Ngữ khí của Khuất Đột Thông đột nhiên sâm lạnh lại:
- Hà Nam vương chính là tôn thất, là chất nhi mà bệ hạ tin nhất.
- Ta không rõ ngươi vì sao lại đem chuyện này đổ lên trên đầu của Hà Nam vương? Ta biết ngươi và Lưu Văn Tĩnh quan hệ với nhau không tệ nhưng ngươi phải rõ ràng đây là tình huống gì, nếu như ngươi không có chứng cớ thì đừng trách bản quan tấu lên trên rằng ngươi phỉ báng tôn thất.
Đỗ Chính Luân từng hiệu lực ở trong phủ Tần vương cho nên dấu vết của Tần vương vô cùng rõ ràng.
Khuất Đột Thông thấy Đỗ Chính Luân năm lần bảy lượt muôn đem sự tình đặt lên trên người của Hà Nam vương thì nổi giận.
Từ khi đến Lạc Dương hắn đã nghe nói Hà Nam vương ngang ngược kiêu ngạo, lúc đó Khuất Đột Thông còn sợ rằng Lý Ngôn Khánh không dễ nói chuyện nhưng trên thực tế Lý Ngôn Khánh lại vô cùng phối hợp.
Hai người tuy gặp nhau không nhiều nhưng vô cùng ngưỡng mộ nhau.
Khuất Đột Thông đối với đồn đãi bên ngoài đối với Lý Ngôn Khánh cảm thấy không đúng lắm, về phần tâm tư của Đỗ Chính Luân Khuất Đột Thông dĩ nhiên là hiểu, nhưng Đỗ Chính Luân không có chứng cớ mà Khuất Đột Thông hồi trước có giao tình với Trưởng Tôn Thịnh, nể mặt Trưởng Tôn Thịnh hắn cũng không làm khó Lý Ngôn Khánh.
Đỗ Chính Luân nói:
- Vậy đại đô đốc cho rằng là người phương nào gây nên?
Khuất Đột Thông nghĩ nghĩ rồi nói:
- Theo ta thấy việc này tám phần có liên quan đến Tiêu Tùy ở Giang Hoài, nghe nói tả phó xạ đại tướng quân của Tiêu Tùy Trương Trọng Kiên trước kia cũng là người trong giang hồ, kết giao rộng rãi, ở Lạc Dương cũng có căn cơ, nếu như hắn muốn tìm nhân sĩ giang hồ gây án cũng không phải là điều khó khăn.
Mà Vương Hành Bản cùng với Vân Định Hưng đều là hung thủ sát hại Hoàng Thái chủ, Tiêu Tùy vì hoàng thất báo thù cũng không có gì là kỳ quái.
- Chuyện này cùng với Hà Nam vương một chút quan hệ cũng không có.
Hà Nam vương tiến vào Lạc Dương ban đầu đã không nói đến chuyện của Vương Thế Sung, ngay cả Vương Thế Sung cũng nói hắn cùng với Hà Nam vương không có thù riêng, tất cả đều vì mình làm chủ, nếu như ngươi mà còn đem chuyện này đặt lên người của Hà Nam vương mà không có chứng cớ nữa đến lúc đó cho dù Hà nam vương không truy cứu thì bệ hạ cũng không tha cho ngươi.
Đỗ Chính Luân tuy trong lòng không thoải mãi nhưng cũng biết là Khuất Đột Thông muốn tốt cho hắn.
- Đã như vậy chúng ta sẽ đem chuyện này tấu lên Trường An.
- Theo ta thấy từ hôm nay chúng ta cần phải phong tỏa lại thương lộ từ Ngô huyện tới Lạc Dương, nói không chừng còn tra được manh mối.
- Vương Thế Sung đã theo Tần vương trở về Trường An rồi.
- Hắn là đồng lõa của Vân Định Hưng và Vương Hành Bản hai người này bị giết, vậy bước tiếp theo của hung thủ sẽ là nhằm vào Vương Thế Sung.
Lạc Dương không cần cảnh giới, ngược lại chúng ta cần phải nhanh chóng báo lên Trường An tránh cho hung thủ một lần nữa thực hiện bệ hạ cũng mất mặt mũi.
- Đúng thế.
Đỗ Chính Luân gật đầu cùng với Khuất Đột Thông đi ra khỏi vương phủ tiến về phía hiện trường ở Từ Huệ phường.
Tuy nhiên trong lòng hắn thầm suy nghĩ: Việc này cần phải báo cho Tần vương, ta cảm thấy chuyện này có quan hệ với Hà Nam vương.
Mặt trời cuối cùng cũng lộ ra.
Ở dưới chân núi Hầu sơn có một tòa chùa kích thước không lớn hơn nữa vô cùng đơn sơ.
Tòa chùa này có tên là Hoàng Thái tự, cũng không có gì đặc biệt ở trong chùa chỉ có mười tăng nhân, rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Vào lúc giữa trưa ở bên ngoài chùa Hoàng Thái đi tới một người.
Hắn phong trần mệt mỏi, tọa kỵ dưới háng mồ hôi cũng nhỏ giọt, hiển nhiên là trải qua một phen đường xa lặn lội.
Trường bào màu xanh có chút bùn, hắn ở bên ngoài chùa nhảy xuống ngựa, bước nhay tới cửa chùa, ầm ầm gõ cửa chùa.
Một lát sau cửa chùa mở ra, một bạch diện tăng nhân thò đầu ra.
Hắn hiển nhiên nhận ra người này vội vàng hành lễ nói:
- Mã đại nhân, đại nhân tới rồi sao?
- Lô công có ở đây?
- Lô tướng quân hiện tại đang ở thiện phòng nghỉ ngơi.
- Đi trước dẫn đường cho ta tiếp kiến.
- Vâng.
Cử chỉ của tăng nhân có vài phần âm nhu, không giống như người xuất gia có vài phần giống như thái giám trong cung.
Hắn dẫn người tới đi thẳng tới Đại Hùng bảo điện nghiêng người trước thiện phòng.
- Lô tướng quân Mã đại nhân tới rồi.
- Mời vào.
Mã đại nhân cũng không khách khí bước vào trong thiện phòng.
Gian thiện phòng này bài trí rất đơn giản, ánh sáng cũng không quá nhiều.
Một tăng nhân trung niên ngồi ngay ngắn ở trên bồ đoàn, trước mặt là một cái mõ, trong miệng đọc kinh phật.
Khi Mã đại nhân tiến đến hắn liền đứng dậy.
- Mã đại nhân.
Mã đại nhân mỉm cười ngồi xuống trước mặt tăng nhân kia sau đó cầm lấy cái túi đặt trước mặt tăng nhân.
- Đây là....
- Vương gia nói hứa hẹn năm trước của vương gia vương gia chưa từng quên.
- Đây là một bộ phận của hứa hẹn, Vương Thế Sung hiện tại đã đi Trường An muốn động tới hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng Vương gia nói vương gia đã đáp ứng thì sẽ không nuốt lời bởi vì tình cảnh hiện tại cho nên không gấp gáp được.
Thân thể tăng nhân kia khẽ run lên.
Gương mặt của hắn vì kích động mà trở nên vặn vẹo.
Hắn hít sâu một hơi, mở cái túi ra bên trong là hai hộp gấm.
Hắn đem hộp gấm mở ra, ở bên trong rõ ràng là hai đầu người máu chảy đầm đìa.
Một mùi vôi gay mũi truyền ra kết hợp với mùi máu tay đập vào mặt.
- Vương Hành Bản, Vân Định Hưng, hai tên cẩu tặc các ngươi cũng có ngày hôm nay.
Hắn chỉ vào hai đầu người khản giọng chửi ầm lên, nước miếng văng tung tóe, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, không giống như là một tăng nhân thoát khỏi hồng trần. Tăng nhân mắng xong lại quay người về phía một bài vị trên bàn, lớn tiếng khóc lớn, một bên kêu la một bên khóc hắn như là điên rồi.
Trên bài vị viết: Bài vị của cố chủ Dương Đồng.
- Bệ hạ, bệ hạ ơi, Lý lang quân đã báo thù cho bệ hạ rồi, năm đó những người hại chết bệ hạ một tên đều trốn không thoát.
Ở bên ngoài thiện phòng mười tăng nhân cũng phủ phục khóc lớn.
Tăng nhân trung niên kia chính là người hộ tống linh cữu Dương Đồng tới Củng huyện gặp Lý Ngôn Khánh, Lô Dận.
Mã đại nhân ở bên cạnh nhắm mắt không nói gì.
Lúc hắn chạy đến đã dự liệu tình huống, tuy nhiên hiện tại vẫn thầm cảm thán: Vương gia đúng là hảo thủ đoạn.
Hôm nay rạng sáng, hắn bị Sài Tùng gọi vào trong phòng nhận hai hộp gấm này.
Sau đó hắn leo lên một chiếc thương thuyền rời khỏi Lạc Dương, sau khi vừa rời khỏi đã vội chạy ngựa, một đường tới đây.
- Mã đại nhân, Lô Dận xúc động rồi.
Hồi lâu sau Lô Dận cũng đã bình tĩnh trở lại.
Hắn sửa sang vạt áo thi lễ với Mã đại nhân:
- Ngày sau Hà Nam vương có phân công gì Lô Dận cho dù muôn chết cũng không từ.