Chương 730: Chủ ý của Lý Kiến Thành

Nhưng từ khi Lý Thế Dân trước bại sau thắng ở trện chiến Thiển Thủy Nguyên, ở cuộc chiến Phách Bích thắng Lưu Vũ Chu đánh cho Lưu Tống tan rã ổn định thế cục Tắc Bắc uy danh như mặt trời ban trưa, hiện tại cuộc chiến Lạc Dương lại cổ vũ thêm thanh thế của hắn.

Lý Kiến Thành bắt đầu cảm nhận thấy áp lực xuất hiện từ chính huynh đệ của mình, ở trên triều đình nhiều đại thần bàn tán về Lý Thế Dân ngày càng nhiều, uy vọng mơ hồ đã vượt qua cả Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành làm sao có thể không nóng lòng?

Thế nhưng mà hắn đã giao ra quân quyền nếu như muốn lấy lại thì không hề dễ dàng, trừ phi là Lý Thế Dân thảm bại ở Lạc Dương nếu không không cách nào Lý Uyên có thể mạo muội lấy binh quyền của Lý Thế Dân được. Nhưng cuộc chiến ở Lạc Dương có thể thất bại sao? Khi cuộc chiến mới bắt đầu tất cả còn không rõ ràng nhưng hiện tại Lý Ngôn Khánh đã đánh bại Cốc thành, giết chết Đậu Kiến Đức, kết cục đã hiển hiện trước mắt.

- Cuộc chiến Lạc Dương chấm dứt, phụ hoàng trong vòng một năm nữa dĩ nhiên sẽ không có chiến sự, bổn vương ít ngày nữa phải trở về Trường An, tuy nhiên nhị lang chiến công hiển hách ở trên triều đình mơ hồ đã hình thành uy hiếp, các ngươi nói bổn cung phải làm sao cho phải?

Hai mắt của Lý Kiến Thành sáng quắc nhìn mọi người.

- Thái tử được bệ hạ thân phong cần gì phải sợ Tần vương?

- Chỉ cần thái tử có thể làm tốt bổn phận của mình là được, Tần vương cho dù công huân to lớn nhưng cũng chỉ là trải đường cho thái tử mà thôi.

Người nói chuyện tên là Lý Cương, vốn là cựu thần Tùy thất từng tham dự việc biên tu Khai Hoàng luật.

Trịnh Nguyên Tống ở bên cạnh xen vào:

- Nói thì nói như vậy nhưng vấn đề ở chỗ hôm nay triều đình chỉ biết tới Tần vương mà không biết tới thái tử, cứ thế này mãi sẽ rơi vào tình trạng xấu hổ, không phải là Nguyên Tống muốn châm ngòi ly gián nhưng mà vết xe đổ của Dương Quảng chúng ta không thể không cân nhắc cho thái tử.

Lý Cương nhăn mày lại mà nói:

- Trịnh học sĩ nói lời này là sai riồ, Dương Quảng sở dĩ thượng vị là bởi vì không có thành tựu, năm đó ta làm phụ thần của Dương Dũng nên biết rõ, hắn gần gian thần mà xa rời trung lương cho nên cuối cùng mới bị Dương Quảng áp chế, ngày nay thái tử nhân nghĩa trung hậu, làm sao có thể như Dương Dũng được.

- Nhưng Thiên Sách phủ hiện tại khí thế bức người, thái tử không khống chế binh quyền chỉ sợ...

Ngụy Chinh nhíu mày nói:

- Lý thiếu gia nói cũng đúng nhưng nếu thái tử không có binh quyền chỉ sợ chuyện thừa kế tương lai cũng không đảm bảo.

Ngụy Chinh nói những lời này trúng ngay vào chỗ hiểm.

Cho dù quan chức lớn nhưng trong tay không có binh quyền thì không phải là chuyện bình thường.

Lý Cương tính tình thẳng thắn, tuy lời nói của Ngụy Chinh có phần đại nghịch bất đạo nhưng không phải không có đạo lý trên khuôn mặt của hắn hiện ra vẻ do dự, ngâm miệng không nói.

- Lão Vương, vì sao ngươi lại không có lời nào?

Lý Kiến Thành đột nhiên mở miệng ánh mắt hướng về phía Vương Pháp.

Vương Pháp cười cười nói:

- Thái tử nếu như chấp chưởng binh quyền thì khó tránh khỏi khiến cho bệ hạ sinh lòng nghi kỵ nhưng nếu như không cầm lấy binh quyền thì sẽ mất đi tiếng nói ở trong triều đình, nếu như vậy tại sao không để người nào bên mình ra mặt chấp chưởng binh quyền khi đó cho dù bệ hạ cũng không nghi kỵ. Chẳng những vậy còn có thể áp chế Thiên Sách đại tướng quân, một công ba việc tại sao lại không làm.

Cái này...

Lý Kiến Thành liên tục gật đầu, đám người Lý Cương bọn họ đều tỏ vẻ đồng ý.

- Vương đại nhân nói thì nói như vậy nhưng một người như thế chỉ sợ rất khó tìm.

- Là người của thái tử lại không bị bệ hạ nghi kỵ, đồng thời còn có thể khống chế được Tần vương điện hạ, ba thứ này không được thiếu một thứ.

Vương Pháp cười cười mà không nói.

Ngụy Chinh lúc này lộ ra vẻ hiểu rõ.

Lý Kiến Thành và Lý Cương nhìn nhau ánh mắt rời tới bên cạnh Trịnh Nguyên Tống.

Trịnh Nguyên Tống hơi nghi hoặc mà nói:

- Thái tử nhìn ta làm gì?

Lý Cương nói:

- Nhân tuyển thì có nhưng chỉ sợ phải ủy khuất cho Nguyên Tống huynh đệ rồi.

- Nếu có thể bảo vệ sự vững chắc cho thái tử thì cho dù ta chịu ủy khuất một chút thì đáng gì, tuy nhiên không phải người kia chứ?

Trịnh Nguyên Tống rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ, minh bạch ý tứ ủy khuất trong lời nói của Lý Cương nghĩa là gì.

Càng nghĩ càng thấy chỉ có người này là thích hợp nhất mà thôi, tuy nhiên nếu như vậy thì hi vọng để huynh đệ hai người bnọ họ lấy lại Kinh Đường chỉ sợ không còn nữa, huynh trưởng cùng với người kia đã có mối thù giết con, những năm gần đây huynh đệ mình bao giờ cũng nghĩ đến việc đoạt lại Kinh Đường nhưng hiện tại...

Trong khoảnh khắc, Trịnh Nguyên Thọ tiếp tục suy nghĩ.

Huynh trưởng hiện tại ở Giang Hoài xa xa đại sự ở Trường An tất cả do mình quyết đoán.

Trịnh Nguyên Tống suy nghĩ một hồi liền vô cùng tinh tường, đừng nhìn Trịnh Nguyên Thọ hiện tại khống chế binh quyền nhưng uy vọng của hắn không bằng người kia.

Trịnh Nguyên Tống hít sâu một hơi rồi cười khổ nói:

- Nếu như có thể tận tâm phụ tá thái tử thì ta chịu chút ủy khuất có đáng gì, chỉ tiếc rằng khi không lại tiện nghi cho lão già Trịnh Nhân Cơ kia, hắn mệnh tốt được một bảo bối như thế nếu như năm đó ta đem Trịnh Thế An lão gia hỏa kia bảo bọc thì không chừng hôm nay... mà thôi đại ca bên kia ta sẽ nghĩ cách khuyên bảo chỉ cần Hà Nam vương có thể thuần phục thái tử là được.

Cuộc chiến Hà Bắc chấm dứt Lý Uyên phong Lý Ngôn Khánh làm Hà Nam vương đã không còn là bí mật.

Mà quan hệ giữa Lý Ngôn Khánh và Lý Uyên cũng dần dần nổi lên không ít người biết được, Trịnh Nguyên Tống với tư cách là tâm phú của Lý Ngôn Khánh há có thể không biết sự tình, sau khi biết Lý Ngôn Khánh là đệ tử Lý phiệt hắn cũng đoạn tuyệt tâm tư trả thù Lý Ngôn Khánh.

Lý Kiến Thành tán thưởng nói:

- Nhị thúc rõ đại nghĩa, bổn cung vô cùng cảm kích.

- Thái tử, Hà Nam vương hiện tại đúng là sự lựa chọn phù hợp nhất, tuy nhiên hắn bướng bỉnh không giống như người thường.

Hơn nữa hắn công chiếm Huỳnh Dương, quét ngang Hà Bắc, tuy là tôn thất nhưng bệ hạ chưa chắc buông lỏng tâm tình, lần này gọi hắn trở về Trường An không phải là phân hóa hắn với những đại thần quen thuộc trước kia sao? Cho hắn chấp chưởng binh quyền cũng không phải là một chuyện dễ.

Vương Pháp cười nói:

- Hà Nam vương đúng là có danh tiếng, dễ bị người khác nghi kỵ.

- Nhưng chúng ta cũng không cần hắn xuất ra binh quyền quá nặng chỉ cần hắn có thể khống chế Bắc Nha coi như đã hoàn thành mục đích khống chế binh quyền của thái tử.