Chương 733: Môn thần tới.

Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim đều là hảm hán, cũng thích uống rượu mạnh như Uất Trì Kính Đức.

Sau khi Lạc Dương đầu hàng Lý Thế Dân thưởng cho đại tướng dưới trướng rất nhiều rượu ngon, Uất Trì Kính Đức nghĩ mọi người muốn uống rượu thì dứt khoát phải lấy những rượu này ra, mà hiện tại hắn thấy bên trong Thông Tiên im lắng liền cảm giác không ổn.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim đã mời hắn lên trên Ngọc Hoàng các thì cho dù bên trong Thông Tiên không phải chật người kín chỗ thì cũng không nên im ắng như vậy mới phải, mà hiện tại trong ngoài Thông Tiên đều không có một nhân ảnh nào, điều này há không phải bất thường sao?

Uất Trì Kính Đức không phải là một kẻ vũ phu, hắn biết rằng phải nhanh chóng rút lui.

Bỗng nhiên ở bên trong Thông Tiên truyền ra một tiếng vang thật lớn.

Một đoàn khói đen xông thẳng lên trời trong chốc lát ở hai bên chân núi của Kinh Tử sơn chen chúc hai đội kỵ quân, những kỵ quân này thuần một sắc trắng trên người mặc hiếu tang, tiếng vó ngựa chằng chịt, giống như là thiên quân vạn mã.

Nguyên một đám quân vây thành một vòng tròn quanh Uất Trì Kính Đức.

- Uất Trì Kính Đức, vừa đến tại sao đã vội đi?

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trong Thông Tiên truyền tới.

Cùng lúc đó một than niên tuấn tú mặc áo bào màu trắng, trên đầu quấn khăn trắng bước ra bên ngoài, tuổi tác của hắn ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai, thân hình cao tám thước, ánh mắt lạnh lùng.

Trên tay cầm một cây giáo kỳ lạ, thân giáo to bằng cánh tay trẻ con.

Dưới chân của hắn là một con ngựa Long Tử hiếm thấy ở Trung Nguyên, trên ngựa đặt ngân tiên, đằng đằng sát khí nhìn Uất Trì Kính Đức.

Ở phía trước thanh niên là hai cự hán đi bộ, một người lưng đeo song phủ hai bên hông buộc mười chuôi búa.

Một người khác thì hơi thon gầy, không to lớn giống như cự hán cầm đại búa kia nhưng cũng cao gần trượng khiến cho người ta có cảm giác áp bức khó tả, hắn cầm mạch đao lạnh lùng nhìn Uất Trì Kính Đức, ánh mắt giống như là nhìn người chết vậy, hai người này một đen một trắng toát ra sát khí rùng rợn cho thấy bọn hắn đã trải qua rất nhiều chém giết thảm thiết.

Ở sau lưng thanh niên là hai cự hán cưỡi ngựa.

Một người trong tay cầm Đồng Nhân giáo, một người lưng đeo song thương.

Năm người này vừa xuất hiện thì đám kỵ quân áo trắng cơ hồ đã lui về phía sau mười bước, tới bãi đất bằng để trống.

Chỉ huy kỵ quân là hai viên đại tướng, Uất Trì Kính Đức cũng không xa lạ gì, một người là Lưu Hắc Các, một người là Vương Phục Bảo đều là hàng cấp binh mã thống soái ở Huỳnh Dương.

Hai người này ở trên lưng ngựa hướng về phía thanh niên đi ra từ Thông Tiên mà hãnh lễ không mở miệng nói chuyện, kỳ thật không cần hai người bọn họ mở miệng Uất Trì Kính Đức cũng đoán ra thân phận của thanh niên kia, hắn biết rõ Lưu Hắc Các cùng với Vương Phục Bảo đều là những người kiêu ngạo, cho dù ở trước mặt Tần vương Lý Thế Dân thương nghị quân vụ cũng chưa từng tỏ thái độ cung kính như thế.

Khiến cho hai người cung kính như vậy trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có một người mà thôi.

Uất Trì Kính Đức thay đổi sắc mặt.

Hắn tự nhận mình là người gan to nhưng không hiểu tại sao ở trước mặt thanh niên này lại sinh ra một cảm giác sợ hãi không hiểu.

- Uất Trì Cung.

Thanh âm của thanh niên kia rất êm tai, mang theo một sự hấp dẫn.

Hắn sắc mặt bình tĩnh nhưng lại sâm lãnh nhìn Uất Trì Kính Đức:

- Ta đã nghe qua đại danh của ngươi thật không ngờ sẽ gặp ngươi ở tình huống như vậy, về phần ngươi chắc cũng nhận ra ta, ta là Lý Ngôn Khánh, thân phận của ta ngươi cũng biết rõ, ta không cần rườm rà.

Quả nhiên là Lý Hà Nam .

Ngữ khí của Lý Ngôn Khánh vô cùng cổ quái mang theo vài vẻ thương tiếc, Uất Trì Kính Đức được mọi người gọi rất nhiều nhưng đại danh Uất Trì Cung thì vô cùng ít.

Cho dù là Lý Thế Dân cũng chỉ gọi hắn là Kính Đức chứ không gọi thẳng tên của hắn.

Nhưng mà Lý Ngôn Khánh gọi thẳng tên của hắn hơn nữa còn tỏ vẻ quen thuộc khiến cho hắn không khỏi cổ quái.

Ở thời kỳ Tùy Đường rất nhiều người dùng tự thay thế cho tên.

Ví dụ như Nhan Sư Cổ, mọi người rất ít gọi hắn là Nhan Tương, Sài Hiếu Hòa cũng vậy, đại danh của hắn có một chữ Tùng, nhưng rất ít người biết hắn tên là Sài Tùng.

Uất Trì Kính Đức do dự một chút sau đó chắp tay lại nói:

- Mạt tướng là Uất Trì Cung, tham kiến Hà Nam vương.

Hắn đi uống rượu dĩ nhiên không mặc áo giáp không thể nói rằng mình áo giáp tại thân không thể dùng đại lễ.

Lý Ngôn Khánh đem hắn dẫn tới nơi này mục đích đã vô cùng ro ràng.

Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Uất Trì Cung đã biết chuyện xấu không hay rồi, Vương Phục Bảo, Lưu Hắc Các hắn không chú ý nhưng hai đội bạch y kỵ sĩ gắt gao vây quanh hắn, có chừng một nghìn người, đội bạch y kỵ sĩ này hẳn là Kỳ Lân đội tiếng tăm dưới trướng của Lý Ngôn Khánh.

Lý Ngôn Khánh muốn hắn bỏ mạng tại Kinh Tử sơn.

Ngôn Khánh tâm tình phức tạp nhìn Uất Trì Cung mà không mở miệng.

Không thể phủ nhận, kiếp trước Uất Trì Cung trong lòng hắn là một anh hùng khó lường, là thần tượng trong lòng thiếu niên của hắn.

Môn thần...

Đó là truyền thuyết về Uất Trì Cung.

Ở trong Bình Thư đời sau, Uất Trì Cung cũng là một trong những nhân vật mà hắn thích nhất.

Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh thật không ngờ có ngày Uất Trì Cung sẽ trở thành cừu nhân giết cha của mình.

Cảm giác này vô cùng cổ quái khiến cho Lý Ngôn Khánh vô cùng không thoải mái.

Nhưng hắn không nói ra mà cao thấp dò xét Uất Trì Cung.

Hồi lâu sau Lý Ngôn Khánh mới mở miệng:

- Kính Đức ngươi là một hảo hán, hơn nữa cũng biết phân nặng nhẹ, ta đối với ngươi cũng coi trọng vốn không nên dùng thủ đoạn với ngươi mới đúng, tuy nhiên chắc ngươi cũng tinh tường mối thù giết cha không đội trời chung, ta mặc kệ ngươi vì nguyên nhân gì, là vì mình làm chủ hay là sao, tóm lại giết người thì đền mạng, triều đình bỏ qua chuyện cũ của ngươi nhưng hôm nay ta không phải là Hà Nam vương, mà dùng thân phận con của Lý Hiếu Cơ tới đây báo thù.

Một câu này khiến cho những lý do mà Uất Trì Cung chuẩn bị đã không có đất dụng võ, Lý Ngôn Khánh đã nói rất rõ ràng, ta không dùng thân phận Hà Nam vương mà dùng thân phận con của cha ta tới đây báo thù.

Cho nên luật pháp triều đình cái nhìn đại cục ta cũng không thèm để ý, ta giết ngươi đó là bổn phận của người làm con.

Lời nói này khiến cho Uất Trì Cung không còn lựa chọn nào khác.

Hắn hoặc là tự vẫn đền mạng hoặc chiến một trận với Lý Ngôn Khánh, dù thế nào thì cũng phải rơi vào cái chết.

Hắn có thể cùng với Lý Ngôn Khánh đấu một trận sao?