Chương 802: Kế sách thứ mười một.

Từ Thế Tích, Đỗ Như Hối không cần phải nói nhiều, đều quy phụ muộn hơn Thẩm Quang, thậm chí Diêu Ý, La Sĩ Tín, Vương Phục Bảo hôm nay đều là tuất thủ một phương, cho dù quy phụ trễ như Tân Văn Lễ cũng đảm nhiệm chức tổng quản U Châu trái lại Hùng Khoát Hải Thẩm Quang những người quy phụ sớm nhất những công thần nguyên lão đến nay vẫn dùng thân phận gia thần ở trong vương phủ.

Lý Ngôn Khánh, do dự một chút:

- Lão Thẩm ngươi biết Tần vương Bình lương thập sách không?

Thẩm Quang giật mình sau đó lắc đầu nói:

- Nghe qua nhưng không rõ nội dung cụ thể trong đó.

- Ta biết rõ.

Lý Ngôn Khánh thay đổi tư thế, ngồi nhàn tản ở trên giường.

- Tuy nhiên ta còn bước cái này tuyệt không phải xuất phát từ tay của Tần vương.

- Tại sao?

Thẩm Quang hứng thú ngồi xuống ở bên cạnh.

Không có người ngoài Lý Ngôn Khánh đối với Thẩm Quang Hùng Khoát Hải giống như là huynh đệ không có quá nhiều ước thúc.

Mà Hùng Khoát Hải cũng thế Thẩm Quang cũng thế cũng hiểu rõ điều này.

Có người ngoài biểu hiện của bọn họ sẽ vô cùng nghiêm trang phân rõ cao thấp nhưng khi không có người thì bọn họ lại có thể tùy tiện.

Đây cũng là đặc quyền Lý Ngôn Khánh cho bọn họ.

Người bình thường ở chỗ càng cao thì càng rét vì lạnh, địa vị càng cao sẽ lộ ra sự cô độc.

Lý Ngôn Khánh không hi vọng một ngày nào đó mình cũng cô đơn như thế, nhưng Từ Thế Tích cũng vậy, Đỗ Như Hối cũng vậy, cho dù Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng tận lực cải biến thái độ của bọn họ, bọn họ đọc sách càng nhiều cân nhắc càng trở nên phức tạp, so sánh lại Thẩm Quang và Hùng Khoát Hải đơn giản hơn rất nhiều, Lý Ngôn Khánh cũng nguyện ý thân thiết với bọn họ.

Lý Ngôn Khánh nói:

- Ngươi cảm thấy Lý Tịnh và Lý Đoan ai xuất sắc hơn?

- Thuộc hạ chưa từng tiếp xúc qua Lý Tịnh cho nên không đánh giá được tuy nhiên công tử tán thưởng Lý Tịnh như vậy thì sẽ không hề kém, về phần Lý tiên sinh đọc trọn thi thư nhưng lại mang theo một dáng vẻ già nua.

Nếu như lựa chọn một trong hai người này thuộc hạ sẽ chọn Lý Tịnh.

Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười liên tục gật đầu.

- Lý Tịnh đại tài người thừ khó có thể sánh, Lý Đoan tiên sinh giữ cái có thừa mà không lấy được cái không đủ, đương nhiên không so được với Lý Tịnh.

- Thế nhưng mà cái này cùng Bình Lương thập sách có quan hệ gì?

Lý Ngôn Khánh duỗi lưng một cái rồi khẽ nói:

- Đương nhiên là có liên quan, ha ha ta có thể đánh cuộc nếu như để Lý Tịnh và Lý Đoan đọ sức dĩ nhiên là Lý Đoan chiếm thượng phong, Bình Lương thập sách xuất phát từ tay của Lý Tịnh, Lý Đoan tiên sinh liếc mắt là nhìn ra dấu vết đường tới Tương Châu trong đó, Lý tiên sinh từng nói với ta, Bình Lương thập sách dâng cho Tần vương mục đích đúng là muốn cho Tần vương chiếm đủ công huân.

Tuy nhiên Lý tiên sinh lại nói: Bình lương thập sách mà Tần vương nói ra không phải toàn bộ tài sản mà Lý Tịnh cống hiến ra.

Thẩm Quang lập tức ngạc nhiên mê

man nhìn Lý Ngôn Khánh.

Lý Ngôn Khánh uống một hớp nước mà nhắm mắt lại.

Trong đầu của hắn hiện ra một đoạn đối thoại của hắn với Lý Đoan.

- Tiên sinh cho rằng Lý Đường có mấy người thiện chiến?

Lý Đoan nói:

- Người thiện chiến trong Lý Đường dĩ nhiên là vương gia.

- Kỳ thực Tần vương cũng là người thiện chiến nhưng vì đủ loại nguyên nhân hôm nay đã bị danh tiếng của vương gia đè nén, Tần vương muốn hiệu triệu lấy lại binh quyền thì rất khó, triều đình lúc đóng đô ở Quan Trung Tần vương lập nhiều công lao hãn mã, nhưng ngoại trừ cuộc chiến với Lưu Vũ Chu thì mấy trận chiến còn lại muốn khen cũng chẳng có gì khen.

Thiên Thủy Nguyên trước bại sau thắng cuối cùng cũng có nét bút hỏng.

Gọi là công lao đánh chiếm Lan châu nhưng trên thực tế là may mắn, nếu như Tiết Cử không ốm chết Tần vương chắc gì đã thắng?>

Ngụ ý là Lý Thế Dân không phải là đối thủ của Tiết Cử.

Sở dĩ hắn thắng lợi là do vận khí của hắn tốt nếu như Tiết Cử không chết thắng bại còn chưa biết, đối với chuyện này Lý Ngôn Khánh từ chối cho ý kiến.

- Thứ hai Tần vương mặc dù đán chiếm Lạc Dương nhưng công lao trong đó lại đem quy về vương gia.

Tần vương hiện tại rơi vào thế miệng cọp gan thỏ, không khiến cho thiên hạ thuần phục.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tần vương rơi vào thế hạ phong.

Tần vương muốn tranh phong dĩ nhiên phải lập công lao to lớn cho nên Dược Sư dĩ nhiên phải vì hắn mà lập công huân, tuy nhiên đây không phải toàn bộ kế sách của Dược Sư, theo cách nhìn của thần, thủ bút chính thức của Dược Sư chính là ở kế sách thứ mười một mà vương gia chắc cũng nhìn ra được mánh khóe.

Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một lát sau đó khẽ nói:

- Là đem ta đuổi ra khỏi Trường An?

Lý Đoan gật đầu liên tục:

- Trường An khốn cục dưới thái tử và Tần vương, mà thái tử cùng với Tần vương thì lại tranh giành ở vương gia.

Bệ hạ dĩ nhiên cũng phải kiêng kỵ quyền hành của thái tử.

Chẳng lẽ bệ hạ không biết dã tâm của Tần vương sao? Ha ha sở dĩ bệ hạ tha thứ cho Tần vương là hi vọng Tần vương có thể kìm chế thái tử.

Bệ hạ mưu lược hơn người biết rõ thuật của đế vương, Tần vương biết rõ bất kể Dược Sư cũng biết rõ vương gia ở Trường An thì Tần vương sẽ bị áp chế mà Tần vương bị áp chế thì làm sao mà cân đối được? Huống hồ vương gia chiến công hiển hách, thanh danh hơn người bệ hạ cũng cần tìm cơ hội đem vương gia rời khỏi Trường An để thành đạo cân đối với hắn.

Cho nên kế sách thứ mười một của Dược Sư chính là tạo cơ hội để bệ hạ danh chính ngôn thuận đem vương gia rời khỏi Trường An.

Lý Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ.

- Nói như thế Bình Lương thập sách để ta rời khỏi Trường An chính là thập nhất sách?

Lý Đoan cười cười:

- Vương gia vương gia rời Trường An thì phải điều đến nơi nào?

Trung Nguyên chính là căn cơ của vương gia ba thục cũng liên hệ mật thiết cho dù không điều vương gia đi Bắc Cương thì cũng không cách nào tiêu trừ lực ảnh hưởng của vương gia ở Trường An, chỉ sợ lúc đó sẽ khiến cho sĩ tử mang lòng bất mãn, phải điều tới nơi nào thích hợp lại để cho người trong thiên hạ không có lời nào để nói cho nên kế sách thứ mười một của Dược Vương chính là điều vương gia đi Lĩnh nam xa cách Trung Nguyên thiên sơn vạn thủy, trải qua ba năm năm năm đủ khiến cho thanh danh của vương gia dần biến mất đến lúc đó cho dù vương gia có quay trở lại Trường An cũng không sửa đổi cục diện này được.

Lý Ngôn Khánh liên tục gật đầu lộ ra vẻ trầm tư.