Chương 720: Thiên Hữu Đại Đường, Đậu nghịch tất vong

Tiếng trống trận ù ù, xé nát bầu trời sáng sớm, nhiều binh lính được thúc giục nhanh chóng lao ra hướng về phía Chương Nam Cốc thành mà công kích.

Từng tòa cầu nổi được thành lập ở trên mặt sông, trong tiếng kèn, Đậu Kiến Đức ngồi trên xe có sáu con ngựa trắng kéo nhanh chóng lao lên.

Chương Nam Cốc thành vẫn yên tĩnh im ắng.

Tuy nhiên từ xa nhìn lại có thể trông thấy những đám quân tốt lờ mờ.

Đậu Kiến Đức đứng ở trên xe nở ra nụ cười đắc ý, hai bên xe là Tào Đán, Cao Sĩ Hưng, Nguyễn Quân Minh, Cao Nhã Hiền, nguyên một đám võ tướng xếp thành một hàng, chiến mã dưới trướng không ngừng phát ra tiếng phì phò thể hiện sự kích động.

Tuy nhiên chưa có mệnh lệnh của Đậu Kiến Đức, mọi người không dám manh động.

Lông mày của Khổng Đức Thiệu nhíu chặt lại, hắn cảm thấy trong lòng có một dự cảm bất tường, nhưng rốt cuộc đến từ đâu hắn cũng không biết. Khổng Đức Thiệu biết rõ mình tuy là nội sử thị lang nhưng không phải là thân tín của Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức nổi tiếng khoan dung nhưng đó là với những quan lại Tùy thất đầu hàng mà thôi, tất cả đều được Đậu Kiến Đức tha thứ.

Bất kể là giỏi giang hay vô năng Đậu Kiến Đức đều bỏ qua chuyện cũ.

Vương Tông, Khúc Lăng, có ai hai tay không dính đầy máu tươi nghĩa quân nhưng Đậu Kiến Đức đối với những người này vẫn rất khoan dung, một khi quy thuận lập tức quan to lộc hậu, trọng dụng vô cùng, ngược lại những tùy tùng năm đó theo Đậu Kiến Đức lập nghiệp, các lão huynh đệ thì khoảng cách càng ngày càng xa hắn.

Chiếm đoạt Lịch sơn, chiếm đoạt Mạnh Hải công.

Những thủ đoạn này của Đậu Kiến Đức so với Lý Mật năm đó tru sát Địch Nhượng còn độc ác hơn.

Tống Chính Bản khuyên bảo mấy câu đã bất hòa với Đậu Kiến Đức, nếu là lúc trước cho dù Tống Chính Bản bị bệnh thì Đậu Kiến Đức cũng nhất định sẽ mời hắn đi theo.

Trong lòng Khổng Đức Thiệu có chuyện nhưng không dám nói.,

Hắn tự nhận mình không có địa vị giống như là Tống Chính Bản, càng không có quyền bằng những tướng quân cầm binh. Trước mặt Đậu Kiến Đức, hắn phải cẩn thận không dám có chút nào lười biếng, dù trong lòng hắn bất ổn nhưng cũng do dự có nên nói cho Đậu Kiến Đức biết hay không.

Sau khi một nửa số quân vượt qua Chương thủy thì ở trên đầu tường Cốc thành, bỗng nhiên truyền tới tiếng trống trận ù ù.

Hai nghìn thiết kỵ từ hai bên Cốc thành như thần binh trời giáng bỗng nhiên xuất hiện, hướng về phía hạ quân hung hăng trùng kích.

Đậu Kiến Đức ở Chương Bắc đang xem cuộc chiến bỗng cất tiếng cười to.

- Kế mà Lý tiểu gia nhi dùng nửa chừng tấn công, năm đó La Nghệ ở Dịch Thủy đã dùng qua, cô vương làm sao mà bị mắc lừa nữa.

Nói xong hắn giơ tay lên.

Ở phía sau lưng lập tức lay động ba đại kỳ màu đỏ, trung quân lập tức sinh ra biến hóa, nhịp trống liên hồi, Nguyễn Quân Minh, Cao Nhã hai người lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, thúc giục chiến mã, cầm thương múa giáo, nghiêm nghị quát:

- Các huynh đệ theo ta nghênh địch.

Hai đoàn kỵ quân từ đó xông ra chém giết, đón lấy thiết kỵ Đường quân.

Cao Sĩ Hưng nói với Khổng Đức Thiệu:

- Cốc thành và Chương thủy cách xa nhau, chúng ta công chiếm Chương Bắc Cốc thành xong, đại vương thấy được Lý tiểu gia nhi sẽ áp dụng chiêu số năm đó La Nghệ dùng ở Dịch thủy, nửa chừng tấn công, nếu như không phòng bị thì sẽ tổn hao rất lớn nhưng hiện tại đại vương đã sớm có chuẩn bị, Lý tiểu gia nhi chỉ sợ khó có thể chiếm tiện nghi.

Khổng Đức Thiệu lộ ra vẻ tươi cười mà tán thưởng:

- Đại vương quả nhiên cao minh.

Cuối năm ngoái, Đậu Kiến Đức từng có ý đồ cướp lấy U Châu, ở Dịch Thủy bị La Nghệ phục kích, lúc đó La Nghệ nghe theo kế của con trai trưởng Tiết Thế Hùng là Tiết Vạn Quân nửa chừng phục kích đại thắng Đậu Kiến Đức, cho nên Đậu Kiến Đức lúc này đã sớm có phòng bị.

Theo đạo lý mà nói, khổng Đức Thiệu nên yên lòng.

Nhưng cũng không hiểu tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy lo lắng.

Trực giác cho hắn biết, Lý Ngôn Khánh dùng kế sách tập kích nửa chừng này chỉ là ra vẻ mà thôi, Lý Ngôn Khánh thân kinh bách chiến, vô luận là đánh với Dương Huyền Cảm, ngăn cản Lý Mật, Vương Thế Sung quỷ mưu không ngừng, một thân dùng binh xuất quỷ nhập thần, khó có thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán, nếu như Lý Ngôn Khánh chỉ có chút bổn sự này thì chỉ sợ hắn khó có được danh tiếng Lý vô địch, càng không có khả năng làm cho Lý Mật chết trong tay của mình.

Nhưng Lý Ngôn Khánh rốt cuộc là có hoa chiêu gì?

Khổng Đức Thiệu suy nghĩ mãi mà không ra, hắn định tiến lên nhắc nhở thì lại thấy bộ dạng đắc chí của Đậu Kiến Đức, lời đưa đến miệng lại nuốt trở lại.

Có trời mới biết mình tiến lên khuyên can sẽ có kết quả gì.

bờ Nam Chương thủy, Đường quân đã chém giết ra khỏi Cốc thành.

Lý Ngôn Khánh xem ra cũng không muốn phòng ngự cho nên chọn sách lược chủ động xuất kích, Bát Phong doanh sau khi ra khỏi Cốc thành đã lập tức triển khai trận thế, Hạ quân binh mã thuần một sắc đỏ, mà binh mã dưới trướng Lý Ngôn Khánh thì thuần một màu giáp đen.

Hạ quân màu đỏ như là một luồng hỏa diễm, gào thét đánh về phía Đường quân.

Mà trang phục của Đường quân thì màu đen, giống như đê ngăn cản công kích của Hạ quân. Bát Phong Doanh nhanh chóng nuốt chửng Hạ quân vào bên trong, trong chốc lát hai bên bờ sông Chương Thủy trống nổi ù ù tiếng kêu rung trời.

Đậu Kiến Đức ngửa mặt lên trời cười to, rút hoành đao ra nghiêm nghị quát:

- Tam quân nghe lệnh, toàn lực xuất kích... ai lấy được đầu Lý Ngôn Khánh, phần thưởng vạn kim, phong làm thiên hộ.

Trong chốc lát Hạ quân điên cuồng gào thét, đao thương phóng ra.

- Công kích, công kích.

Theo tiếng kêu này, Đậu Kiến Đức từ từ hướng về phía bờ Nam Chương Thủy mà di động.

Đúng lúc này ở bên trong hậu doanh của Hạ quân truyền tới tiếng nổ kinh thiên động địa, một luồng khói màu đen bốc thẳng lên trên trời cao, tiếng vang vô cùng lớn, bao phủ hai bên bờ sông Chương Thủy, thân ở bên bờ sông, Đậu Kiến Đức có thể cảm nhận được kịch liên run rẩy, bạch mã hí dài không thôi, nếu như không có người đánh xe ra sức trấn an thì chỉ sợ sáu con ngựa trắng này đã lao đi.

Cho dù như thế, Đậu Kiến Đức vẫn đứng không vững, mấy lần ngã xuống mặt xe.

Hắn kinh sợ không thôi, nghiêm nghị quát:

- Vừa rồi là tiếng vang gì?

- Đại vương mau nhìn.

Đậu Kiến Đức theo ngón tay của Khổng Đức Thiệu nhìn lại thì chỉ thấy ở hậu doanh khói đen cuồn cuộn bay thẳng lên chân trời.

Ở trên đầu Cốc thành Lý Ngôn Khánh lộ ra một vẻ tươi cười...

- Truyền lệnh xuống, lập tức hô to, Thiên Hữu Đại Đường, Đậu nghịch tất vong.

- Thiên Hữu Đại Đường.

- Đậu nghịch tất vong.