đó Lý Hoãn cũng dẫn binh ra Di Lăng phối hợp với Lý Thế Dân phát động công kích mà Tương châu Lý Đạo Huyền thì hạ lệnh công kích Kinh châu ba vạn đại quân lao thẳng tới Kinh sơn.
Từ Thế Tích binh ra Tùy châu dùng thế sét đánh không kịp bưng tai phá được Tùy châu và phòng tuyến quân Tùy, quân tiên phong trực chỉ Ứng sơn.
Vào lúc cuộc chiến mới bắt đầu Phòng Huyền Linh đã chiếm được Kinh Hậu sơn mệnh cho Đỗ Như Hối chiếm cứ Nghĩa Dương đối với Tương Châu hình thành thế giám công, đồng thời Phòng Huyền Linh tự tập binh mã ở Tùy huyện mệnh cho Phụ Công Hữu bảo hộ, thực lực quân đội Tiêu Tùy chẳng những chế trụ binh mã Tương Châu mà tùy thời có thể xuất kích hô ứng lẫn nhau không sơ hở chút nào.
Phòng Huyền Linh đương nhiên tinh tường thủ đoạn của Tần Thiên.
Năm đó đảm nhiệm chức huyện lệnh Quản thành chính là Từ Thế Tích, Phòng Huyền Linh lần này phái Phụ Công Hữu và Phục Uy mong hai người này có thể hỗ trợ thỏa đáng cho nhau.
Tuy nhiên Phòng Huyền Linh lại quên một việc.
Đỗ Phục Uy sau khi để quân Giang Hoài quy thuận Tiêu Tùy thì biểu hiện tuy vẫn thân mật khăng khít như trước với Phụ Công Hữu nhưng kỳ thực đã sinh khoảng cách.
Lại thêm Di Lặc áo trắng đối với Tùy châu thẩm thấu dần dần Đóa Đóa đến Tương châu xong Từ Hưng Ba đã ra lệnh tìm cách mở rộng cửa thành, Từ Thế Tích cơ hồ không gặp bất kỳ chống cự nào binh lâm tới phía dưới trấn, Phụ Công Hữu thấy tình thế không ổn, lập túc hiến thành cũng nguyện là tiên phong cho Từ Thế Tích Từ Thế Tích nhờ vậy cũng nhanh chóng cướp được Ứng sơn .
Mà lúc này binh mã của Đỗ Phục Uy mới đi ra Nghĩa Dương thành.
Lúc Từ Thế Tích xuất kích Tô Định Phương dẫn tám nghìn tinh binh lặng yên ra Đồng Phách tới độ thủy, thần không biết quỷ không hay vây quay sau lưng của Đỗ Phục Uy chiếm lĩnh La sơn làm thích sứ Dự Châu, hành quân tổng quản Trịnh Nguyên Thọ lúc này cũng toàn lực phối hợp, sau khi Tô Định Phương chiếm La sơn xong hắn lập tức cấu kết với ba vạn đại quân Dự châu lao thẳng tới bờ sông Hoài Thủy.
Trong nhất thời Đỗ Phục Uy tứ phía tụ địch, tiến cũng không được lùi cũng không được.
Phòng Huyền Linh mặc dù muốn cứu binh mã của Đỗ Phục Uy nhưng lại bị Lý Đạo Huyền ngăn cản không cách nào toàn lực xuất kích.
Đại chiến từ lúc bắt đầu tựa hồ không có kết quả gì.
- Người nói cái gì?
Cây bút trong tay của Mạch Tử Trọng đã ném xuống mặt đất, mực văng tứ tán.
- Sinh man muốn tạo phản?
Một gã mật thám quỳ gối phía trước run giọng mà nói:
- Đại nhân chuyện này tuyệt không phải giả thủ hạc của ty chức mấy ngày trước đã tham nhập vào Sinh man được tin tức đô lão trong đó đang điều binh khiển tướng hơn nữa còn trắng trợn mà những tai mắt truyeefn đi tin tức cũng chết ngay trước mặt ty chức, ty chức tin rằng ít ngày nữa bọn họ sẽ có động tác cho nên không dám dừng lại suốt đêm đi trở về nhắc nhở cho đại nhân.
Sắc mặt của Mạch Tử Trọng lập tức trở nên tái nhợt.
Sau khi tới Ung châu Mạch Tử Trọng cũng không có ý chèn ép các bộ lạc khác.
Thậm chí còn cởi mở thành thị cung cấp sinh tồn cho hắc lý Mạch Tử Trọng đối với hắc lý đề phòng chưa bao giờ uông lỏng cho nên hắn
đã thu mua mật thám cung cấp tin tức cho mình.
Tuy nhiên La Hoàn không ngờ đã tạo phản.
Mạch Tử Trọng tuy đem mật thám đi vào bên trong nhưng không thể đi tới tận trong bộ tộc của La Hoàn.
Hắn da mặt run rẩy đột nhiên nói:
- Đồng Hoàn Ninh Trường Chân khi nào công kích Giao Chỉ?
Nam nhân kia cung kính trả lời:
- Bẩm đại nhân, Ninh đại soái ba ngày trước đã rời khỏi Khâm Châu.
Lĩnh Nam nhiều núi từ Khâm Châu tới Giao Chỉ đường xá cũng không thông.
Ở ven đường có tới 16 huyện nếu như ba châu 16 huyện thật sự tồn tại thì còn tốt vấn đề là ba châu 16 huyện phần lớn là ma hoang ngoại trừ có vài tòa thị trấn chừng nghìn người hết hôm nay cơ hồ không nhìn thấy bóng người nào.