- Điều này không phải nói An Nam đô đốc này không ra gì sao?
Đóa Đóa kinh hô lên một tiếng:
- Vậy Dưỡng Chân đi tới đó thì có lợi gì?
Lý Ngôn Khánh cười cười cũng không lên tiếng.
Hắn đứng ở trước địa đồ im lặng quan sát hồi lâu không nói một lời.
- Cũng không phải là không có chỗ tốt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Kỳ thật ở trong năm Nhân thọ đầu năm Đại Nghiệp, vì đảm bảo cho Lĩnh Nam đạo khai phát mà triều đình thậm chí đem thổ hoàng đế nơi đó là Phùng Áng điều tới Trung nguyên, tuy nhiên lần chinh phạt Cao Lý thất bại, thiên hạ đại loạn Phùng Áng thừa cơ trở về Lĩnh Nam, cuộc khai phát không thể không bỏ dở, hiện tại ở Khâm Châu Ung Châu hai địa phương có một chút căn cơ.
Nhưng ngoại trừ điều này thì tất cả các châu huyện đều hoang vu.
- Cái gì hoang vu, là một cục diện rối rắm, Dưỡng Chân bằng không chàng nói với bệ hạ không đi nữa.
Bùi Thúy Vân nhíu mày ngài phàn nàn nói.
- Cái gì cũng không có còn phải đối mặt với hai nơi rắn rít, Lý nhân cũng thée, Phùng gia cũng thế hiện tại chưa quyết định lập trường, Dưỡng Chân đi tới đó không phải mặc để người ta chém giết sao?
Vốn tưởng rằng đi Lĩnh Nam còn là một chuyện tốt không ngờ không phải như vậy.
Lưu vong thì cũng thôi đi nhưng xem ra là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Ngay cả Trưởng Tôn Vô Cấu cũng lộ ra vẻ lo lắng Lý Ngôn Khánh dù chưa mở miệng nhưng cũng nhìn ra sự âu lo trong đôi mắt sáng của nàng.
- Kỳ thật chưa hẳn có quá nhiều nguy hiểm.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng, chỉ tay vào một chỗ hải vực:
- Nơi này không kém, sản vật rất phong phú hơn nữa còn có một cảng biển tự nhiên không đóng băng có thể sử dụng, bởi vậy có thể nhìn xuống đông nam, ha ha nếu không như vậy bệ hạ làm sao có thể cho ta quyền lực lớn như thế.
- Vô Kỵ ngươi lập tức tiến về Lạc Dương, mời Sài công hỏa tốc đem tên gia hỏa Phù Nam tới Củng huyện.
Phù Nam chính là sứ giả Thực Tịch quốc.
Trong những năm Đại Nghiệp Thực Tịch quốc chủ động mang sứ giả điều đến Lạc Dương.
Không ngờ tên Phù Nam không những không được gặp Dương Quảng mà sau đó thiên hạ đại loạn thế cục xấu đi, Phù Nam sứ giả đáng thương không có đủ tiền bạc trở về, đành phải ở Thông Xa phố sinh sống, Lạc Dương sau khi chiến bại Sài Hiếu Hòa đầu tiên tới Lạc Dương phát hiện ra Phù Nam liền đem hắn ở bên cạnh mình.
Không ngờ rằng....
Lý Ngôn Khánh cười ha hả nói với Trưởng Tôn Vô Cấu:
- Quan Âm tỳ chớ lo lắng, phu quân của nàng thần thông quảng đại, Lĩnh Nam càng như thế càng cho ta dễ thi triển quyền cước.
Đúng lúc này ở phía ngoài truyền tới thanh âm của Lương Lão Thực.
- Vuông gia Từ tướng quân phái người tới dây ở trong đại sảnh cầu kiến.
Ngôn Khánh khẽ giật mình ngạc nhiên nói:
- Thế Tích lúc này phái người tới đây hẳn là có chuyện khẩn yếu.
- Vô Kỵ ta và ngươi mau qua xem.
Dứt lời Lý Ngôn Khánh liền mang Trưởng Tôn Vô Kỵ ra ngoài, tiến vào trong đại sảnh vương phủ.
Tiến vào đại sảnh chỉ thấy ở trong đó có một già một trẻ đồng thời đứng dậy.
Người trẻ không xa lạ gì chính là Mã Chu.
Nhưng lão nhân áo bào màu xanh bên cạnh thì Lý Ngôn Khánh lại không nhận ra.
- Mã Chu, Thế Tích bên kia xảy ra chuyện sao?
Mã Chu tiến lên phía trước hành lễ:
- Vương gia, Từ tướng quân tất cả đều mạnh khỏe, trước khi thuộc hạ tới đây hắn và Tô tướng quân chuẩn bị khởi hành tiến về Tương châu.
Từ tướng quân nghe nói vương gia muốn đi Lĩnh Nam cho nên để cho thuộc hạ và Lý tiên sinh tới đây.
Tướng quân nói Lý tiên sinh đối với tình hình Lĩnh Nam rất tinh tư, không chừng còn có thể phân ưu cho vương gia.
Lý tiên sinh?
Ngôn Khánh hiếu kỳ nhìn lại lão giả mặc áo bào màu xanh kia.
Chỉ thấy lão giả kia tuổi tác ước chừng năm mươi râu tóc xám trắng hình thể to lớn, lộ ra một khí thế binh nghiệp.
Lý Ngôn Khánh cảm thấy kỳ quái, Lý tiên sinh này rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Lại nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên cạnh kinh hô:
- Đây hẳn là Lý thúc phụ Lý đại tướng quân?
Lão nhân cũng kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Ngươi là...
- Gia phụ là Trưởng Tôn Thịnh, con là Trưởng Tôn Vô Kỵ, hơn mười năm trước từng ở trong nhà bái kiến đại tướng quân.
- A, đúng là tiểu công tử.
Lão nhân tiến về phía trước khiến cho Lý Ngôn Khánh trợn mắt há hốc mồm.
Đại tướng quân?
Người này chẳng lẽ lại là quan viên Tùy thất.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến lên hành lễ rồi sau đó cười ha hả với Lý Ngôn Khánh:
- Dưỡng Chân có lẽ ngươi không biết đại tướng quân.
Lý đại tướng quân chính là cháu ngoại trai của Khai hoàng nguyên lão Hàn Cầm Hổ Hàn trụ quốc, tả võ vệ đại tớng quân cùng với gia phụ quan hệ vô cùng tốt, Lý thúc phụ đây là em rể của con Hà Nam vương.
Cháu ngoại trai của Hàn Cầm Hổ.
Đây không phải là Lý Tịnh sao?
Lý Ngôn Khánh cảm thấy khó hiểu, chỉ thấy lão nhân kia tiến lên.
- Thảo dân Lý Đoan bái kiên Hà Nam vương.
- Tướng quân miễn lễ...
Nói ong hắn ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ nghi hoặc hỏi:
- Xin hỏi tướng quân có biết Lý Tịnh không?
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhịn không được cười to.
Lý Đoan cũng cười hắn hồi đáp:
- Vương gia Lý Tịnh chính là đệ đệ của thảo dân, hắn tự là Dượng Sư mà Đoan tự là Dược Vương.
Lý Ngôn Khánh trợn mắt há hốc mồm...
Lý Ngôn Khánh chưa hề nghe nói tới Lý Đoan này.
Cho dù trong năm Đại Nghiệp Lý Ngôn Khánh cũng chưa từng nghe tới người này, tả võ vệ đại tướng quân chức quan này không thấp mà lại không có tiếng tăm gì không khỏi khiến người ta kỳ quái.
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ nói:
Lý thúc phụ là người của Ẩn thái tử.
Lý Ngôn Khánh lúc này hiểu ra.
Hóa ra Lý Đoan là tùy tùng của Dương Dũng trách không được trong năm Đại Nghiệp không có tiếng tăm gì.
Mọi người sau khi ngồi xuống Lý Ngôn Khánh dưới sự giới thiệu của Trưởng Tôn Vô Kỵ liền biết được ẩn tình, hóa ra trong năm Khai Hoàng thứ hai mươi, Tùy Văn Đế trục xuất thái tử Dương Dũng sửa lập Dương Quảng làm thái tử, Lý Đoan tuy là người của Dương Dũng nhưng không bị trùng kích quá lớn.
Vì sau lưng của Lý Đoan còn có Dương Tố.
Cho nên mặc dù Dương Dũng bị đổ nhưng Lý Đoan cũng không bị ảnh hưởng nhiều, thậm chí trong năm Nhân Thọ Lý Đoan còn phối hợp với Hán vương Dương Lượng chinh phạt Đột Quyết, chiến công hiển hách, về sau Lý Đoan bị bệnh không thể không về nhà tĩnh dưỡng, mà Tùy Văn Đế lại mất ở thời điểm này, Hán vương Dương Lượng chiếm cứ Thái Nguyên muốn mời Lý Đoan ra hiệp trợ.