Cự hán khẽ ho lên một tiếng:
- Nếu như Lý Ngôn Khánh đã tới Lĩnh Nam thì Ninh Trường Chân xuất binh sẽ là thời cơ của hắn, ta đề nghị ngươi vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng một khi có biến phải lập tức phản ứng.
- Đại ca không bằng huynh giúp ta.
Cự hán nở ra nụ cười thò tay vỗ vai của Mạch Tử Trọng.
- Mạch tử hiện tại ta vẫn không phải đang giúp đệ sao?
Mạch Tử Trọng nói:
- Đại ca huynh biết ý của đệ.
- Mạch Tử hay nghe ta nói.
Thân phận của ta bây giờ không thích hợp để xuất đầu lộ diện nếu không sẽ mang nhiều phiền toái cho đệ.
Còn nữa ta bây giờ cũng có thể làm một con kỳ binh không bằng đệ giao binh mã quan trọng cho ta về phần quận binh thì đệ vẫn nắm trong tay ta và đệ một sáng một tối cho dù thật sự gặp chuyện không may cũng có thể giúp đỡ nhau.
Lý Ngôn Khánh chỉ sợ chưa đoán được ta ở nơi này.
Mạch Tử Trọng nghĩ nghĩ cảm thấy lời của cự hán cũng có đạo lý.
- Đã như vậy thì cứ theo lời đại ca nói.
Cự hán đứng lên bế Mạch Đương Lao đứng lên.
- Được rồi ta mang Đương Lao đi tản bộ, ngươi chậm rãi dùng cơm.
Công vụ bề bộn cần chú ý tới thân thể, Mạch tử ngươi cũng đừng cả ngày vội vàng làm việc cần dành nhiều thời gian cho Phượng nhi.
Vũ Văn Phượng lập tức đỏ bừng hai má.
- Đại ca...
Nàng oán trách nói một câu.
Cự hán cười ha hả ôm Mạch Đương Lao đi.
Mạch Tử Trọng gãi gãi đầu đưa mắt nhìn về phía cự hán sau đó cầm lấy bàn tay mềm mại của Vũ Văn Phượng rồi nói:
- Phượng nhi làm khổ nàng rồi.
- Ta và chàng là vợ chồng nói khách khí như vậy làm rồi.
Vừa rồi đại ca nói những lời này chàng không nên để trong lòng, tuy nhiên đại ca cũng nói không sai chàng nên chú ý tới thân thể.
Mạch Tử Trọng cười cười nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.
Hắn không buông tay ra vẫn như trước nắm chặt bàn tay mềm mại của Vũ Văn Phượng.
Cự hán lẻ loi ngồi trơ trọi dưới cửa hiên, ánh mắt thê lương nhìn về phía trời xanh, đôi mắt sáng quắc như là mắt sư tử, thân hình giống như là một ngọn núi nhàn nhạt toát ra sát khí khiến cho người ta phải sợ hãi.
Phượng Sí Lưu Kim Thang cắm ở trước bậc cửa.
Một trận gió thổi qua lay động cái vòng buộc ở chuôi thang phát ra thanh âm đinh đinh rất êm tai.
Cự hán đột nhiên đứng dậy cấy lầm Phượng Sí Lưu Kim Thang hai tay liên tục múa.
Ngạo khí trùng thiên khoan thai tản ra.
Lý Ngôn Khánh ngươi rốt cuộc đã tới, Vũ Văn Thành Đô ta đã đợi ngươi lâu rồi, chuyện của ta và ngươi cần một kết thúc.
Hắt xì...
Lý Ngôn Khánh đang đi trên đường núi bỗng nhiên hắt xì một cái.
Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt mũi.
- Công tử có phải mệt mỏi không?
Hùng Khoát Hải tiến lên phía trước Lý Ngôn Khánh lắc đầu ý bảo tiếp tục tiến tới.
Vừa đi hắn vừa cười nói:
- Gió núi ở đây hơi mạnh một chút, cảm thấy không thích ứng được cho nên thấy không thoải mái.
- Hắc tử mấy ngày hôm nay cũng thật ủy khuất cho ngươi mấy ngày gần đây ở trong nhà chắc rất buồn bực.
- Công tử lo lắng cho hắn làm gì.
Thẩm Quang đi trước đột nhiên quay lại cười nói:
- Thuộc hạ cùng với Liễu Thanh chạy muốn mỏi cả chân hắn thì ở nhà đúng là không rượu không vui.
- Lại uống rượu sao?
Lý Ngôn Khánh ngưng mắt nhìn Hùng Khoát Hải.
Hùng Khoát Hải vốn như hung thần ác sát lại cúi thấp nửa cái đầu xuống.
- Chỉ uống một chút thôi, công tử đừng nghe Thẩm Quang nói hươu nói vượn làm gì không rượu không vui. Hôm qua thuộc hạ uống với Ngư lão đại một chầu, cũng không vì mê rượu mà làm hỏng việc.
Trang hán sóng vai cùng với Thẩm Quang chính là Ngư Bài quân.
Hắn thấp giọng nói:
- Không ngờ một hung thần ác sát lại sợ chúa công như vậy.
Ngư Bài Quân sở dĩ gọi Lý Ngôn Khánh là chúa công vì nói thật hắn mặc dù làm đoàn đầu ở khu vực Việt Tây nhưng thủy chung vẫn nhớ tới sự phồn hoa ở Lạc Dương, lúc trước đến Việt Tây cũng là bất đắc dĩ.
Hiện tại Tùy Dương đã vong Lạc Dương đã là thiên hạ của Lý Đường hắn dĩ nhiên hi vọng có thể quay trở lại gia viên.
Không chỉ có Ngư Bài Quân nghĩ như vậy mà người nhà của hắn cũng nghĩ như vậy thậm chí ngay cả Đồng Hoàn cũng muốn trở về Trung Nguyên.
Tuyên Hóa dù sao cũng không phải quê hương của mình.
Quay trở lại Trung Nguyên cũng không phải là chuyện đơn giản tuy nhiên sau khi Ngư Câu La thì Ngư gia cũng đã giải tán nếu như không phải Lý Ngôn Khánh lúc đó xuất thủ cứu lấy bọ họ thì huyết mạch của Ngư Câu La cũng bị đoạn tuyệt.
Ngư Câu La khi còn sống không có sở trường kinh doanh ngoại trừ một số người bên ngoài thì không có bằng hữu gì, Trưởng Tôn Thịnh cũng ốm chết, những người khác hoặc chế oan uổng hoặc về quê uy danh không còn.
Trở về Trung Nguyên nếu như không tìm được một chỗ dựa thì không bằng ở lại Ung châu.
Đúng lúc này Ngôn Khánh tìm đến.
Ngư Câu La khi còn sống Lý Ngôn Khánh đã là một nửa đệ tử của hắn, Vũ Văn Thành Đô tuy cũng là đệ tử của Ngư Câu La nhưng Ngư Bài Quân không suy nghĩ tới Vũ Văn Thành Đô, không nghĩ tới hiện tại Vũ Văn Thành Đô hạ lạc ở nơi nào mà cho dù còn sống thì sao, lúc trước Ngư Câu La bị giết cũng không thấy Vũ Văn Thành Đô nói ra một lời giúp cho nên Ngư Bài Quân cũng không hi vọng gì nhiều.
Nhưng Lý Ngôn Khánh thì không giống như vậy hắn nổi danh là một người trọng tình trọng nghĩa.
Huống hồ Lý Ngôn Khánh bây giờ là tôn thất nhà Lý Đường quan bái Hà Nam vương có thể nói là thân phận hiển hách.
Nếu như có được Lý Ngôn Khánh giúp đỡ Ngư gia phục khởi ở trong tầm tay, Ngư Bài Quân cũng minh bạch Lý Ngôn Khánh có thể nể mặt Ngư Câu La giúp Ngư gia một lần nhưng chưa hẳn có thể giúp dài lâu, muốn đứng vững chân ở Trung Nguyên nếu như không có công thì khó có thể bảo toàn không xuất hiện nguy hiểm.
Cho nên hắn loại bỏ quan niệm phụ thân đệ tử mà đối đãi theo kiểu khác với Lý Ngôn Khánh.
Biện pháp tốt nhất là làm môn hạ của Lý Ngôn Khánh.
Bảy tám năm trước Ngư Bài Quân đã sống trong cuộc sống bi thảm nhát.
Cũng vì nguyên nhân này mà Ngư Bài Quân không hề do dự ở dưới trướng Lý Ngôn Khánh.
Thẩm Quang khẽ nói:
- Đại hắc tử đây không phải tôn kính hay sợ hãi mà là hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng với công tử hơn nữa công tử đối với hắn cũng vô cùng coi trọng, biểu hiện bề ngoài thì vô cùng uy nghiêm nhưng bên trong đã coi hắn là huynh đệ.
- Có được sự ưu ái của chúa công như vậy đúng là phúc khí.
- Ha ha lời này nói quả không sai.