Hắn nhìn xung quanh sau đó thò tay kéo Lý Ngôn Khánh tới bên cạnh rồi hạ giọng nói:
- Tề vương ta và ngươi là huynh đệ, xưa nay ta đối với thái tử rất ngưỡng mộ, đúng là ta đã đáp ứng thái tử nhưng hôm nay xem ra không thể tiến tới.
- Chuyện này vì sao vậy?
- Tề vương chẳng lẽ còn chưa biết?
- Biết chuyện gì?
- Ta vừa nhận được tin tức, sứ giả Đột Quyết mấy ngày nữa sẽ tới Trường An.
Chút nữa bệ hạ sẽ mời thái tử tới nghị sự, nếu như uống tới say khướt thì không phải khiến cho bệ hạ tức giận sao?
- Tề vương mau mau trở về nói với thái tử điện hạ mau thương nghị ra một chương trình, chớ để bệ hạ hỏi thì không trả lời được, tiểu vương phải lập tức tới Hồng Lư dịch quán xem có thể tìm hiểu tin tức gì không, chuyện ăn uống hôm nay tạm bỏ đi, chính sự quan trọng hơn.
Lý Nguyên Cát bình thường sống phóng túng nhưng cũng không phải là người không hiểu nặng nhẹ.
Hắn biến sắc, vội vàng chắp tay nói.
- Tình ý lần này của vương huynh ta chắc chắn sẽ chuyển cáo tới thái tử điện hạ.
Đưa mắt nhìn Lý Nguyên Cát rời đi, Ngôn Khánh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nói thật ở trong thành Trường An không khoái hoạt bằng ở Lạc Dương, những thứ khác không nói, chỉ nguyên chuyện đứng bên phe nào đã khiến cho người ta cảm thấy đau đầu, hiện tại hắn khó có thể ở chung với Lý Thế Dân, còn Lý Kiến Thành thì cũng không thể biểu lộ bất hòa với hắn, đến lúc quan trọng Lý Ngôn Khánh sẽ biểu lộ ý nghĩ chân thật của mình, cũng may uy vọng của Lý Uyên vẫn rất lớn, hắn chỉ cần đứng bên cạnh Lý Uyên là có đầy đủ cơ hội.
Xem ra Lý Uyên lần này muốn hành động.
- Có thấy không người kia chính là Hà Nam vương.
Ở ngã rẽ của Chu Tước đường có một quán rượu ba tầng.
Ngồi ở tầng cao chót vót có thể nhìn thấy Chu Tước môn và người ra vào.
Lý Ngôn Khánh lúc đi ra khỏi Chu Tước môn đã cảm thấy được có người nào đó đang âm thầm quan sát mình, tuy nhiên hắn nhìn bốn phía lại không thấy dị trạng nào, vì vậy kêu Trịnh Đại Bưu và Liễu Hanh, lên ngựa vội vàng hồi phủ.
Hắn vừa rời khỏi, ở trên tầng cao nhất của quán rượu đã xuất hiện mấy người.
Người lớn tuổi nhất chính là Trình Giảo Kim đại tướng trong Thiên Sách phủ, bên cạnh có ba đứa bé tuổi ước chừng mười sáu mười bảy.
- Trình thúc phụ, tại sao không để cho chúng chất nhi ra ngoài ngăn hắn lại.
- Ngươi định làm sao để ngăn hắn lại?
Hài tử lớn nhất ngưng mắt nhìn bóng lưng Lý Ngôn Khánh biến mất ở góc phố, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chất nhi muốn báo thù cho cha.
- Báo thù?
Trình Giảo Kim cười lạnh một tiếng:
- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi báo thù?
Hắn kéo ba đứa bé ngồi xuống thở dài rồi nói:
- Bảo Lâm, Bảo Khánh, Bảo Hoài không phải Trình thúc thúc không muốn báo thù cho cha các ngươi nhưng mà Hà Nam vương này rất lợi hại, luận võ nghệ hắn và cha của các ngươi đường đường chính chính giao thủ với nhau mà không phân hơn thua, luận nhân thủ, các ngươi có thấy hai tên gia hỏa bên cạnh hắn không. Hai người kia một người là Trịnh Đại Bưu, phỉ tặc Giang Hoài, giết người như ngóe, một người nữa là Liễu Hanh, võ nghệ cao cường, ít người có thể cản được.
Ba người các ngươi xông lên đừng nói là báo thủ, chỉ sợ cọng lông trên người Hà Nam vương cũng không chạm vào được.
- Chỉ dựa vào một mình Trịnh Đại Bưu cũng đủ để lấy tính mạng của các ngươi bên cạnh Hà Nam vương còn có hắc bạch song sát, một người tên là Hám Lăng, một người khác thì tên là Hùng Khoát Hải, tuy nhiên hiện tại không ở Trường An.
Nếu như tên Hùng Khoát Hải kia tới, chỉ sợ chỉ có Triệu vương là địch lại, võ nghệ của Tần thúc thúc và Tần đại ca xem ra vẫn không bằng hắn.
Ba thiếu niên đúng là con trai của Uất Trì Cung.
Con trai trưởng tên là Uất Trì Bảo Lâm, hiện tại đã là Thiên Ngưu bị thân, làm quan trong triều.
Ba huynh đệ nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ sầu khổ, Lý Ngôn Khánh giết cha của bọn chúng thế nhưng mà bọn chúng lại không thể báo thù, ba người Bảo Lâm làm sao không bực mình cho được, tuy nhiên Ngôn Khánh chính là Hà Nam vương, được Lý Uyên tin tưởng nếu như quả thật động vào Lý Ngôn Khánh thì chỉ sợ ngay cả Tần vương cũng không bảo vệ bọn họ được.
Uất Trì Bảo Lâm càng nghĩ càng căm tức, cộp một tiếng đã vỗ chén rượu xuống bàn.
- Cừu nhân giết cha ở ngay trước mắt mà ta không thể động đến hắn, thật xấu hổ người làm con.
- Ca ca chúng ta cùng hắn liều mạng, không thể ở đây giương mắt ra nhìn.
Tuổi tác của Uất Trì Bảo Hoài nhỏ nhất, cũng nóng tính nhất.
- Đúng thế, liều mạng với hán.
Trình Giảo Kim nói:
- Liều cái gì Các ngươi có thể động tới hắn soa?
- Trình thúc thúc, vậy thúc nói chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?
Ánh mắt của Trình Giảo Kim xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía Long Khánh phường, hồi lâu mới khẽ nói:
- Muốn giết Hà Nam vương ta cũng không có cách nào nhưng làm hắn khó chịu thì cũng không khó, như vậy đi, các ngươi nghe theo ta nói không chừng có thể khiến hắn mất hết mặt mũi, Bảo Lâm ngươi đưa lỗ tai tới đây.
Lý Ngôn Khánh không biết rằng hắn đã bị người ta để ý tới.
Trở về phủ, hắn chưa kịp thở thì Thẩm Quang đã tìm tới tận nơi.
- Vương gia đã nghe được tin tức.
- Nghe được tin tức gì?
Ngôn Khánh dưới sự hầu hạ của một tỳ nữ vừa thay quần áo vừa nghi hoặc nhìn Thẩm Quang.
Thẩm Quang ý bảo tỳ nữ lui ra sau đó nói:
- Hôm qua vương gia nói thuộc hạ nghe ngóng chuyện của Tám gia, thuộc hạ đã nghe ra.
- Nhanh như vậy sao?
Lý Ngôn Khánh cười ha hả ngồi xuống ghế thái sư ý bảo Thẩm Quang ngồi xuống nói chuyện.
Thẩm Quang nói:
- Tám gia này đúng là có danh tiếng ở Trường An, người này vào năm Đại Nghiệp đã xuất hiện, lúc đầu gia cảnh rất giàu có, tuy nhiên bởi vì tính tình của hắn hào sảng nên tiêu hết tiền bạc, về sau hắn ở chợ phía Tây làm người trông nom tửu lâu, vì một thân kiếm thuật nên được tôn làm Tám gia.
Đại Nghiệp năm thứ mười, hắn tới phủ Bình Dương công chúa làm việc, về sau được sự giới thiệu của Bình Dương công chúa đã tới phủ Tần vương hiệu lực nghe nói lúc bệ hạ đóng đô ở Quan Trung rất có công huân, không hiểu vì nguyên nhân gì mà không ra làm quan cho nên rất nhiều danh sĩ ở Trường An đều khen ngợi hắn không dứt, vị Tám gia hiện tại là Gia Lệnh trong phủ Tần vương tuy nhiên rất ít xuất đầu lộ diện.
Thẩm Quang nói đến đây đột nhiên cười lạnh.
- Vương gia, vương gia nhất định không đoán ra được vị Tám gia này là thần thánh phương nào đâu.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Nghe giọng ngươi thì ta nhận thức vị Tám gia này?
- Vương gia còn nhớ huynh trưởng của tiểu Niệm, Mao Tiểu Tám không?
- Mao Tiểu Tám?
Lý Ngôn Khánh đứng dậy khuôn mặt liền thu hồi nụ cười.
- Chính là hắn.