Chương 668: Hoàng Quân Hán

-Lý lang quân, thân thể của ta sợ là không chịu được.

Hiện giờ bệ hạ bị giết, giang sơn Đại Tùy chỉ sợ khó mà bảo toàn. Đức Thâm không sợ chết, nhưng lại không đành lòng nhìn dân chúng Cấp quận phải chịu nỗi khổ chiến loạn. Ta biết lang quân thiếu là người tài giỏi, còn có trí tuệ trác tuyệt. Ta muốn đem Cấp quận phó thác cho lang quân, kính xin lang quân có thể vì tám vạn dân chúng trong quận, cầu một thế đạo thái bình.

Thế Tích và lang quân, rất tâm đầu ý hợp, nhất định hắn sẽ nghe theo chủ ý của lang quân.

Năm nay Cấp quận đại hạn, thu hoạch không tốt lắm, kho thóc Lê Dương tích trữ lương thảo, nếu có tai họa, mong rằng lang quân tội nghiệp một chút mà bớt thuế ruộng.

Ngụy Đức Thâm là một quân tử thành tâm thành ý, đồng thời cũng là một người thông minh.

Đậu Kiến Đức hiện giờ ở Hà Gian, đã nhìn kho thóc Lê Dương như hổ đói thèm mồi. Nếu khi thu hoạch thiên tai xuất hiện, tất nhiên sẽ thừa cơ đánh Cấp quận, khiến Cấp quận đại loạn. Hắn tín nhiệm Từ Thế Tích, nhưng cũng không cách nào đem Cấp quận phó thác cho y. Lý Ngôn Khánh xuất hiện, lại khiến cho hắn thấy được hy vọng.

Ngôn Khánh cũng có chút kính phục, nắm tay Ngụy Đức Thâm nói:

- Ngươi cứ yên tâm, Ngôn Khánh nhất định sẽ không khiến dân chúng Cấp quận gặp cực khổ.

Lúc này nói những sáo rỗng không có ích gì.

Ngụy Đức Thâm không phải Đào Khiêm, Lý Ngôn Khánh hắn cũng không phải Lưu Bị. Nếu Ngụy Đức Thâm nguyện ý đem Cấp quận phó thác cho Ngôn Khánh, chứng tỏ hắn sớm đã suy nghĩ kĩ càng. Sau khi đợi Ngụy Đức Thâm ngủ say, Lý Ngôn Khánh lại đi gặp Từ Thế Tích trong phủ nha Cấp quận.

Thoáng cái đã hai năm, hai người mới đầu vì mê hoặc Dương Khánh, mà ra vẻ trở mặt, sau này Từ Thế Tích rời xa Cấp quận, lập môn hộ khác, Từ Thế Tích đã thành thục hơn rất nhiều, cũng trầm ổn hơn rất nhiều. Hai người vui mừng ôm nhau trong phủ nha, một lúc lâu mới thả ra, nhìn nhau tươi cười.

-Dưỡng Chân, lần này ngươi đột nhiên đánh Hà Nội là có ý gì?

Lý Ngôn Khánh nói:

-Hiện giờ đại thế thiên hạ đã dần dần sáng rõ. Ngày xưa Đào Lý Chương, thiên tử cũng từ đó mà xuất hiện. Lai lịch của ta, ngươi cũng biết rồi, cho nên ta không định giấu diếm ngươi. Lần này ta đánh Hà Nội một mặt là vì muốn nhập Cấp quận và Huỳnh Dương thành một thể, chúng ta có thể phối hợp nhịp nhàng, không đến mức sau này đơn độc chiến đấu; phương diện khác, là vì một chút tư tâm, ha ha, không thể nói cho người khác.

Từ Thế Tích mỉm cười

-Nếu ngươi đã không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa.

Trước kia ta vẫn nói với lão Hổ, Định Phương và Huyền Đạo, Cấp quận cách Huỳnh Dương quá xa, một khi xảy ra biến cố, khó có thể tương trợ lẫn nhau… Hiện tại thì tốt rồi, Hà Nội đã thuộc về ngươi, chúng ta liên hợp cũng thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng ngươi không thể thường trú ở Hà Nội, ngươi định lưu người nào lại nơi này?

Lý Ngôn Khánh suy nghĩ một lát, nói khẽ:

-Đại Lang khéo mưu, lại không dễ trị.

Huống hồ ta còn muốn lưu hắn bên người có việc trọng dụng, không thể ở lại Hà Nội, cho nên ta chuẩn bị để lão Đỗ tới. Hắn nắm quyền tộc trưởng, vốn là thái thú Hà Nội, có nền tảng nhất định. Con người lão Đỗ cũng lắm mưu giỏi đoán, giỏi chính vụ, nhân cơ hội này, có thể vạch kế hoạch cho hắn. Tuổi tác của hắn cũng thích hợp, năng lực không kém, binh sĩ cũng rất kính phục hắn, xem như là người thích hợp nhất.

Từ Thế Tích suy nghĩ, cũng cho rằng như vậy.

-Lão Đỗ xác thực là người thích hợp nhất.

Hắn dừng lại một chút, giống như nhớ tới chuyện gì.

-Dưỡng Chân, ngươi còn nhớ Địch Nhượng không?

Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình, cười nói:

-Ta làm sao có thể không nhớ?

Nhưng Địch Nhượng đã hóa thành một bộ xương khô, ngươi đột nhiên nhắc tới hắn là cớ gì ?

Từ Thế Tích nói:

-Dưỡng Chân đã nhớ Địch Nhượng, vậy cũng nghe nói đến cái tên Hoàng Quân Hán rồi chứ?

Ngôn Khánh lại một lần nữa ngây người:

-Đương nhiên biết rõ, người này vốn là quan coi ngục Đông quận, Địch Nhượng vì tham ô tài vật mà bị giam giữ trong đại lao, chính là người này đã thả hắn ra; sau đó còn theo Địch Nhượng chạy đến Ngõa Cương, là nguyên lão công thần của Ngõa Cương trại. Nhưng ta nghe nói, sau khi Địch Nhượng chết, Hoàng Quân Hán cùng Trương Công Cẩn mang theo thê tử Địch Nhượng bỏ đi, không biết tung tích nơi nào… Thế Tích, ngươi đột nhiên nhắc tới người này, chẳng lẽ có được tin tức của hắn?

Từ Thế Tích cười gật đầu.

-Hoàng Quân Hán, hiện giờ đang ở Thái Hành.

-Sao?

-Sau khi Lý Mật giết Địch Nhượng, Hoàng Quân Hán dẫn theo mấy ngàn người trốn vào trong núi Thái Hành, trở thành thổ phỉ trên núi Thái Hành.

Cuối năm ngoái, hắn bí mật tiếp xúc với ta, cũng muốn quy thuận ta. Người này rất tài hoa, chỉ là xuất thân quá kém. Ngụy Công có phần thành kiến với hắn. Ngày trước ta vẫn không cách nào mời chào được hắn, nhưng ta vẫn tiếp xúc với hắn, cũng giúp đỡ hắn lương thảo, vượt qua ngày đông giá rét năm ngoái…

Ta nghĩ, nếu như ngươi nguyện ý tiếp nhận hắn thì ta có thể kêu hắn đến quy phục ngươi.

Người này cũng rất kính phục ngươi, nếu ngươi đồng ý, ngược lại vẫn có thể xem là một trợ thủ tốt. Dưới trướng hắn cũng có mấy phần chiến lực.

Ngôn Khánh cau mày, khẽ vuốt hai gò má, rơi vào trạng thái trầm tư.

-Nếu như hắn thật sự muốn quy thuận, ta đồng ý tiếp nhận, chỉ sợ hắn… ngươi cũng biết ngày trước ở Hổ Lao quan, Địch Nhượng xem như đã chết trong tay ta.

-Ha ha, hắn biết rõ.

Từ Thế Tích nói:

-Nhưng người thường đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp.

Lúc trước tất cả đều vì mình chủ, cũng chẳng trách được ngươi. Huống hồ nếu Lý Mật không có dã tâm, cho dù ngươi xếp đặt, Địch Nhượng cũng không thể bị y giết chết. Chuyện này xét đến cùng, vẫn là Lý Mật lòng mang gian trá, điểm này Hoàng Quân Hán cũng thấy rõ, chỉ là hắn cũng đồng dạng băn khoăn giống ngươi.

Lý Ngôn Khánh suy nghĩ rồi đáp.

-Nếu như vậy, ta hoan nghênh hắn quy thuận.

Nhưng lần này ta khó có thể ở lại quá lâu, sáng sớm ngày mai, ta muốn lặng lẽ quay lại Huỳnh Dương, lệnh cho lão Đỗ đến Hà Nội nhậm chức.

Nếu Hoàng Quân Hán thật lòng muốn quy thuận ta, có thể giao binh mã cho lão Đỗ, sau đó đến Huỳnh Dương gặp ta.

Từ Thế Tích trầm ngâm một lát.

-Vậy để ta liên lạc với hắn, xem ý kiến của hắn thế nào?

Hai huynh đệ thức trắng đêm trò chuyện với nhau, từ chuyện năm xưa cho tới thời cuộc bây giờ. Từ sau khi Lý Uyên xưng đế ở Trường An, người biết được thân phận của Ngôn Khánh càng ngày càng nhiều.

Cho nên, Ngôn Khánh cũng không có gì giấu diếm Từ Thế Tích, mà Từ Thế Tích nói ra, cũng không chỉ vì thân thế của Ngôn Khánh mà cảm khái vạn phần.