Về phần mục đích hắn đến Trường An cũng vô cùng rõ ràng, hiệp trợ Tiêu Tùy, bức bách Lý Uyên ký kết nghị hòa.
Đối với Đột Quyết mà nói một Trung Nguyên hỗn loạn tốt hơn rất nhiều so với Trung Nguyên thống nhất, Lý Uyên lúc đầu với Đột Quyết quan hệ mật thiết nhưng từ khi chiếm được Quan Trung đặc biệt là lúc đóng đô ở Quan Trung tiêu diệt Lưu Vũ Chu, đánh tan Đậu Kiến Đức, thu phục Lạc Dương thái độ với Đột Quyết cũng trở nên biến hóa, tuy không khai chiến với Đột Quyết nhưng thái độ trở nên càng ngày càng cường ngạnh.
Điều này cũng khiến cho A Sử Na Đốt Tâm mới đăng cơ sinh ra áp lực càng lớn.
A Sử Na Đốt Tâm cũng phải trải qua một phen tranh đấu mới ngồi vững trên vị trí Đột Quyết Khả Hãn này, sau khi trở thành KHả Hãn, Đốt Tâm cũng cần đủ thời gian để chải vuốt thế lục khắp nơi, trong thời gian này hắn tuyệt không muốn nhìn thấy Lý Uyên kiêu ngạo như vậy.
Vết xe đổ của Tùy Văn Đế vẫn rõ mồn một trước mắt khiến cho Hiệt Lợi Khả Hãn không thể không cẩn thận.
Mà đúng lúc này tiêu thái hậu đã phái sứ giả tới thảo nguyên, thỉnh cầu Đột Quyết liên minh.
Hiệt Lợi Khả Hãn vô cùng vui mừng, Tiêu Tùy đúng là có thể khiến cho Trung Nguyên bảo trì trạng thái nam bắc phân liệt, đối với Đột Quyết vô cùng hữu ích, về tư Nghĩa Thành công chúa cũng chính là công chúa Tùy Thất, gả cho Đốt Tâm cho nên Tiêu Tùy từ góc nhìn nào đó đã là thân thích của Hiệt Lợi Khả Hãn.
Kết quả trong thành Trường An nổi lên đồn đãi bốn phía.
Tin tức Tiêu Tùy liên minh với Đột Quyết nhanh chóng được truyền ra.
Vốn tưởng rằng chiến loạn đã chấm dứt không ngờ chiến tranh vẫn chưa hết mà chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Lý Uyên đi con đường nào?
Lý Ngôn Khánh mật thiết chú ý tới hướng đi của sứ giả Đột Quyết, đồng thời hắn cũng vô cùng đau đầu.
- Dưỡng Chân có chuyện không hay rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ nói:
- Ba tên tiểu tử nhà Uất Trì mấy ngày nay mang người tới xung quanh vương phủ làm trò du đãng.
- Ngày hôm qua có hai người đi ra ngoài mua sắm bị đánh cho bất tỉnh, còn cởi hết quần áo ra giữa phố xá sầm uất.
Hôm nay Hà Nam vương phủ đã là trò cười cho cả Trường An, cứ thế mãi sẽ bất lợi cho thanh danh của ngươi.
Lý Ngôn Khánh nghiêm mặt, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Trong vòng một tháng đã tám lần rồi.
Hiện tại gia thần trong Hà Nam vương phủ không dám một mình đi ra ngoài nếu không sẽ bị người ta tập kích.
Trường An huyện tựa hồ không để ý tới, chậm chạp tìm hung thủ, Lý Ngôn Khánh cũng phái người tới Thiên Sách phủ chất vấn nhưng Lý Thế Dân không có ở Trường An mà đang phụng chỉ tiến về phía Ngọc Hoa sơn, vì Lý Uyên xây dựng hành cung. Lý Thế Dân không ở đây những người khác trong Thiên Sách phủ dĩ nhiên sẽ không ra mặt ngăn cản, Vương Thông thân phận không đủ Lưu Văn Tĩnh hiển nhiên giúp đỡ đám Uất Trì Bảo Lâm, Lý Tịnh thì cũng không ở Trường An.
Nếu như Lý Ngôn Khánh ra tay thì có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng hắn đường đường là một vương gia nếu ra tay sẽ bị người ta nói là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Dù sao Uất Trì Bảo Lâm bọn họ hành động cũng vô cùng xảo diệu những người bọn họ đánh đều là hạ nhân, phàm những người có phẩm trật ở trong vương phủ tuyệt đối không trêu chọc vào, hơn nữa cũng không có tai nạn chết người, Trường An huyện cũng không làm gì được bọn chúng.
Bất quá chỉ là đả thương người mà thôi tối đa bị phạt tội gây náo loạn.
Lý Uyên từ khi gia nhập Trường An thiết lập mười hai cấm luật tội gây náo loạn không đáng là gì.
Tối đa chỉ bị đánh cho một trận, đám người Uất Trì Bảo Lâm không thiếu người nhận tội thay.
Tuy nhiên thời gian càng dài, đối với thanh danh của Lý Ngôn Khánh càng không tốt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ mắng:
- Cũng không biết tên khốn kiếp nào đưa ra chủ ý ôi thiu này, đám đầu đường xó chợ náo động Hà Nam vương phủ của ngươi sắp trở thành trò cười rồi. Con mẹ nó, chỉ là một đám trẻ con mà thôi chẳng lẽ chúng ta giải quyết không được?
- Tứ ca huynh lại nói tục, ngày sau muội nói cho mẫu thân biết.
Trưởng Tôn Vô Cấu ôm Lý Chu nhịn không được trách cứ:
- Đầu Hổ tương lai nếu học cái xấu này nhất định là tội của huynh.
- Ta về sau chú ý, về sau chú ý.
Trưởng Tôn Vô Kỵ rất sợ muội muội này, có thể nói là yêu thương từ đáy lòng.
Hắn cười xin lỗi làm lành mới khiến cho Vô Cấu buông tha, Đóa Đóa cả giận nói:
- Đám nhãi con này thật không biết điều bằng không để thiếp đi dạy cho bọn chúng một bài học xem bọn chúng còn hung hăng càn quấy nữa không?
- Đóa Đóa ngồi xuongs.
Ngôn Khánh hòa nhã nói:
- Thân phận của nàng hôm nay không giống trước, há có thể hô đánh kêu giết.
- Nàng nếu như ra tay, miệng lưỡi thế nhân tuy không đáng gì nhưng sẽ dẫn tới phiền toái, hơn nữa chỉ là một đám hài tử, nàng ra tay không phải là quá phận sao? Chuyện này ta đã có chủ trương.
- Chàng thì có chủ ý gì?
Lý Ngôn Khánh nói:
- Lệnh Văn và Nhân Quý hiện tại thế nào?
- Thế nào cái gì?
- Hai bọn chúng theo học nàng ba năm, công phu rèn luyện hiện tại thế nào?
- À, đầu năm đã hoàn thành Trúc Cơ, hôm nay chính thức theo thiếp học kiếm, nếu chàng không đề cập tới chuyện này thì thiếp suýt chút nữa là quên mất, Hàng Long công của Tống Lệnh Văn đã tiến dần từng bước, kế tiếp học gì cần có một chương trình.
Tiết Lễ thì trời sinh thần lực mấy năm nay tu luyện Hàng Long công khí huyết cực kỳ cường thịnh.
Tống Lệnh Văn thì luyện công hơi muộn cho nên không cách nào tiếp tục tu luyện Hàng Long công, tuy nhiên hắn đã cùng với đại hắc tử tu luyện Hỗn Nguyên cầu, cũng thành công. Đứa nhỏ này tính tình rất tốt, ngày ngày vẫn theo lão Tiết đọc sách viết chữ.
Hôm nay Tiết Lễ đã mười tuổi.
Mà Tống Lệnh Văn đã mười sáu, coi như là một người lớn.
Lý Ngôn Khánh nghĩ nghĩ:
- Đã như vậy thì để cho Tiết Lễ tiếp tục theo nàng luyện công.
- Mà Lệnh Văn bên kia, Vô Kỵ ngày mai ngươi chuẩn bị một chút, để cho Lệnh Văn qua chỗ ngươi làm việc ngươi thấy thế nào?
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói:
- Vương gia phân phó thế nào thì thế nấy, ta không có ý kiến.
Kỳ thật trong lòng Vô Kỵ cũng hiểu rõ.
Để cho Tống Lệnh Văn đến ở bên cạnh hắn còn có tác dụng khác.
Có trời mới biết đám đầu đường xó chợ kia có biết nặng nhẹ hay không, nếu bọn họ tập kích Trưởng Tôn Vô Kỵ thì sẽ trở nên nghiêm trọng.
Đến lúc đó Lý Ngôn Khánh sẽ đích thân ra tay.